Home / Chùm thơ chọn lọc / Thơ Điên – Tập thơ hay nổi bật nhất của nhà thơ Hàn Mặc Tử phần 3

Thơ Điên – Tập thơ hay nổi bật nhất của nhà thơ Hàn Mặc Tử phần 3

Thơ Điên – Tập thơ hay nổi bật nhất của nhà thơ Hàn Mặc Tử phần 3

Nhắc đến Hàn Mặc Tử, chúng ta không thể quên nhắc đến tập Thơ Điên nổi tiếng được đông đảo dư luận chú ý đến. Đây là một tập thơ nổi bật cho phong cách thơ của ông. Đọc thơ, ta dễ dàng cảm nhận được một thơ đầy cảm xúc bí ẩn, thu hút người đọc mạnh mẽ. Hãy cùng Thuvientho.com đi khám phá tập thơ này nhé!

Trường tương tư

Hiểu gì không ý nghĩa của trời thơ?

Của hương hoa trong trăng lờn lợt bảy

Của lời câm muôn vì sao áy náy

Hiểu gì không em hỡi! Hiểu gì không?

Anh ngâm nga để mở rộng cửa lòng

Cho trăng xuân tràn trề say chới với

Cho nắng hường muôn ngàn sợi

Cho em buồn trời đất ứa sương khuya

Để em buồn, để em nghiệm cho ra

Cái gì kết lại mới thành tinh tú?

bởi đâu không đoàn tụ?

Và tình yêu sao lại dở dang chi?

Và vì đâu gió gọi giật lời đi?

Lời đi qua một chiều trong kẽ lá

Một mùi thơm mới nửa lừng sa ngã

Anh mến rồi ý vị của làn mơ?

Lệ Kiều ơi! Em còn giữ ý thơ

Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo

Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo

Bên kia trời, hãy chụp cả lòng anh

Hãy van lơn ở dưới chân Bàn thành

Cho yêu ma muôn năm vùng trở dậy

Náo không gian cho lửa lòng bừng cháy

Và để cho kinh động đến người tiên

Đang say sưa ở thế giới hão huyền

Đang trững giỡn ở bên sông Ngân biếc…

Anh rõ trước: sẽ có ngày cách biệt

Ngó như gần song vẫn thiệt xa khơi!

Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi

Hãy mường tượng một người thơ đang sống

Trong im lìm lẻ loi trong dãy động

Cũng hình như em hỡi, động Huyền Không

Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng

Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa…

Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa

Lá trên cành héo hắt, gió ngừng ru:

“Một mối tình nức nở giữa âm u

“Một hồn đau rã lần theo hương khói

“Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi

“Một lời run hoi hóp giữa không trung

“Cả niềm yêu ý nhớ cả một vùng

“Hoá thành vũng máu đào trong ác lặng.”

Đấy là: tất cả người anh tiêu tán

Cùng Trăng Sao bàng bạc xứ say mơ

Cùng tình em tha thiết những văn thơ

Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế

Hồn là ai

Hồn là ai là ai? Tôi không biết

Hồn theo tôi như muốn cợt chơi tôi

Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười

Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng

Tôi chết giả và no nê vô vạn

Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng

Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng

Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến

Thịt da tôi sương sần và tê điếng

Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên

Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng em

Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực

Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức

Rồi bay lên cho tới một hành tinh

Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình

Để gào thét một hơi cho rởn ốc

Cả thiên đường trần gian và địa ngục

Hồn là ai? Là ai? Tôi không hay

Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay

Hồn mê mệt lả mà tôi thì chết giấc.

Biển hồn ta

Máu tim ta tuôn ra làm bể cả

Mà sóng lòng rần rật như mây trôi

Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ

Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.

Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết

Khi say sưa với lượn sóng triền miên

Khi nhận lấy trong cay nghiệt

Giọng Hờn đau trăm vạn riêng.

Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện

Trong lòng và đang tắm máu sông ta

Ta muốn vớt ai ngoài sóng điện

Để nhìn xem sắc mặt với làn da.

Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại rồ dại!

Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta

Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại

Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.

Xem thêm:  Chùm thơ về cõi Phật hay về lối sống, lẽ sống và cách dạy làm người

Sáng láng

Sông Ngân đã im lìm không tiếng sóng,

Mà lòng anh rào rạt mãi không thôi!

Ở tầng cao khúc Nghê Thường đồng vọng!

Nghe gì đâu, em hỡi! Ráng mây trôi.

Anh đã thoát hồn anh ngoài xác thịt,

Để chập chờn trong ánh sáng mông lung,

Để tìm em đưa hai tay ràng rịt

Mảnh tỉnh thiêng ngả ngớn giữa không trung.

Anh đã gặp hồn em đương chới với,

Bến Mê Hà trên giải nước mênh mang.

Anh đã đón tình em vay phất phới,

Như hương trăng đằm thắm cõi không gian.

Chúng ta biến, , làm thanh khí.

Cho tan ra hoà hợp với tim anh

Của trời đất, của muôn vàn ý nhị,

Và tình ta sáng láng như trăng thanh.

Ngủ với trăng

Ta không nhấp rượu

Mà lòng ta say

Vì lòng nao nức muốn

Ghì lấy đám mây bay

Té ra ta vốn làm thi sĩ

Khát khao trăng gió mà không hay

Ta đi bắt nắng ngừng, nắng reo, nắng cháy,

Trên sóng cành, sóng áo cô gì má đỏ hây hây

Ta rình nghe niềm ý bâng khuâng trong gió lảng

Với là nồng nàn của ngây

Gió nâng khúc hát lên cao vút

Vần thơ uốn éo lách rừng mây

Ta hiểu ta rồi, trong một phút

Lời tình chơi vơi giữa sương bay

Tiếng vàng rơi xuống giếng

Trăng vàng ôm bờ ao

Gió vàng đang xao xuyến

Áo vàng bởi chị chưa chồng đã mặc đi đêm

Theo tôi đến suối xa miền

Cõi thơ, cõi mộng, cõi niềm yêu đương

Mây trôi lơ lửng trên dòng nước

Đôi tay vốc uống quên lạnh lùng

Ngả nghiêng đồi cao bọc trăng ngủ

Đầy mình lốm đốm những hào quang.

Say trăng

Ta khạc hồn ra ngoài cửa miệng

Cho bay lên hí hửng với ngàn khơi

Ở trên kia, có một người

Ngồi bên sông Ngân giặt lụa chơi

Nước hoá thành trăng, trăng ra nước

Lụa là ướt đẫm cả trăng thơm

Người trăng ăn vận toàn trăng cả

Gò má riêng thôi lại đỏ hườm

Ta hẵng đưa tay choàng trăng đã

Mơ trăng ta lượm tơ trăng rơi

Trăng vướng lên cành lên mái tóc cô ơi,

Hãy đứng yên tôi gỡ cho rồi cô đi

Thong thả cô đi

Trăng tan ra bọt lấy gì tôi thương

Tối nay trăng ở khắp phương

Thảy đều nao nức khóc nường vu qui

Say! Say lảo đảo cả trời thơ

Gió rít tầng cao trăng ngả ngửa

Vỡ tan thành vũng đọng vàng khô

Ta nằm trong vũng trăng.

Rượt trăng

Ha ha! Ta đuổi theo trăng

Ta đuổi theo trăng

Trăng bay lả tả trên cành vàng

Tới đây là nơi tôi được gặp nàng

Rủ rê, rủ rê hai đứa tôi vào rừng hoang

Tôi lượm lá trắng làm chiếu trải

Chúng tôi kê đầu trên khối sao băng

Chúng tôi soi chuyện bằng hơi thở

Dần dần hao cỏ biến ra thơ

Chúng tôi lại là người của ước mơ

Không xác thịt chỉ là linh hồn đang mộng

Chao ôi! Chúng tôi rú lên vì kinh động

Vì trăng ghen, trăng ngã, trăng rụng xuống mình hai tôi.

Hoảng lên nhưng lại cả cười

Tôi toan níu áo nàng thời theo trăng

Hô hô! Ta đuổi theo trăng! Ta đuổi theo trăng!

Trăng! Trăng! Trăng! Trăng!

Thả nàng ra, thôi thả nàng ra

Hãy buông nàng xuống cho ta ẵm bồng

Đố trăng trăng chạy đàng trời

Tôi rú một tiếng trăng rơi tức thì ….

Xem thêm:  Những bài thơ ngắn hay về nghề xây dựng chọn lọc

Trăng tự tử

Lòng giếng lạnh! Lòng giếng lạnh

Sao chẳng một ai hay

Nghe nói mùa thu náu ở chỗ này

Tất cả âm dương đều tụ họp

Và ta ưng mây ngừng lại ở nơi đây

Để nghe, à để nghe

Bao giờ bí mật đêm thời loạn

Bao giọng buồn thương gió đã thề

Bao lời ai oán của si mê

Mà trai gái tự tình bên miệng giếng

Miệng giếng há ra

Nuốt ực bao la

Nuốt vì sao rơi rụng

Loạn rồi! Loạn rồi, ôi giếng loạn

Ta hoảng hồn, hoảng vía, ta hoảng điên

Nhảy ùm xuống giếng vớt trăng lên.

Chơi trên trăng

I

Tôi đi trong áng sương mờ

Tìm con trăng lạc ngoài bờ bến kia

Xứ yêu bát ngát tôi lìa

Dò xem ý tứ ban khuya tôi liều…

Tôi gò mây lại

Tôi kìm sao bay

Gió nào tràn ngập xứ này

Và tràn ngập cả những ngày xa xôi

Không trào nước mắt không thê thảm

Tôi doạ không gian rủa tới cùng

Tôi khát vô cùng

Tôi riết thời gian trong nắm tay

Tôi vò tiếc mến như vo lụa

Cất tiếng cười dòn xao động vùng mây

Tôi nhập hồn tôi trong khúc hát

Để nhờ không khí đấy trăng lên

Để nghe miếng nhạc nghê thường trổi

Để hớp tình anh của nguyệt cầu

Và để thoát ly ngoài thế giới

Để cười để trửng để yêu nhau

Lên chơi cung quế lần đầu

Ôi phép lạ…

Ôi nhiệm màu

Vườn tiên sáng láng như lòng người thương

II

Ta bay lên! Ta bay lên!

Gió tiễn đưa ta tới nguyệt thiềm

Ta ở trên cao nhìn trở xuống

Lâng lâng mây khói quyện trăng đêm

Ta gặp nàng Trăng ở suối Trăng

Nỗi lòng ta mở lẹ như phăng

Sáng trưng sáng cả vùng tiên động

Ta ngắm hồn ta dáng trẻ măng

Thơ ta vọt bắn thơm phưng phứt

Vô số màu tươi chảy lặng lờ

Lời đẹp thôi miên người đẹp lạ

Ta cười khanh khách điệu tơ mơ

Nàng Trăng! Hãy mớm xuống hồn ta

Sức nóng trong hơi của ngọc ngà

Sức khoẻ bay lan vườn ngự uyển

Nụ cười ta nở ngọt như hoa….

Rướm máu

Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút

Mỗi lời thơ đều dính não cân ta

Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt

Như mê man chết điếng cả làn da.

Cứ để ta ngất ngư trong vũng huyết

Trải niềm đau trên mảnh giấy mong manh,

Đừng nắm lại nguồn thơ ta đang siết

Cả lòng ta trong mớ chữ rung rinh.

Ta đã ngậm hương trăng đầy lỗ miệng

Cho ngây người mê dại đến tâm can

Thét chòm sao hoảng rơi vào đáy giếng

Mà muôn năm rướm máu trong không gian.

Trút linh hồn

Máu đã khô rồi, thơ cũng khô

Tình ta chết yểu tự bao giờ

Từ nay trong gió – trong mưa gió

Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ

Ta còn trìu mến biết bao người

Vẻ đẹp xa hoa của một thời

Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng

Ôi! Giờ hấp hối sắp chia phôi.

Ta trút linh hồn giữa lúc đây

Gió sầu vô hạn nuối trong cây

– Còn em sao chẳng hay gì cả?

Xin để tang anh đến vạn ngày.

Ước ao

Đo từ ngọn cỏ tới cung trăng

Những sợi hào quang vân thước vàng

Bắt! Bắt! Thơ bay trong gió loạn

Để xem tình tứ nặng bao cân

Ở đây vô số là xuân mộng.

Tới tấp lòng tôi lượn sóng trời

Ai nỡ dang tay mà vớt lấy

Mùi hương trong nếp áo xiêm rơi

Tôi tìm ánh nắng vạn đời vương

Vì cuốn sách xưa lúc lạ thường

Tờ giấy mong manh tình đã nhạt,

Tôi làm sao níu được niềm thương?

Ở đâu có những lá tinh hoa,

Phước lộc vô biên đến mọi nhà

Ở đâu có những lương tâm quí,

Tiếng thơm lừng thấu đến tai vua

Tôi ước ao là tôi ước ao,

Tình tôi vô lượng sẽ dâng cao

Như bông trăng nở, bông trăng nở,

Những cánh bông thơ trắng ngạt ngào.

Xem thêm:  Câu nói hay về tình yêu hạnh phúc ngọt ngào, sâu lắng

Cô liêu

Gió lùa ánh sáng vô trong bãi

Trăng ngậm đầy sông, chảy láng lai

Buồm trắng phất phơ như cuốnglá

Lòng tôi bát ngát rộng bằng hai.

Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ,

Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ,

Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng,

Rung tầng không khí bạt vi lô.

Ai đi lẳng lặng trên làn nước,

Với lại ai ngồi khít cạnh tôi?

Mà sao ngậm kín thơ đầy miệng

Không nói không rằng nín cả hơi?

Chao ôi! Ghê quá trong tư tưởng,

Một vũng cô liêu cũ vạn đời!

Chao ôi ghê quá! Chao ghê quá!

Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi!

Người ngọc

Ta để chữ Ngọc lên tàu lá

Sương ở cung thềm giỏ chẳng thôi

Tình ta khuấy mãi không thành khối

Nư giận đôi phen cắn phải môi

Cho ta hết cả: hương và sắc.

Của những bông hoa thắm lạ kỳ

Ta sẽ hộc ra từng búng huyết

Nhuộm đầy phong vị lúc mê ly

A ha! Ta vốn người trong mộng

Hư thực như là một ý thơ

Ta đi góp nhặt từng tia sáng

Và kết duyên tình để ước mơ.

Hôm nay trăng sáng là trăng sáng,

Không biết thiêng liêng ở cõi nào.

Cô nường gái đẹp đương nằm chết,

Trên cánh tay mình, hãy xiết bao.

Cô gái đồng trinh

Ôi cho ghê quá, ôi ghê quá

Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi

Đêm qua trăng vướng trong cành trúc

Cô láng giềng bên chết thiệt rồi

Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới

Chưa hề âu yếm ở đầu môi.

Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc

Cả một mùa xuân đã hiện hình

Thinh sắc cơ hồ mãi

Chết rồi – xiêm áo trắng như tinh.

Có tôi đây hồn phách tôi đây

Tôi nhập vào trong xác thịt này

Cốt để dò xem tình ý lạ

Trong lòng bí mật ả thơ ngây

Biết rồi, biết rồi! Thôi biết cả

Té ra Nàng sắp sửa yêu ta

Bao nhiêu mơ ước trong tim ấy

Như chưa xuân về thổ lộ ra.

Ngoài vũ trụ

Lụt Hồng Thuỷ trời không tái lại,

Khiến bồ cau bay bổng quá không gian.

Ra không gian là vượt hẳn thượng tầng.

Tấp tới đến ở ngoài kia vũ trụ,

Nơi khí tượng bốc ngùn muôn tinh tú,

Nơi không cho hồn lai vãng quan chiêm.

Sách vô cùng, sáng láng cả mọi niềm,

Không u ám như cõi lòng ma quỉ.

Vì có Đấng Hằng Sống, Hằng Ngự Trị,

Nhạc thiêng liêng dồn khắp hư linh.

Ồ say sưa trên hết các tục tình,

Ồ thú lạ, những phút giây thanh thoát

Hương cho thơm ứ đầy hơi khoái lạc,

Máu cho cuồng run giật đến miên man.

Hồn hỡi hồn, lên nữa, quá thinh gian.

Tìm tới chốn chiêm bao ngoài sự thực.

Mộng là mộng tràn trề muôn vạn ức.

Tình thơm tho như ngấn lệ còn nguyên.

Ta ước ao đầu đội mũ triều thiên,

Và tắm gội ở trong nguồn ánh sáng.

Ca những điệu ngọc vàng ca sang sảng,

Lời vang xa truyền nhiễm đến vô song.

Bầu hạo nhiên lồng lộn một màu trong,

Không rung động bởi tơ huyền nao nức.

Hồn hỡi hồn, bay ra ngoài kia mức,

Nơi thiên sầu địa thảm giới Lâm Bồ

Say máu ngà, say nữa tới chừng mô

Cả vũ trụ ta theo ngày phán xét

Là khủng khiếp cả Trời Đất tiêu diệt.

Thơ Điên là một tập thơ hay được nhiều nhà bình luận đánh giá cao và đầy hấp dẫn. Trang thơ thành công góp phần khẳng định tài năng và lối thơ tuyệt vời của Hàn Mặc Tử. Ông là một tấm gương sáng cho thế hệ nhà thơ trẻ noi theo. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!

Xem Thêm:Thơ Điên – Tập thơ hay nổi bật nhất của nhà thơ Hàn Mặc Tử phần 2

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …