
Dạo ấy mùa tháng bảy dội làn ngâu
Em lại muốn cùng nhau vui lội nước
Đôi chân lấm giữa bùn non trơn trượt
Em dỗi hờn bắt anh khoác vòng tay
Tháng bảy về mưa lại đổ ai hay
Giữa tâm khảm đã đong đầy nỗi nhớ
Mưa nhỏ giọt ai có còn dạo phố
Giọt vắn dài ru ngủ suối tóc mây
Ta chẳng gần vừa vặn mấy heo may
Cơn gió lạnh như kéo dài thêm nữa
Làn khói trắng ngủ yên trong đốm lửa
Hai tâm hồn đóng cửa trái tim riêng
Gót phiêu du khách lữ trải muôn miền
Dòng nhật ký chữ ngả nghiêng nét mộng
Kỷ niệm cũ vẫn mãi hoài trông ngóng
Buổi mưa về vương gió lạnh bờ vai
Mùa thu xưa hiển hiện buổi chiều nay
Nghe sống lại những phút giây niềm cũ
Gió se lạnh mơn lên từng giấc ngủ
Như nói thầm hãy khêu lửa nguồn tim
Mưa dịu dàng hôn chiếc lá bình yên
Và chân bước chẳng muộn phiền nhung nhớ…
(Quảng Trị)