Hôm nay, chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn hai phần cuối của tập thơ “Nhặt Lời Cho Bóng Lá”. Xuyên suốt tập thơ chính là nỗi niềm khắc khoải của Bùi Kim Anh đối với cuộc sống nhân tình thế thái, tuy nhiên xen vào đó niềm hy vọng, về mong cầu một tình yêu hạnh phúc lứa đôi, tình mẫu tử sâu đậm.
Dù dung dị nhưng chất chứa đầy ân tình. Phải là người tinh tế, sâu sắc mới có thể hiểu hết được bà, hiểu hết được lối thơ “không giống ai” của Bùi Kinh Anh.
Phần II: Nhẹ Cánh Hoa Rơi
Giấc Con Bình An
trong bụng mẹ làm sao biết ngoài kia gió mưa hay nắng ráo
sao mẹ lại sinh con trong cuộc đời của mẹ
để con mang nặng kiếp trần ai
cơn bệnh ngặt nghèo mù loà gõ cửa
mong manh vặt vẹo tấm thân gầy
nghị lực ngấm vào miếng ăn vào
giấc ngủ đè cơn ác mộng
nghị lực trộn vào thuốc truyền sâu sự sống
bằng tình yêu con dành cho mẹ
bằng tình yêu đứa con trai bé bỏng sớm thiệt thòi
vượt qua những tắc nghẹn tay con bám chặt tay mẹ
thắt nhịp tim con thắt lòng mẹ tái xanh lời con trẻ
mẹ ơi…
con gái ơi…
ta chỉ còn biết an ủi bằng lời số phận
mẹ dựa vào cơn đau của con đi nốt quãng đời còn lại
nối những ngày bắt đầu bằng
tia nắng kết thúc ngày bằng giấc con bình yên
Lời Ru Chiều
cháu bé thế mà nỗi đau lớn thế
cơn giông đằng tây giăng bất ngờ
nỗi đau lớn nhanh mà cháu thì bé bỏng
hạt mầm mới nhú một nhành non
cháu vượt qua tuổi thơ bằng một ước ao
cháu vượt qua tuổi thơ từ những đêm không trọn giấc
cơn đau của mẹ thúc phút giây yếu mềm trở nên cứng cỏi
cháu ngồi sau lưng cho mẹ tựa những cơn ho
cháu ngồi trong lòng bà an ủi trái tim già
bàn tay bà mỗi chiều run run
bàn tay cháu tĩnh lặng
hai bà cháu ru thầm chiều nay cơn đau của mẹ ngủ yên
Con Tha Thứ Hay Giận Hờn Cũng Vậy
mẹ xin lỗi không hiểu gì năm tháng
đã sinh con vụng dại phận đàn bà
con cô đơn vật vã bệnh hiểm nghèo
mẹ không biết vọng vào đâu lời cầu xin thay đổi
mẹ xin lỗi biết buông lời đè nặng
đêm xuống rồi vô nghĩa nỗi lo âu
mẹ đốt mình vào thơ vợi bớt cơn đau
thu mình vào thơ lánh trang đời khiến dòng tim ứ nghẹn
và mẹ biết dẫu ngàn lời xin lỗi
phận con người đâu dễ đổi thay
đâu kiếp tái sinh mà chuộc lỗi kiếp này
đâu kiếp trước để kiếp này lầm lỡ
con tha thứ hay giận hờn cũng vậy
người đàn bà làm thơ lại san lấp vào thơ
người đàn bà làm thơ khôn khéo cũng dại khờ
chỉ biết chọn đêm ngã dòng lau giọt ướt
Bỏ Ngổn Ngang Thôi
chẳng biết nữa nếu một ngày
ta không dậy mặc ban mai cho người
thương thơ bỏ ngổn ngang thôi
gặp nơi tuỳ hứng buông lời thả câu
chẳng mong chi có kiếp sau
kiếp này nặng thế còn cầu gì đây
Con Ơi, Tháng 10
chỉ còn nắm được những câu thơ của mình
mẹ buông tay
mẹ thu lại trên màn máy tính
khoảng trời ngoài kia nhờ nhờ khó nắm bắt là mưa hay nắng
trong căn phòng tuổi già mẹ dõi bước con đi
bận rộn kéo vội vàng len lách phố hẹp dày bụi
bận rộn gò không cho chớp mắt ngoảnh lại phía sau
phía sau có mẹ có những câu thơ chậm chạp như ký ức
phía sau của con mở một không gian đều đều tích tắc chờ đợi
khi bực dọc con hãy rủ phiền muộn trở về
chỉ còn một con đường vòng quanh trước cửa
khoảng hồ lờ đờ xanh mùn lá
con là của những tháng năm vất vả
mẹ giữ cho nỗi nhớ riêng mình
Ngày Tháng 10
Ngôi nhà thấp và mặt hồ đầy rác
có một chú bé với chiếc cần câu nhỏ
bám mép hồ như đám cỏ dong
có một chú bé với chiếc xe đạp con
ngóc ngách phố lang thang sớm tối
mẹ gọi con chỉ nắng trưa dọi lại
nhích dần bóng lá thời gian
mẹ gọi con
căn nhà nhỏ bên hồ
cánh diều tuổi thơ thả vào năm tháng
mẹ xếp buồn chở cùng những câu thơ mang đi cho chặng cuối
cầu mong bình yên trở lại
và những câu thơ tháng 10 mẹ viết cho con ở lại
thời gian chồng lên ký ức thay đổi buồn vui
mẹ gọi con
ngày tháng 10 lớn rồi
ngoài kia gió
ngoài kia bão rớt
con xa mẹ vẫn là điểm tựa
lo lắng khoác vào mong manh
Lời Tháng 10 Có Tới Giâc Con Mơ
thói quen đóng dấu vào nếp nghĩ
mẹ lại viết cho con bài thơ tháng 10
xa cách đến mỏi mòn
khép kín như căn phòng chung cư tầng cao khép kín
nỗi nhớ con vẩn vơ trong đêm
nỗi nhớ con đánh thức những nỗi niềm
sự thành thật của thơ không thể mở tung
mẹ lại viết cho con bài thơ tháng 10
biết là lạnh đêm ho khan từng tiếng
biết là lạnh quạt tắt đi cơn gió
biết là mẹ vò nhàu làn da nhăn nheo
thói quen khi đã già lại trở nên mới mẻ
nỗi nhớ qua năm tháng cằn mái tóc gãy khô
xoa trên nền gạch lạnh hơi đêm xuống
mớ rối bời của giấc trở trăn
một ngày tháng 10 dành riêng con
có hoa sữa chưa mà đêm nồng nàn thế
đã lạnh nhiều đâu mà đêm xao nhãng thế
lời tháng 10 có tới giấc con mơ
đừng nghĩ cho ngày dài thêm
đừng thức cho đêm bình yên
trong ngõ vắng tiếng xe nghe rõ lắm
trong ngõ vắng tiếng chuông nghe gần lắm
hình như hôm nay cơn gió lạnh đầu mùa
Cho Cháu Thiện Nhân
cháu khóc đi khóc xé cho khoảng trời vô tình mở toang làn mây trắng
cháu khóc đi hét tiếng kêu đau lắm nghe đứa bé đang gào gọi mẹ mà kêu
đừng mím chặt đôi môi nhợt sắc máu
đừng nhìn vào mũi tiêm bằng đôi mắt non soi xét
ca mổ này dành cho riêng một kiếp nhỏ nhoi
ca mổ này dành cho đớn đau lò cò nhảy lò cò đi qua ráo hoảnh
những đôi mắt mang khuôn hình lương tri
chúng ta đi qua những đôi mắt mang khuôn hình lương tri
không cần biết
không bao giờ chờ đợi
chỉ rưng rưng chỉ lẳng lặngg rơi giọt mắt trong veo
lòng từ tâm dán lại bằng hai miếng dính nổi gai
bà ôm cháu bằng đôi tay lùng bùng da dẻ tuổi già
bà ôm cháu bằng trái tim của người đàn bà rám màu gió cát
sợ hãi khiến cơn đau co rúm nhét sợ hãi bẹp dưới làn da tái
khóc toáng lên đi vòng tay bà run run níu vào chịu đựng của cháu
cơn đau rồi tiếp chuỗi cơn đau nhận thấy rồi tiếp chuỗi nhận thấy
xâu sợi màu thời gian
rồi lọc cọc qua phố bằng một chân còn lại
bình thản một tia nắng sớm
Trói Ý Nghĩ Bằng Nút Thắt Vô Hình
chút tép tôm của quả chanh đã vắt mẹ dành lại cho mình
cô đơn tích thành dòng chảy tràn sang các con
chẳng còn gì ngoài những câu thơ
người đời chê buồn trách không thay đổi
muốn mở lòng ra mà cô đơn khép lại
muốn đi thật xa mà run rẩy mất rồi
dang dở ngắt đứt mạch nguồn thơ
dang dở vò nhàu trang bản thảo
lui vào hoàng hôn bởi ngại tắt bóng chiều
góc xó hẹp nhặt hẹp hòi om thi tứ
dứt ồn ào đè nặng lên hơi thở
những oán hờn muốn quên để dứt đi dây rợ trói
ý nghĩ bằng nút thắt vô hình
Nằm Viện Những Ngày Tháng Ba
ảm đạm khoác tấm khăn màu chì
đã tan trên mái nhà nhỏ bé
sao trái tim tôi vẫn ngưng nhịp đập
mỗi khi cơn gió thổi qua
bất hạnh xô tôi lạc lõng trong cuộc đời mình
đêm mở mắt định hình ngày
đêm đẫm sương không biết được
lang thang trong cõi lặng tôi tìm
đếm gì đây chuỗi hạt luân hồi
nhầm bước nơi thẳm sâu ký ức
giữa bộn bề vật chất tôi chẳng thấy mình
thời gian trôi chỉ ý nghĩ của tôi ngưng lại
đã quá muộn để tôi tìm tôi
nhiều mất mát đến khô giọt mắt
nhiều lừa dối để làn da xanh tái
tôi hỏi tôi đến cõi tạm làm gì
tôi gục ngã trên con đường không có điểm dừng
bệnh tật níu hay khổ đau trút xuống
tôi nhận ra khi cạn dần thi hứng
tôi nhận ra khi sắp chẳng còn tôi
cõi này dẫu chỉ cõi tạm thôi
thoang thoảng hương thơm
thoảng gió trời
trộn trạo buồn vui
nào ai nỡ
ồn ã ngoài kia tiếng của đời
một ngày tôi sẽ là ma
vẫn trắng thế hay nhợt nhờ bóng trắng
tôi không choàng đồng phục ở nơi cõi lặng
tôi thích mặc áo hoa
lợt vợt tóc bay
cùn cụt tóc bay
vẫn tóc tôi ngắn ngủn
vẫn tôi im ắng chốn đông người
một ngày tôi sẽ là ma
ngồi gõ máy tính la đà nhành cây
in vào mây gửi vào mây
hòm thư gió đẩy cõi này chốn kia
một ngày tôi sẽ là ma
ngủ không ngủ ngày lãng vãng
ngủ không ngủ đêm loạng choạng
giữa vô cùng một li ti
mang mang
ngôi mộ nằm giữa cánh đồng
ngập hương lúa chín mênh mông
được mát mẻ được lạnh lùng xênh xang
ước là thế giá như là thế
tôi nhớ tôi cái ngày về cõi
đẫn đờ hương khói
gặp người xưa lởn vởn bến đò
khua gì
vẫy gì
gọi gì
con đò thủng tôi sang sông
thôi
thôi
nhé
Nhẹ Cánh Hoa Rơi
biết có một ngày mẹ cần các con
biết có một ngày mẹ tự mình không lo được nữa
một ngày cạn dòng thơ nghẹn trong hơi thở
xếp những câu thơ buồn mẹ đi xa
ngày ấy ngày nào
ngày ấy thanh thản giá như
ngày ấy liệu khép làn mi chặt
lặng thầm sót giọt lệ rơi
ngày ấy mẹ chỉ cần các con thôi
nắm tay mẹ
chải tóc buồn cho mẹ
chỉ cần rắc những cánh hoa rất nhẹ
bao nặng nề mẹ chẳng muốn mang theo
Phần III: Người Ở Trong Ta
Và Sự Khởi Đầu
ta đã viết sai ngữ pháp khi bắt đầu câu bằng liên từ và
vặn trái ý nghĩ mệt nhoài
ý nghĩ chẳng là tảng đá để ném xuống
khi qua con cầu mùa nước lớn
thôi thì thay kết thúc bằng sự khởi đầu
và ta và người
và hoa lá và rác rưởi
và buổi sớm và chiều tối
Lời Biển Gọi
biển dại khờ biển cứ giấu đi cái hạt muối tan vào trong nước
biển vụng về tung lên bờ cỏ rác tung lên bờ mảnh vỡ của lòng đau
quen nhạt nhẽo người đời nên mặn mòi khiến ta xa xót
muốn một lời yêu sóng nhấn chìm vào đọng chát làn môi
muốn một sớm nay mặt trời dụi bình minh dậy muộn
ta nhặt cho mình vụn xác san hô
ta nhặt cho mình rác rưởi biển bỏ quên
đêm qua ngủ khép lòng không nghe lời biển gọi
Người Ở Trong Thơ Ca
hãy cho ta được khóc với mình nức nở trong lòng tia nắng ấm
gục xuống bàn phím cho lời thơ thức dậy lang thang
lang thang trong cõi lặng với mình
một ấn nhẹ thôi lời an ủi lại trả về trên sóng
người lạ xa trả ta lạc ý nghĩ đi tìm
ta nén buồn
chiều cuối năm tìm khuôn đóng oản
những miền đi qua rắc vui mướt mát
rặng cây loi thoi nắng chiều
bỏ quên hơi gió
bỏ quên ta
một khoảng não trắng lơ mơ trắng
lần 24 chữ cái thời gian trùi trụi buồn
người ở trong câu thơ ta
người an ủi bằng lời ta gom nhặt
người nói rằng ta chỉ yêu ta
ta nói rằng chỉ tình yêu trong thơ là có thật
bình thường
mong trong trẻo ngày bình thường qua làn môi khô khát
cơn bão đến nhẹ như luồng gió
cơn bão đến không quật xới nỗi niềm
ta nói rằng giấc mơ mỏi mệt
người nói rằng hãy thêm nữa lần yêu
mùa nào ngoài kia
mùa nào đến hay đi
ta ngồi với mình trọn ngày đêm khuya khoắt…
Quên
đã quen rồi ư
cây thả lá và người thả rác
ta vô tình thả bước chân
đã quen rồi ư
dạt sang lề trái dạt sang lề phải
ta thản nhiên len lách để qua đường
thói quen nhìn xuống để tránh dẫm lên vật bẩn
thói quen nhìn ngang để tránh va chạm
không kịp nhìn lên ngách phố hẹp khoảng trời
mây và nắng
trong và xám
che mắt bằng một cặp kính đổi màu
che mọi nét dáng bằng khăn và áo choàng nhằng nhịt
người che người và ta che ta
người đàn bà từ đất nước xa lạ làm thơ về Hà Nội của tôi
tước bỏ
thói quen lấn lát cảm xúc
giật mình rơi
tôi giữa phố
tôi xa lạ
bỏ quên chính tôi
Viết Lung Tung Cho Vợi Ưu Phiền
1.
Người bảo đọc thơ mụ buồn bỏ mẹ
Người bảo đừng mượn thơ để thổ lộ
Người bảo phải đi ra khỏi nơi tâm hồn mình trú ngụ
Chiều nay biết đi đâu
Mưa đọng mái hiên nhà hàng xóm gõ suốt mấy ngày mưa
Nước vã ra ở tường và trên nền đất
Mùi ẩm mang vị mốc
Ta lại trở về với ta thôi
Bắt lại những gì tuột theo thời gian
Cấy lại trên cánh đồng ký ức mầm hạt mới
Tháng mười sang thu dịu hơi nắng hạ
Đón chờ gì khi lành lạnh màn đông
2.
Ta một sinh linh chẳng có ích và chẳng có hại
Chẳng là kí sinh trùng và không bản ngã
Mỗi ngày khi thân xác này chưa bị nghiền thành tro lạnh ta viết
Cho mình và cho những giọt nước mằm mặn mỗi ngày rơi xuống
3.
Chơi trò nhìn qua kẽ ngón tay
Thấy tay mình hồng hơn tay người khác
Người làm thơ không đếm chữ đếm sao được lề thói ở đời
Ta đếm nhảy con số chẵn lẻ
Ta đếm lệch tay trái tay phải
Và ta luôn thấy thừa và thiếu
4.
Ta không còn là người xưa
Trong cơn hồng thuỷ lạy mưa lạy trời
Ta không là trẻ lên mười
Nghe câu cổ tích mà ngồi ước ao
Ước ơi là ước
Điều ước chập vào lời bốc hơi bên chén trà nóng ngồi xổm nơi góc phố
Điều ước cuốn vào bụi xe thốc nồng nặc qua đường
Giống như bao người sống mò mẫm trong môi trường hạn hẹp từ lúc mới sinh ra
Điều ước quẩn nơi bước chân nhợt nhạt cớm nắng gió ngây thơ sức mạnh đổi thay
Điều ước bị vặt trụi sợi non tơ niềm tin
5.
Dở hơi chắc vậy
Pha mùi của bát mì nóng trong căn phòng đóng kín
Ngoài kia bao lầm lụi vãn than
Ra ngoài kia nhặt thêm lời thương thêm thi tứ để mà lảm nhảm
Dở hơi không biết thơ dở hơi
Ve vuốt ngôn từ cằn cỗi và sáo rỗng
Không thể định nghĩa những điều không thể
Không thể cắt nghĩa những điều hiển nhiên
Viên đạn mỉm cười ư
Đồng tiền chạy thẳng từ máy in tiền tới áo rách thơm ngậy mùi mực in ư
Cái ác đến gõ cửa cái thiện lại quay lưng chạy trốn ư
Phát sinh câu tục ngữ ở hiền gặp lành
Phát sinh đói cho sạch rách cho thơm
Dở hơi đuổi hụt hơi bao điều không thể
6.
Lí thuyết nói từ nơi có học trở thành lí luận
Lí luận nói từ nơi có chức quyền trở thành chân lí
Chân lí phát từ căn phòng không biết cơn nóng lạnh của thời tiết
Ráo mồ hôi phẳng vệt là không ròng ròng mưa tuôn và nắng gắt
Những chiếc xe không dính đất bùn đi kiểm tra bùn đất
Câu hỏi của lúa khoai nhận lời đáp của lí luận sặc sụa hơi nấu ra từ lúa từ khoai
Những cao ốc nhấn bụi tre làng thấp xuống
Lên tầng cao ư thơ có cất cao lời
7.
Em bây giờ đã già rồi
Và anh cũng đã là người năm xưa
Chúng ta để tuột tình yêu theo những lời ve vuốt
Chúng ta để tuột ve vuốt theo những tham vọng mưu sinh
Những câu thơ ngọt ngào năm ấy
Có lời ngọt ngào nào dành cho mái tóc rụng rời sương gió
Tình yêu lệch với năm tháng đắng cay
Mỗi bữa cơm ăn nấc nghẹn
Sẽ thử
Tiêm liều vắc xin diệt vi rút thời hiện đại
Uống một loại kháng sinh phục hồi thương nhớ
Trệu trạo đi hoa cỏ tuổi thơ ngây
Ước gì mình có nhau đây
Để rồi tay chạm lòng tay thẹn thùng
Bàn tay già nua lạnh cóng
Lời anh em lập cập dưới làn môi
Ngập ngụa sự đời nhấn chìm âu yếm
Tìm đâu say mê như thể lần đầu
8.
Những người đàn bà như tôi
Chỉ lo một nỗi đầy vơi phận mình
Nhỏ nhoi một kiếp sinh linh
Ước mơ mọn giữa nhân tình đảo điên.
Thơ Không Ngủ
thơ không ngủ
bóng của nó ngả vào đêm tìm
hơi thở
đêm giấu a b c… vào hốc tối
nơi những chú đom đóm canh trong cỏ lạnh
giấc mơ cánh cụt bệt trên cỏ lạnh
thơ không ngủ
ngủ lại có bài thơ khác dậy
hốt hoảng
con thiêu thân quấy loãng quầng sương
Người đàn bà vừa chia tay với bài thơ
buồn
trong máu lắng
trong màu tóc phủ bạc
nhớ về tuổi 20
đôi khi thôi bởi lúc ấy sương đêm lạnh
và lúc ấy có một chú muỗi áp vào tĩnh lặng
lẽ ra là mùa đông
mà sớm nay trở mình hơi nắng hạ
mà dự báo
chiều nay se gió
ngập ngừng
chỉ có thể đôi khi
ký ức về như một giấc mơ
trẻ quá chẳng biết mùa của tháng
trẻ quá nghệch ngờ như nắng sớm
người đàn bà nhận bài hát
buồn
nhận về những ngày buồn
lẽ ra hắt hủi buồn
Người Đàn Bà Không Ngủ
người đàn bà không ngủ được và
thơ thức
họ là bạn của nhau
nhiều đêm chị gối đầu vào khúc khuỷu của câu chữ
nhiều đêm chị gọi trong tĩnh lặng
lôi cổ thơ bật dậy và nhấn và dập
khuôn mặt thơ xước vết cào hằn của mực bi
người đàn bà ban ngày bình ổn như bảng giá trong siêu thị
người đàn bà rủ thơ, cuốn thơ ngoại tình với bóng đêm
chị có yêu thơ không
ném câu hỏi vào cõi mịt mùng
những kẻ yêu nhau có lúc ngán
nhiều của ngọt nên không thích kẹo
nhiều thịt nên ăn phở gạn nước trong
chị có yêu thơ không
người đàn bà không ngủ được
và thơ thức
bóc từng lớp lá ban ngày gói ý nghĩ
trụi trần bày trong màn đêm
khuya rất khuya
ta được dành cho ta tất cả
người đàn bà không có gương và son phấn
lâu quên phải vứt đi nứt nẻ choe choét
nhợt nhạt tia nắng mai
Trên đây là những bài thơ trong tuyển tập thơ Nhặt Lời Cho Bóng Lá (phần II, III). Những lời thơ giản dị, mộc mạc, đã giúp nhà thơ Bùi Kim Anh gần gũi với mọi người hơn. Chúc quý vị độc giả có những giây phút thư giãn, thoải mái với chùm thơ này. Mời các bạn tham khảo thêm những chùm thơ bất hủ của các nhà thơ nổi tiếng khác trên nền văn học Việt Nam nhé!
Theo Thuvientho.com