Chế Lan Viên là một nhà thơ lớn với kho tàng thơ ca nổi tiếng. Thơ ông nhiều thể loại nhưng phần lớn là thơ về cảnh chiến đấu của nhân dân ta cũng như tố cáo tội ác tày trời của bọn giặc. Bên cạnh đó ông có nhiều tập thơ đậm chất trữ tình say đắm nổi bật là tập ” Ta gửi cho mình” sáng tác năm 1986.
Hôm nay, chúng ta cùng tìm hiểu về nhà thơ tài hoa cùng những tác phẩm sống mãi với thời gian này nhé!
I.Nhà Thơ Chế Lan Viên
Chế Lan Viên tên thật Phan Ngọc Hoan, sinh ngày 14/1/1920 ở Cam Lộ, Quảng Trị. Lên 7 tuổi, cả nhà chuyển vào Bình Ðịnh, bút danh Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai. Năm 17 tuổi, nổi tiếng với tác phẩm Ðiêu tàn. Năm 1939, Chế Lan Viên ra Hà Nội học, vào Sài Gòn làm báo, lại về Huế dạy học. Khoảng 1942, ra Vàng sao, viết tập truyện ngắn Gai lửa. Sau Cách mạng tháng 8, làm báo Quyết thắng của Việt Minh Trung Bộ… Năm 1949, Chế Lan Viên vào Ðảng Cộng sản Việt Nam. Nhiều năm ông tham gia ban lãnh đạo Hội nhà văn Việt Nam, Ðại biểu Quốc hội các khoá 4, 5, 6, 7.
Tác phẩm đã xuất bản:
Tập thơ:
– Gửi các anh (1955)
– Ánh sáng và Phù sa (1960)
– Hoa ngày thường, Chim báo bão (1967)
– Những bài thơ đánh giặc (1972)
– Ðối thoại mới (1973)
– Hái theo mùa (1977)
– Hoa trên đá (1984)
Truyện ký:
– Thăm Trung Quốc (1963)
– Những ngày nổi giận (1967)
– Giờ của số thành (1967)
Viết phê bình:
– Phê bình văn học (1962)
– Suy nghĩ và bình luận (1970)
– Bay theo đường dân tộc đang bay (1976)
– Từ gác Khuê văn đến quán Trung Tân (1980)
– Nghĩ cạnh dòng thơ (1982)
II. Tập thơ ” Ta Gửi Cho Mình” Của Chế Lan Viên
Nào! Ngay Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau khám phá những bài thơ đậm chất trữ tình của nhà thơ tài hoa này nhé!
Bay theo đường dân tộc đang bay
Cuối năm bay đi đâu
Mòng két ơi mòng két
Tiếng kêu lừng gió rét
Đổi hình ngang sông sâu
Đổi hình ngang sông sâu
Một cánh chim rơi chết
Cả đàn bay, bay tiếp
Ngỡ như không bận lòng
Xanh màu sứ điệp trùng
Đỏ dòng sông nước xiết
Trắng màu mây thiêm thiếp
Trắng màu mây như không
Trận chiến còn quyết liệt
Bờ sú xanh mải miết
Nên chim bay bay tiếp
Bận lòng không bận lòng
Mặc kẻ rơi nửa chừng
Cho kẻ rơi nửa chừng
Mặc những người giã biệt
Cho những người giã biệt
Khi vang lừng gió rét
Đổi hình bay ngang sông
Cháo vịt
Vịt gầy chưa đầy cân
Làm thịt ngày dân đói
Bữa ăn không tiếng nói
Cả nhà im mà ăn
Mình và ta
Mình là ta đấy thôi ta vẫn gửi cho mình
Sâu thẳm mình ư? Lại là ta đấy
Ta gửi tro mình nhen thành lửa cháy
Gửi viên đá con mình lại dựng nên thành
Nghĩ thêm về Nguyễn
Anh sinh vào thế kỷ nhiều tà huy mưa bụi
Quờ tay ra không người đồng điệu nằm bên
Nỗi đau anh trùng với nỗi đau nhân loại
Mượn câu Kiều hóa thạch cuộc đời riêng
Các triều đại bể dâu nhưng thi cảo trường tồn
Anh lập công trên dòng ngôn ngữ ấy
Bạch Đằng anh là cắm cọc vào thời gian nước chảy
Cho nghìn năm sau vầng trăng tiếng Việt mãi còn
Anh nuôi hồn thơ như cô Tấm nuôi trong giếng sâu u tối
Cái bống con nôm na mách qué chả ai nhìn
Nào hay đâu khi lòng độc giả tri âm vẫy gọi
Thì câu Kiều như giọt máu đã trồi lên
Phải ba triệu sóng gió của cuộc đời mới đúc nên châu ngọc
Khốn nỗi, đã là ngọc ư thì lại dễ xa đời
Cả một thế kỷ vào thơ anh bằng cửa chật
Tiếng súng đại phá quân Thanh còn phải ở bên ngoài
Và anh vay làm chi núi sông phong cảnh quê người
Đất nước thừa những con sông Tiền Đường định mệnh
Và dù anh chia Nguyễn Du, Tố Như, Thanh Hiên máu thịt đời anh ra làm ba mảnh
Thì giọt lệ trang Kiều gom lại một mà thôi
Một thế kỷ dễ hiểu Nguyễn ư? Ta có cần một thế kỷ đâu mà
Đau khổ vì những hoàng hôn ta chóng hiểu cái hôn hoàng của Nguyễn
Ta yêu những hịch, những Bình Ngô gọi lòng ra hỏa tuyến
Nhưng không quên ngọn lau trắng bên đường Kiều thổi lại tự xa xưa
Vọng phu (1)
Đầu nước đá ôm con, cuối nước đá đợi chồng
Đâu chẳng sông Thương đâu chẳng Kỳ Cùng
Là tượng đá của những thời binh lửa
Nàng Vọng phu đầu sông hơn gì nàng Tô Thị cuối sông
Một mình với mây, một mình với gió
Mùa đông một mình mùa xuân hay hạ một mình…
Người ra đi chắc gì quay lại nữa
Trên đầu non lòng đá vẫn kiên trinh
Chỉ có cánh chim khuya bay qua vai đá của nàng
Hàng vạn vành trăng hết tròn lại khuyết
Sóng gợi nhớ sóng xui quên nối tiếp
Mỗi một phút đợi chờ sâu một bể thời gian
Không hoá thạch kẻ ra đi, hoá thạch kẻ đợi chờ
Xói mòn những non cao, không xói mòn lòng chung thuỷ
Đá đứng đấy giữa mưa nguồn và chớp bể
Đợi một bóng hình trở lại giữa đơn cô
Trên đây là những bài thơ đặc sắc trong tập ” Ta gửi cho mình” của nhà thơ Chế Lan Viên mà chúng tôi sưu tập được. Hy vọng với một tâm hồn thi sĩ đầy lãng mạn sẽ làm cho các bạn yêu thích những bài thơ này. Hãy luôn ủng hộ và đồng hành cùng Thuvientho.com để có thể theo dõi những bài viết hấp dẫn nhất của chúng tôi! Thân ái!.
Theo Thuvientho.com