Thơ của Bùi Tuyết Nhung là những thổn thức của người con gái mới lớn khi thầm yêu một người, là những lo toan của cuộc sống bộn bề, trăn trở từng đêm. Thơ của chị chính là tiếng lòng của không ít bạn trẻ ngày nay, chính vì vậy chị luôn là một thi sĩ trẻ được nhiều người yêu mến.
Dưới đây, chúng tôi xin trích nguyên 6 bài thơ đi cùng năm tháng, tạo nên dấu ấn riêng trong nền văn học thi ca Việt Nam. Mời quý độc giả cùng theo dõi và chia sẻ cảm xúc nhé!
Em Là Gì Giữa Bộn Bề Đời Anh
Em biết gọi anh như thế nào đây
Là bạn?
Là anh?
Hay là gì khác?
Và trong anh… trời ơi em không biết
Em là gì giữa bề bộn đời anh?
Gọi thế nào cho thoả nỗi riêng chung?
Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi,
Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho mình là rộng rãi
Nhưng rồi cuộc đời có chứa nỗi mình đâu?
Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau
Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người tội lắm
Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng
Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta…
Không Đề
Có ai nghe thấy không
Điều tôi vừa hỏi
Thì hãy nói giùm đi
Tuổi thơ tôi mất tự bao giờ
Mất tự bao giờ tuổi thơ
Khàn cổ, hụt hơi tôi gọi
Tuổi thơ ơi, có tuổi
Có ngày khai sinh
Có phút lìa đời
Chân trần giữa trưa quả bàng chín đâu rồi
Vòng ê te lăn nghiêng, con cù quay hối hả
Vết bụi lem nhạt sắc hồng trên má
Viên bi bỗng ngập ngừng
Cuối cái nhìn của mi mắt vút cong
Ở phía chân trời kia mây uốn dải cầu vồng
Rút lại đi
Thu tôi về với hôm nao bé bỏng
Có ánh mắt cha nửa thương nửa giận
Trước hai gấu quần lấm tấm nhựa bàng xanh
Phải cảm tạ tháng năm
Hay được phép bắt đền
Về tất cả những gì đã qua
Những gì còn chưa tới
Đừng bận tâm tôi lớn khôn hay là tôi xốc nổi
Trả cho tôi những năm tháng đã xa
Để tôi được giàu hơn trong ánh nhìn bè bạn
Trên hai tay tôi còn rất nhiều năm tháng
Những năm tháng lặng câm
Những năm tháng vô tình
Mùa Hoàng Hôn
Khi ngày trôi về phía chân trời
Tôi với nhập nhoạng trắng đen ngồi lại
… mùa hoàng hôn
Ngập ngừng bước chân người về tổ ấm
Mặt chẳng suy tư lòng đầy vương vấn
…người hoàng hôn
Tôi một mình với ngàn vạn hình dung
Cố vẽ lại những ngày đã qua khác với điều mình trải nghiệm
… tôi hoàng hôn tôi…
Mùa Không Nhau
Một mùa không nhau lòng hoang hoải nhớ
Dài thêm dãy phố những dấu ăn năn
Không em, không anh mùa thành vô nghĩa
Ơ kìa lạ chưa, lá vàng như thể
Thu của lòng ta tràn ngập đất trời
Trên mỗi nẻo đường kỷ niệm vẫn rơi
Ngăn sao nước mắt nhớ thương một thời
Xưa tôi của người giờ tôi của ai
Chắp tay van vái mùa đừng không nhau
Nỗi Đau
Giấu cơn khát yêu thương xuống đáy tim mình
Mẹ ru con bằng tiếng thở dài nhẫn nhịn
Nỗi đau nào cũng như vô cùng tận
Mà lần sau vẫn thấy đớn đau hơn
Mẹ khoả lấp nỗi buồn của con
Bằng cách nói về cha như một người chính trực
Chưa một lần mang theo hạnh phúc
Ngoài nỗi đau không nói được thành lời
Con khoả lấp nỗi buồn trong mẹ, mẹ ơi
Bằng cách vờ yêu thương người cha chưa một lần gặp mặt
Người đàn ông con căm ghét nhất đời
Dù vẫn nhờ lời mẹ dặn: phải thứ tha
Đêm đêm trong hoanh lạnh căn nhà
Mẹ vẫn ru con bằng tiếng thở dài nghẹn đắng
Mai này, mẹ ơi, bên con là trống vắng
Nỗi đau kia con khoả lấp bằng gì?
Núi Chiều
Mây chiều nay có đủ che ấm núi
Núi có bằng không lấy chỗ mẹ ngồi
Lưng mẹ tựa vào vách chiều vô tận
Dáng người xiêu vẹo bốn bên
Núi không cao được hơn
Cây không lớn được thêm
Nỗi buồn mẹ toả giăng
Vạn vật ngừng sinh sôi, nảy nở
Mẹ ơi! Nếu mẹ biết đau cho vừa đủ
Thì trời xanh trong mắt mẹ lâu rồi
Chiều nay mưa rơi rơi
Biết gọi thêm mây đâu về che cho ấm núi?
Nét độc đáo trong thơ của Bùi Tuyết Nhung chính là sự chân thật, mộc mạc, được viết theo mạch cảm xúc, theo vần thơ tự do. Đó chính là điểm ấn tượng, thu hút bạn đọc ở mọi miền. Hãy cùng nhau chia sẻ những câu thơ hay, bài thơ đẹp với nhiều người để cùng nhau có những giây phút suy ngẫm đầy thú vị nhé!
Theo Baithohay.com