
Ngày mai, ngày sau, ngày nữa
Dẫu tình ta có muôn trùng cách trở
Tựa cổng trời mà bạc như vôi
Dẫu em có biết tới chân trời góc bể.
Tưởng tình ta như giấc mộng chiêm bao
Dẫu sau này em có thay lòng đổi dạ
Dẫu cho em có bội bạc với anh
Dẫu cho đời phải bê tha quan xá.
Nhưng với anh đó là ngay đẹp nhất
Ngày mà ta đã từng quen nhau
Ngày mà ta đã trao nhau tấm lòng
Ngày mà ta đã bắt đầu biết nhớ.
Nhưng giờ chỉ mãi là ta
Em có biết đó là giấc ngàn thu
Đó là lúc tim ta đã nguội ngắt
Để lãng quên trong suốt cuộc đời
Nhưng em à
Tình là ai ?
Mà khi nhớ lại đau đến thế
Tình là gì?
Mà sao lại đau khổ như vậy
Tình không có lỗi
Lỗi ở chỗ ta,thì ta chịu ở đó
Sao vô cớ đem trách tình yêu.
Giời ta đã biết hai bên đã lạnh
Chưa hiểu thấm nhuần mà đã nói yêu
Sao ngày trước em không nói thế.
Làm giờ đây, nỗi lòng lại đau
Làm giờ đây, tâm như vỡ nát
Làm giờ đây, người không còn xác
Làm giờ đây, người trông như nát.
Ta chẳng hiểu tình ta vỡ nát
Dẫu cho ta đã làm trăm cách
Dẫu cho ta đã khô hết cạn lời
Dẫu cho ta phải tưởng chừng đã chết.
Nhưng tình là thế
Phải cho anh dẫn vào bể lửa
Phải cho anh đứng trước vực sâu
Phải cho anh đến cùng lõi đất.
Thì em vẫn hình bóng nơi đó
Dù cho cái chết có ngay trước mặt
Dùa cho anh phải từ bỏ đam mê
Thì anh mãi yêu em vậy đó
Biết làm sao khi tơ tình đã đứt
Biết làm sao khi tình ta đã hết
Biết làm sao khi ta chẳng còn thương
Biết làm sao khi không còn nỗi nhớ
Cho đén khi cơn đau kéo đến
Lòng ta đau dai dẳng mỗi đêm
Tim ta thắt lại như từng nốt
Dằng xé cồn cào trong tâm can
Thật là quẫn khi ta phải chết
Để lãng quên trong suốt cuộc đời
Nếu cho rằng tình yêu là biển cả
Thì lòng ta đang quằn quại vì đau
Sóng vỗ vào bờ đâu có biết
Mỗi lần quẫn đi cả nỗi niềm
Thật là nhức khi tim ta vỡ nát
Những vết thương của tình yêu đem lại
Thật kinh khủng khi tình là lưỡi giáo
Đâm thủng vùng trời của sự tương tư.