
Đêm vẫn vô tình lặng lẽ
Như từng nhát chém hư vô
Ta vẫn thẫn thờ nỗi nhớ
Cô đơn một kiếp dật dờ
Từ khi em bước vô tình
Đi vào ngỏ vắng lặng thinh
Ta đã âm thầm thương nhớ
Tình xa như lá bỏ cành
Ta mang nỗi buồn riêng tư
Tình em sao quá hững hờ
Đêm hoang mình ta gác vắng
Đèn khuya rời rã phút giờ
Em đã xa rồi tình vô vọng
Tình ta như con nước xa nguồn
Em đi về cuối chân trời cũ
Sầu đã tơi bời giọt mưa tuôn
Từ lúc em về bên đó
Lòng ta tan nát tơi bời
Đêm vẫn từng đêm quạnh vắng
Ta nghe tình chết chơi vơi
Hiu hắt nỗi sầu cô đơn
Đâu đây còn tiếng dỗi hờn
Ta nghe giọt sầu hiu quạnh
Rơi trên đường vắng hoàng hôn
Từ thủa em về bên đó
Đời ta hoang vắng đìu hiu
Có những đêm ta ngùi nhớ
Đường xưa phố cũ bao chiều
Từ lúc em đi phố vắng tanh
Đường xưa lối cũ bước chênh vênh
Em về bên đó tình ta chết
Hờ hững thu phai lá bỏ cành
Gom hết nỗi sầu
U ẩn mùa Ngâu
Em về phương đó
Dang dở tình đầu
Chờ em đêm tịch liêu
Giữa khoảnng không gian mờ tối
Ta chờ em đêm tịch liêu
Gió rét ngoài kia réo gọi
Không gian lặng lẽ tiêu đều
Ta đứng đó đợi chờ em
Gió khuya gào thét bên thềm
Lời nói yêu chưa bày tỏ
Nhớ thương rời rã trời quên
Em người em ngây thơ
Tóc em dài phủ ơ thờ
Mắt em nhìn bỡ ngỡ
Chờ em tình mới bơ vơ
Ta muốn nói lời yêu em
Từng đêm nhung nhớ âm thầm
Từng đêm mình ta trên gác
Nghe lòng còn mãi phân vân
Chiều đó chờ em công viên
Nắng thu rực rỡ bên thềm
Hàng cây võ vàng hiu hắt
Chờ em mòn mỏi công viên
Phố vắng trời thu bơ vơ
Ta nghe nặng nỗi mong chờ
Chờ em một mình cuối phố
Lối cũ đường xưa hoang sơ
Yêu em từ thủa Hồng Hoang
Áo em rực rỡ Thiên Đàng
Tóc em mây trời vây phủ
Tay ta dìu nét hoang mang
Em đến mùa thu ban sơ
Ta nghe long ngập mong chờ
Em về lối mòn phố cũ
Ta đứng chờ em bơ vơ
Đâu đó mùa thu đã tịch liêu
Chờ em nắng đã úa ban chiều
Yêu em tình lỡ từ muôn kiếp
Ta gặp em mùa thu hoang sơ
Vũ trụ bây giờ đã giá băng
Yêu em mòn mỏi mấy mùa trăng
Tình ta lặng chết chiều mong đợi
Em đến không mùa thu bâng khuâng
2007.11