
Tháng bảy về… nhẹ nhàng, bất chợt
Nét mực nghiêng sắc tím đã phai dần
Khi nỗi riêng mang còn như say ngủ
Chợt giật mình hoa tím rụng đầy sân.
Tháng bảy ấm nồng trở mình hoang lạnh
Con tim mệt nhoài đón giấc mơ trưa
Ve sầu khóc bản nhạc buồn cô quạnh
Gót hạ bâng khuâng chờ phút giao mùa.
Một mình ta lang thang chiều viễn phố
Tháng bảy gợi buồn bằng những cơn ngâu
Người chắc bình yên phương trời đâu đó
Chỉ riêng ta với tháng bảy u sầu.
Gửi chút nhớ thương lên vòm trời cao rộng
Vài sợi nắng chiều có uốn nét thành thơ
Mưa tháng bảy ru hồn vào cõi mộng
Mặc ta say với ký ức xa mờ.
Ánh mắt xưa như bầu trời trong vắt
Ta chờ một ngày tháng bảy lại xanh
Đàn ai dạo khúc tình ca dìu dặt
Tháng bảy cùng ta ngồi hát khúc… Ru tình!