Ta cứ ngỡ mình ta là nghèo nhất
Không xe hơi không biệt thự huy hoàng
Không vệ sĩ tối chiều sáng hàng ngang
Không uy quyền không tiền hô hậu ủng
Ta cứ ngờ có lẽ mình vô dụng
Ít học hành không bằng cấp cao xa
Không chức tước không địa vị gọi là…
Không biết đến nơi ra vào sang quý
Để một ngày ta thấy mình hoang phí
Khi xung quanh còn lắm kẻ cơ hàn
Suốt cả đời sống cơ cực lang thang
Không nhà cửa miếng ăn lo không nổi
Để có khi một mình ta tự hỏi
Cũng làm người sao quá khác biệt nhau?
Người đói khổ người thì quá sang giàu
Thắc mắc ấy cả đời không ai giải…
Hải Âu
(Nguyễn Kim Nguyên/ Sóc Trăng)