Tôi bận rồi..nên không màng đến nữa
Những giận hờn hay than oán tranh đua
Tôi muốn mình cũng giống tựa ngày xưa
Thật vô tư cười đùa như đứa trẻ
Đã trải qua nửa cuộc đời lặng lẽ
Chẳng biết gì là vui vẻ hồn nhiên
Nỗi xót xa cùng tất cả muộn phiền
Cứ vây lấy triền miên theo năm tháng
Nắng lâu ngày sẽ biến thành khô hạn
Lệ tuôn nhiều đến lúc cũng cạn thôi
Thời gian qua hứng chịu cũng đủ rồi
Khi đã để cho cuộc đời đưa đẩy
Tôi đã sống cho bao người hết thẩy
Gắng gượng cười để che đậy niềm đau
Nhưng cuối cùng nhận được chữ nghẹn ngào
Thì thử hỏi còn nơi nào chứa đựng
Tôi bận rồi..nên giờ đây hờ hững
Với mọi điều..để dạ chẳng phân phân
Chuyện thiệt hơn lo nghĩ cũng không cần
Để mọi thứ trôi dần vào quên lãng