Home / Chùm thơ chọn lọc / Tập Thơ “Sau Điêu Tàn” Của Chế Lan Viên Sống Mãi Với Thời Gian (P1)

Tập Thơ “Sau Điêu Tàn” Của Chế Lan Viên Sống Mãi Với Thời Gian (P1)

Tập Thơ “Sau Điêu Tàn” Của Chế Lan Viên Sống Mãi Với Thời Gian (P1)

Điêu Tàn là tập thơ buồn nhưng đặc biệt là nỗi buồn ảo não thảm thiết lại pha màu huyền bí của những u uất vong quốc não lòng. Tiếp nối mạch cảm xúc đó, tập thơ ” Sau Điêu Tàn” Chế Làn Viên ra đời nhưng trong đó vẫn có niềm hy vọng, ánh sáng len lỏi trong đó, tạo nên một bức tranh đẹp, mang nhiều màu sắc rực rỡ. Với tập thơ này, không ít người đọc sẽ chạnh lòng để suy tưởng về thân phận đích thực của mình cũng như cảm khái trước sự chuyển dời của lịch sử mà con người bị lôi cuốn vào không cách chi trốn khỏi.

Bài viết dưới đây, chúng tôi xin trích nguyên tập thơ “Sau Điêu Tàn” (P1), mời các bạn theo dõi và đưa ra cảm nhận riêng của mình nhé!

Ánh Sáng

Cả trời đất đêm nay tràn ánh sáng

Bên Chiêm nương ta say uống nguồn mơ

Miệng đầy trăng khôn cất một lời thơ

Mắt đầy ánh sao sa khôn thể nhắm

Tai đầy tiếng ái ân lời say đắm

Cũng không nghe tiếng động của trần gian

Mũi đầy hương xa lạ xứ Hoa Trăng

Ngăn hơi thở. Trí thơ ngây đầy mộng

Cũng khôn gieo lấy một vài ý tưởng

Có ai không trên tận đảo mây trôi?

Quăng xuống đây dải lụa, hỡi ai ơi!

Để mau đem hồn ta đi cõi khác!

Biển Cả

Cây cỏ thờ ơ! Phố phường ngao ngán

Ôi trên tràng! Những lối đi đã quen

Mây ngán trời cao! Tường gay nắng sáng

Đời khắt khe im vằng lá hoa sen

Xin hãy xót thương cho hồn trẻ dại

Khi Người về làm cháy khát bên song

Cả lòng ta, ngươi nói trong vĩ đại

Của lòng ngươi – Ôi Biển cả mênh mông

Ôi, Biển thanh niên, vững già vạn tuổi

Sáng chân trời, nguyên vẹn mặt đơn sơ

Muối, ngươi rót, say đầu không khí chói

Đất ngươi theo, ca những giọng không ngờ

Ngươi có thấy như ta dòng cay đắng

Trong Chén Xanh dừng tỉnh trước môi cau

Không gian ban từng hớp dài im lặng

Trên một lòng thức tỉnh giữa thương đau

Hy vọng! Nghi ngờ! Điền cuồng! Cảm hứng!

Biền nằm nghe thổn thức giữa tâm can

Không trước, sau của những chiều thẳng đứng

Mặt muôn đời im phẳng bóng thơ

Trang!

Ôi Trang xôn xao! Ôi Trang ngời chói!

Những hoan hô khi ngươi thấy cao siêu

Những non nước người chớm đầu đất tối

Những đảo sầu, ngươi bỏ giữa cô liêu

Ôi biển không cùng!

Ta ghê tiếng sóng

Xin im đi! Từng vút gió chơi vơi!

Khi cành lẻ. Người buông qua biển rộng

Ta, đầu cành, sáng nắng, quả ngon tươi

Ôi thương thay những người con lạc Biển

Trưa bâng khuâng chừng Mẹ gọi ngang đầu

Mắt trông lên: suốt một trời ảo huyễn

Khóc giữa lòng trong trắng của Châu cao

Chết Giữa Mùa Xuân

Sáng nay sa xuống với sương sa

Những cánh hồng non sắc thắm nhòa

Chưa một làn hoa rung nhụy yếu

Lời thơm đà vắng ở môi hoa

Một mùa xuân chết giữa mùa xuân

Đón lấy môi hoa nhẹ rụng dần

Còn sót nhiều thơ trong sắc nhạt

Mà chưa tan với gió cùng trăng

Để rồi cho đến một mai tươi

Khôn nở trên môi những ánh cười

Khôn kiếm một làn hương ý tưởng

Trong hoa trong bướm rỡn nô vui

Sẽ bảo, trong khi phủ khắp hồn

Màu tang u uất, ý cô đơn

Hôm nay đã chết hoa ân ái

Đã thoáng vườn xuân cánh gió buồn

Ái ân sao đến chết trong tay

Ta chỉ trông nhau khóc bóng ngày

Chỉ biết chôn hoa khi cánh rụng

Khôn làm sao vớt áng hương bay

Chim Quốc U Sầu

Nàng Trăng đã lui dần về núi thẳm

Gió căm hờn đua gỡ ánh sao mờ

Mà cảnh vật vì đâu sầu ảm đạm

Trên đồi cao, Tháp cũ đứng trơ vơ

Đôi cành khô tìm gì trong đêm vắng

Vươn thân gầy ngăn đón gót Ma Hời?

Lắng nghe xem bóng người bay lẳng lặng

Về tinh cầu giá lạnh chốn xa xôi

Xem thêm:  Chùm thơ về trăng khuya buồn cô đơn, xót xa và tâm trạng nhất

Chuôi Bắc đẩu đã quay về Chiêm quốc

Dòng sông mờ trôi mãi dưới trăng tà

Và đồi cao sương lam tuôn không ngớt

Đưa Tháp Chàm về dĩ vãng mờ xa…

Vạn vật đã đua nhau về nước cũ

Còn mình ta ngồi mãi ở đây sao?

Hãy dừng chân, trời cao, đôi Chiêm nữ

Đưa dùm ta về Chiêm quốc u sầu

Chiều Chiều

Trăng tắt lâu rồi

Mà sao cánh gió

Cành cao chưa rời?

– Mà sao thương nhớ

Vẫn còn trong tôi

Xa nhau lâu rồi

Chiều xưa đã tắt

Chiều nay chuông chùa

Vẫn còn tiễn đưa

– Chiều nay tôi nhác

Một lời chiều xưa

Từ chiều xưa tắt…

Chừ trải phương nao

Những chiều năm ngoái

Những chiều chưa tới

Bây giờ đợi đâu?

– Hồn tôi lạc lối

Ở trong chiều nào?

Gần nhau một chiều

Xa nhau trọn kiếp

Mà lòng còn yêu

Mà còn ngỡ hẹn

Gặp nhau một chiều

– Trăm chiều lạnh lẽo

Nghìn chiều quạnh hiu…

Chờ Ngày Sum Họp

Cõi trần gian đã lâu ta rời bỏ

Tình duyên xưa đành chịu dở dang thôi

Em còn đến tìm chi bên nấm mộ

Mà ưu tư những để lệ tràn rơi?

Em về đi! Thân anh đà tan nát

Hồn người dương khôn lẫn với người âm

Có ai tìm trong trời khuya bát ngát

Một vì sao rơi rụng tự muôn năm?

Đừng khóc nữa! Lệ em rồi thức dậy

Trong lòng anh, em hỡi, chút duyên tàn

Bao hình ảnh địa cầu tăm tối ấy

Chỉ gây thêm giá lạnh mảnh hồn ta

Em yêu anh? Anh xin em gắng đợi

Cho đến ngày em bỏ kiếp trần đi

Trong mộ này đôi hồn ta ôn lại

Chút tình xưa, quên lãng cảnh sầu bi

Một mai kia ở cuối dãy luân hồi

Nắng sẽ xuống trên lòng hoa phấp phới

Xuân sẽ về nở chín cả đôi môi

Chuỗi Đêm Sầu

Lắng nghe em sóng sầu dâng điện Quảng

Giọt sao mờ đua nhỏ xuống trần gian

Nhìn đây em địa cầu tràn ánh sáng

Như chìm sâu, chìm mãi trong đêm sương

Thấy chăng em đàn cây đua rủ bóng

Bên đồi xa trơ trọi Tháp Chàm xưa

Nghe chăng em thời gian giương cánh rộng

Mơ màng bay theo tiếng gió êm đưa

Cuối trời xa núi đồi lan liên tiếp

Uốn mình cong ngăn nước dải Ngân hà

Và trời xa, mây vàng bay mải miết

Về Chiêm Thành nước cũ bóng đêm mờ

Vẻ sầu kia em ơi từ bao thuở

Đã êm tuôn dâng ngập cả sơn hà

Như chị đây muôn năm luôn nức nở

Cuộc hưng vong suy thịnh nước Chàm xưa

Đường Đi Trăm Lối

Có những con đường quanh co nổi giận

Quá lên cao chết đi theo núi rậm

Những con đường theo rõi một người qua

Để đến đây nhường cuộc trước thềm hoa

Đây một con đường và đây hương lúa

Của đồng thơm trên lòng đường trải lụa

Ôi, giờ đây giam cấm cả mùa xuân

Trong lẫm cao kín đáo đến trăm lần

Có những con đường vỡ ra từng khúc

Cả đường gẫy dưới núi xe nặng nhọc

Đây ý của đường bóng mát cây tươi

Và lòng đường, đường muôn dặm xa khơi

Là một con đường, lòng tôi đau khổ

Im lặng xé mình theo muôn xe cộ

Đường nào đâu vào hẳn giữa lòng xe?

Xe nào đâu theo mãi lối đường đi?

Đường Về Nước Cũ

Tịnh Nhơn ơi! Bóng đêm tuôn nhiều quá!

Vỏ địa cầu trĩu nặng lún không ngừng

Trên đồi cao, hàng cây trơ cành lá

Ta ngồi buồn, chán nản đếm sao băng

Trong huyết quản, bóng đêm lan rạo rực

Cả thịt da ướt đẫm khí u buồn

Nhưng cõi lòng, hãi hùng khôn thổn thức

Trên mắt mờ, lặng lẽ lệ sầu tuôn

Ta muốn thả hồn ta về Chiêm quốc

Ngồi chi đây mang khối buồn u uất?

Ngồi chi đây trơ trọi dưới trời sâu?

Xem thêm:  Sự tích con gái - Lê Dương

Nhưng than ôi! nước cũ biết là đâu?

Tịnh Nhơn ơi! bóng mờ tuôn không ngớt

Mà đường về đâu chỉ mấy vì sao!

Em Bỗng Đến

Ta còn nắm nhành Đan. Son nếp áo

Chút tên tuổi vẫn chói ngời diễm ảo

Bạn phù du, ta đứng với thiên nhiên

Sáng tươi vui lòng giữ vững hoa đèn

Bỗng em đến. Mắt trời ta bỡ ngỡ

Rặng đào thơm, đóa mùa em hé nở

Búp thanh xuân chĩu nặng móc hương tình

Ái ân gieo đôi cánh đỏ nghiêng vành

Bỗng em đến. Suối hồng em giội chảy

Trắng yêu thương thuyền Mình ru sóng đẩy

Điệu hò ru lả mướt cánh tay chèo

Mảnh hồn thuyền then ngọc đoá giăng treo

Em có biết lòng riêng ta kín gió

Then sầu muộn đã gài song khép ngõ

Mây đã bay quá khứ đến phương trời

Lặn mặt vàng, đen tối đã buông rơi

Trường Môn cũ từ cơn rồng phượng khuất

Lá dâu héo, dê vàng thôi đến nhặt

Áo thôi son và loan hạc dứt làu

Nẻo xuân tàn ngủ vắng giếng xuân sâu

Ngủ vắng gái lòng ta… son phấn bỏ

Bỗng em đến. Trái tình ngon miếng đỏ

Anh cười tươi hé mở nét dao xuân

Đào lê ơi, ngươi vỡ đóa môi ngần

Bỗng em đến. Mình hoa nghiêng chén sữa

Ta đón lấy mình hoa. Ta uống lửa

Của nguồn sâu xa thẳm, thác điên si

Nhạc người em ta uống trọn xuân thì

Sen chiếm ngọc hồ sa. Sầu cuốc nổi

Trên xứ nắng lòng trưa năm tháng gọi

Ta vẫn yên say hút nhụy Hoa Mình

Suối hàn băng chảy mát dặm ân tình

Ta quên lãng. Lòng riêng thôi đến hái

Những dặm thẳm… bỗng sầu hoa ủ trái

Bỗng rơi sương. Nhánh đẹp sắp vin gần

Cũng buông xa. Tay ngọc sắp ân cần

Cũng thôi dám cầm vin tay ngọc nữa

Thôi tưởng tiếc Trời xanh. Và chén lửa

Trễ tay bưng chén ấm vị muôn đời

Giếng mình em say uống ngụm nhác lười

Ta bất diệt: nhành xuân mây gió cuốn

Xe son chậm một vành hoa ảo tưởng

Chói thiên thu… Man mác tháng năm bay

Mạch thời gian dâng trọn sóng sông đầy

Trong một phút: lòng ta lên vĩnh viễn

Em đến giữa lòng ta như sóng đến

Bên kia đêm. Đây biển Sống sáng ngời

Say nhân gian, ta ấn mạnh dấu hài

Em bỗng đến. Mình hoa em đã đến

Sáng một mùa dấu đỏ vẫn chưa phai

Cắm một thuyền xuân đỏ choá Thiên Thai

Hoàng Hôn

Cây khẽ nói lên từng ý gió

Bóng gửi hồn thơm xuống rợp đường

Một chùa có lẽ xa xôi lắm

Trên những lòng tin rót suối chuông

Hồn anh cũng đã bắt đầu đêm

Em hãy làm sương trút dịu mềm

Em hãy làm sao gieo sáng láng

Và ban thương nhớ, em làm em

Im Lặng

Cồn cát trắng trắng lan bên nhà trắng

Hàng cây xanh xanh dải đến trời xanh

Đây yên lặng chân trời luôn yên lặng

Trên cỏ đồng lặng dải ánh bình minh

Đẩy muôn vật chìm sâu trong yên lặng

Mà lòng ta thổn thức mãi không thôi

Hay ngươi khóc vì tháp Chàm quạnh vắng?

Hay khóc vì xuân đến gạch Chàm rơi?

Hãy im đi! Đất trời luôn yên lặng

Khóc làm chi trong lúc mọi người cười

Tiếng than mi chìm đi trong quãng vắng

Nỗi hờn đau theo gió bạt đi thôi

Không Đề

Chẳng bao lâu đêm tối lạnh chân thềm

Hoa nhân ảnh dần rơi trên tám vách

Của sông núi xây sầu như bóng khách

Bóng người qua nhà vũ trụ hoang tàn

Chiếu chăn ta, đen tối đến ăn nằm

Nơi ngõ sống hoa cười bóng cợt

Chỉ còn gió – han dài – rên tiếng sót

Thổi hư không cho bể chết dâng thành

Bề mất màu ru sóng tắt âm thanh

Nên mây nước chửa tan vàng huyễn mộng

Gối nhan sắc vẫn tham rồng tiếc phụng

Mắt ảo huyền còn rỡn đóa hư không

Lạnh thây con, tay mẹ vẫn ru bồng!

Ta còn nắm nhành đan. Son nếp áo

Chút tên tuổi vẫn chói ngời diễm ảo

Bạn phù du, ta đứng với thiên nhiên

Sáng tươi vui lòng giữ vững hoa đèn

Xem thêm:  Sóng và gió - Đặng Vương Hưng

Khúc Ca Chiều

Nắng hiền lành như một màu lụa cũ

Che gốc già, màn lá xanh buông rủ

Ngày chiều chiều, từng trút gió không hương

Lên cành cao khôn gợi dậy bụi đường

Ôi im lặng vẫn ôm nàng bất diệt

Chiều muôn thuở ngại ngùng cơn khóc biệt

Hồn bao la mời mọc những tình say

Tình bao la quyến rũ mảnh hồn bay

Ôi, cho hồn đau thương vừa kết cánh

Ôi, cho trời hơi sương tăng giá lạnh

Giữa một chiều đôi chút gió không hương

Tình đôi ta như một chút bụi đường

Lên bầu trời khôn đưa hồn đôi cánh

Cánh yêu đương trĩu nặng hồn mỏng mảnh

Và ngang chiều nghìn vạn hố cô liêu

Vô ảnh chờ hồn ngả lúc qua chiều

Ôi, im lặng của nắng chiều bất diệt

Ngỡ nghìn thuở vẫn chưa quen ly biệt

Để du dương lá khóc tiếng đôi cành

Sóng thời gian trôi chảy bến ngày xanh

Che gốc già, lá mấy màn buông rủ

Màn xuân khoác nắng vàng như lụa cũ

Hồn tôi nghe hờn khóc tự trong hồn

Một đám tang đưa hồn xuống huyệt buồn

Cành cây biếc nắng vàng vừa hết chiếu

Lòng tôi buồn như đám tang không triệu

Và hồn tôi là triệu đám tang nào

Mà phất phơ trong gió lá xôn xao?

Khuya Tiếng Sóng

Lòng! em nghe có phải tiếng chim khuya

Rủ xa vắng trên mặt hồn vỡ kính

Tháng năm mất, yến oanh bay vô định

Phá sao sương giăng cánh viếng tâm hồn

Vòm âm u rồng gió lại khơi buồn

Có phải gió?… Hay tiếng lòng đứt nối?

Lá nhớ, hoa thương mượn tình gió thổi

Chẳng là mưa, mùa quá khứ mây giăng

Ngọn non tình nay đã vỡ gương Hằng

Ngọc mấy tiếng bỗng xổ giây thời khắc

Đêm chừng khuya, bướm hồn chừng lạnh giấc

Ta chừng mơ? Đây rừng núi Không – Hư

Ai gọi sau rừng? Gối trở tâm tư

Rừng núi mất. Giác quan bùng tiếng sóng

Em hóa bể, hoá thuỷ triều, hoá mộng

Đánh chìm anh vào bể, đánh chìm thơ

Lại Thấy Thời Gian

Nếp áo tiền thân vừa hút mắt

Tiếng gà lai kiếp cách ngàn sao

Anh nằm ở giữa cân trời đất

Khối ngọc chưa nghiêng một hướng nào

Thâm-khuê-ý-thức chong đèn lạnh

Mặt-nguyệt-tâm-tư tròn vẹn gương

Chiếc én thành son chưa đẫy cánh

Nét đau xanh liễu chửa buông tường

Em đến rủ ta vào cuộc Sắc

Nghe em, ta hái cụm hoa ngời

Nhớ thương từ ấy xanh sông mắt

Đỏ nụ lòng ta chói ánh vui

Đẩy tiếp xe con quá bụi hồng

Con roi hư ảo dặm đường Không

Anh khêu đĩa-bấc-trầm-tâm lại

Sâu bướm phiền hoa lại nối vòng

Mé rừng qua khuất nắng hư vàng

Trên bến gà kêu sao rụng ngọc

Ôm chặt nghìn năm ta lại khóc

Bến xưa rừng cũ thấy… Thời Gian

Mai Đã

Hôm nay bụi phấn anh còn đây

Mai đã về chơi trong khoảng biếc

Chén xuân em rót hãy dâng đầy

Đón ngọc lòng anh đang gặp tiết

Mai theo thuyền lạ bến sông xa

Nghe tiếng gà kêu, hoa thảo mới

Chếch con trăng cũ nhớ thương tà

Áo đỏ lòng anh vừa gặp hội

Trao em tên tuổi hẹn về mai

Tiếng hát hồi sinh rạng mặt trời

Em qua gặp đóa lòng anh nở

Cúi hái lòng anh giữa độ cười

“Sau Điêu Tàn” của Chế Lan Viên chính là một đột phá mới trong nền văn học Hiện Đại. Mời bạn theo dõi tiếp phần 2 của tập thơ để hiểu thêm về nội dung và phong cách sáng tác xuyên suốt chùm thơ hay này nhé. Chúc các bạn có những phút giây đọc thơ thú vị nhé!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …