
Mưa như vỡ ối kho trời
Đắng lòng khoai lúa cuốn trôi trắng đồng
Mái nhà úp dưới cơn dông
Con sào vỗ nước rỗng không nữa rồi
Miền Trung yêu dấu tôi ơi
Phận người phận đất suốt đời cuộn xô
Ngược nguồn nước mắt nuốt vô
Lũng đời gió rách khi mô được lành
Chưa qua rốn lửa chiến tranh
Lại đau biển chết trở thành xác xơ
Nỗi buồn thấm đẫm ước mơ
Miền Trung ơi…đến bao giờ thôi đau.