Những bài thơ về mẹ kế luôn được nhiều quý độc giả quan tâm nhất là những bạn có mẹ kế. Thường người ta sẽ nghĩ mẹ kế là người không cùng huyết thống với mình, họ chỉ là một người mẹ ” hờ ” mà thôi. Nhưng ở ngoài kia có rất nhiều người mẹ kế thật sự rất tuyệt vời, họ yêu thương con chồng không khác gì chính mình đẻ ra. Một người mẹ ” không sinh nặng đẻ đau mình” nhưng sẽ là người thay mẹ lo lắng cho ta. Công ơn của người lớn như trời biển, tình mẫu tử thiêng liêng.
” Lương tâm là người mẹ kế chẳng bao giờ ngừng tới thăm ta ”
Làm mẹ đã khó nhưng làm mẹ kế còn khó hơn bởi yêu thương bao nhiêu thì đưa con vẫn không thể hiểu nỗi lòng của những người mẹ ” không chung huyết thống” này. Sau đây, Thuvientho.com xin chia sẻ đến các bạn những bài thơ về gia đình, về người mẹ kế để có các bạn có một cách nhìn sâu sắc về tình cảm gia đình. Hãy đón xem nhé!
Thơ Về Mẹ Kế Con Chồng Ấn Tượng
Thường khi nhắc đến ” mẹ kế” người ta sẽ nghĩ đến cảnh mẹ kế con chồng không thể nào dung hòa được. Sở dĩ vậy bởi vì giữa hai người không có một thứ gì liên kết với nhau nhưng lại gắn bó với trong trong cùng một gia đình. Những bài thơ về mẹ kế con chồng với từ ngữ thiết tha diễn tả được tình cảm thân thiết, bền chặt giữa hai mẹ con. Họ cũng hết lòng yêu thương chúng ta
Bạn muốn tìm một bài thơ về mẹ kế, con chồng thật ý nghĩa để bày tỏ tình cảm biết ơn của mình đến người mẹ ” thứ 2” này? Sau đây, uct xin dành tặng cho bạn chùm thơ về gia đình thấm đẫm ý nghĩa. Hãy theo dõi bài viết nhé!
Mẹ Kế
U nằm dưới cỏ mười năm
Chợ quê quen tiếng, giường nằm bén hơi
Lạ chưa, mợ đã đấy rồi!
Bàn tay đũa cả đầu nồi xới cơm
Mợ gầy tong ruột cọng rơm
Sót từ vụ gặt đồng thơm nhặt về
Áo nâu, tóc vấn, nón mê
Bước qua ngưỡng cửa chẳng hề trầu cau
U đi để lại vườn dâu
Chuồng xiêu lợn đói, ao sâu kín bèo
Một con thơ dại gieo neo
Ba gian mái rạ thiếu kèo, mợ ơi!
Mợ về làm bạn thầy tôi
Tiếng gà trở dậy lúc trời canh ba
Gánh hàng mợ bán chợ xa
Thương con đứng ngóng bánh đa ngõ chiều
Những đêm trăng sáng, gió hiu
Mợ đưa cánh võng ngâm Kiều ru tôi
Ấp iu giọt máu mồ côi
Tưởng chừng u hát trong lời mợ ru
Mợ giờ cũng hoá mùa thu
Nghe heo may thổi lòng như trút vàng
Đêm qua tôi gọi đò sang
Mợ ngồi khâu nắng bên hàng cột thưa…
NÓI VỚI CON CỦA CHỒNG
Sao con không nói một câu
Như lời nũng mẹ từ lâu chẳng còn
Sao con chẳng thể xưng “con”
Cho dì cảm thấy ấm hơn căn nhà?
Cứ lầm lũi bước vào, ra
Cho dì tủi phận mẹ gà con…ngan
Đời gì quá buổi chợ tan
Nhà con sảy nghé tan đàn khổ đau
Dì không hoa trắng cài đầu
Về nhà con chỉ cơi trầu nồng say
Con là con gái thơ ngây
Đàn ông, cha chẳng bù đầy được đâu
Dạy con kết tóc, gội đầu
Nấu ăn, giặt giũ, vá khâu áo quần
Bàn tay hiền dịu tảo tần
Bưng cơm rót nước ân cần trước sau
Dì không mang nặng đẻ đau
Đứt dây mà xót thương bầu, bí ơi!
Kệ cho bánh đúc mấy đời
Người ăn người lại nói lời nghiệt cay
Sang ngang một chuyến đò đầy
Sông sâu run cả vòng tay đôi bờ
Đêm nay cánh cửa khép hờ
Dì không ngủ được nằm chờ bước con.
Dì Ghẻ
“Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”….
Bến đời khó đoán đục trong
Lấy chồng, làm lẽ ai mong bao giờ.
Cũng là mép nước, thân cò
Mấy ai sung sướng khi lo con người.
Vì chồng thương lấy con côi,
Miếng cơm ngậm đắng miệng cười thế gian.
Thôi đành nhận lấy tiếng oan
(xưa nay dì ghẻ gian ngoan cũng nhiều)
Chỉ mong con hiểu, chồng yêu.
Một thân gánh hết trăm điều mỉa mai.
Nhủ lòng:Đời có hai tai,
Bàn tay ngón ngắn, ngón dài khác nhau.
Con mình mang nặng, đẻ đau
Có người còn bỏ kể đâu con chồng.
Người ngoài thương xót miệng không,
Mình đây “khác máu tanh lòng” nuôi nhau.
Mai cua chẳng gọi là đầu,
Cũng từng sẻ cháo, nhường rau một nhà.
Kể chi con vịt mẹ gà,
Ngẫm tình bầu bí khi xa cũng buồn.
Con mình, ai chẳng thương hơn,
Mà xui cô Tấm oán hờn làm chi.
Trẻ thơ có tội tình gì,
Phải mang tiếng Cám từ khi lọt lòng.
Người đời miệng bẫy, lưỡi chông
Bớt lời có thiệt mất đồng nào đâu.
Đừng thêm tiếng ác cho nhau,
Trần gian vốn đã khổ đau nhiều rồi….
…Không may duyên phận thiệt thòi.
Chỉ mong làm một con người….khó ghê….
Nếu mẹ là…
Nếu mẹ bỗng hoá thành vầng trăng
Thì con xin được làm dòng suối mát
Suối chan hoà trong ánh trăng bát ngát
Con ngoan hiền trong tình mẹ bao la
Nếu mẹ bỗng là một vầng dương
Con xin làm một loài cây cỏ
Cây không thể thiếu mặt trời đỏ
Cũng như con chẳng thể thiếu người
Nếu mẹ bỗng tan thành cơn gió
Con sẽ là đồng ruộng xanh tươi
Gió mơn man ngọn lúa vui cười
Hai mẹ con ta cùng ca hát
Nếu mẹ bỗng…
Thôi mẹ ơi mẹ đừng là gì nữa
Con muốn mẹ chỉ là mẹ thôi
Mẹ của con có một trên đời
Mẹ của con
Khi con chưa gọi sõi tiếng cha
Con đã chỉ còn có mẹ
Cha ra đi khi con còn quá bé
Trong trí nhớ con chỉ có bóng mẹ gầy.
Hai mươi năm rồi mẹ ơi từ ngày ấy
Mẹ bên con sớm tối nhọc nhằn.
Lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ
Mẹ hiểu con hơn cả bản thân con.
Hai mươi năm qua mẹ ơi con vẫn nhớ
Những đêm con sốt cao mẹ thức trông con
Mẹ nắm chặt tay con mỗi lúc cựa mình
Con nào có thể quên được bàn tay mẹ.
Con lớn lên trong tình thương của mẹ
Mẹ là mẹ, là cha, là người bạn của con.
Hai mươi năm mẹ đã cùng con
Dõi theo con từng nhịp chân con bước.
Con giờ đây đã lớn khôn hơn trước
Nhưng vẫn là con bé bỏng thưở nào
Bàn tay mẹ vẫn ấm áp làm sao?
Vẫn là bàn tay con luôn ghi nhớ.
Con vẫn biết và con luôn nhớ
Con vẫn còn chưa nói một điều
Là câu nói con đã nâng niu
Dù giản đơn chỉ là: “Con yêu mẹ”…
Thơ tặng mẹ.
Người ta có mẹ có cha
Con thì chỉ còn có mẹ
Bao năm qua dáng mẹ lặng lẽ
Sớm tối nhọc nhằn vất vả vì con
Bao yêu thương mẹ dành hết cho con
Và dành lấy những phần cay đắng nhất
Ngày giáp Tết ngoài trời mưa lất phất
Người với người rộn rã lễ tình nhân
Mẹ của con vẫn lặng lẽ âm thầm
Đón sinh nhật như bao ngày bình dị
Mẹ hạnh phúc, giọt nước mắt trên mi
Khi mẹ biết con ko quên sinh nhật mẹ
Con ngượng ngùng với lọ hoa cắm vụng
Mẹ nâng niu, mẹ đặt giữa nhà
Và bất kỳ ai hỏi đến lọ hoa
Mẹ hãnh diện khoe con trai đã tặng
Ôi bao năm với đôi vai chất nặng
Một ngày vui làm mẹ trẻ hơn
Và khi con ngày một lớn khôn
Con cũng bớt nhiều phần ích kỷ
Nhìn dáng mẹ, lòng con thầm nghĩ
Ước mong sao mẹ cứ mãi tươi cười
Không tất bật, ko vội vã lo toan
Mẹ hạnh phúc thì con vui biết mấy
Con yêu sao dáng mẹ con gầy
Con tự hào vì con là con mẹ
Con mong ước trở về ngày thơ bé
Được ngủ ngon trong tiếng mẹ ru
Ở ngoài kia trong tiếng gió vi vu
Con chợt nghe thấy lời ru của mẹ
Lại đưa con về những ngày thơ bé
Con cảm ơn mẹ đã là mẹ của con
Bài thơ về mẹ
Xa mẹ con thành bé bỏng
Giờ này mẹ ngủ ngon chưa?
Hà thành gió mùa đông bắc
Con ngồi đếm khắc giao mùa
Con đi chắc nhà vắng lắm
Bản nhạc con thích, ai nghe?
Chiếc xe con thường đi học
Chắc bụi đã bám còn gì
Tóc con đã dài rồi đấy
Vắng con mẹ gỡ tóc mình
Niềm vui xẹt qua tờ giấy
Nỗi buồn đứng lại, lặng thinh
Thơ con tặng cho người khác
Viết về mẹ chẳng là bao
Phố sâu gió mùa đông bắc
Trong con bóng mẹ ngọt ngào.
Mẹ
Mẹ chẳng sinh ra con
Trong con luôn có mẹ
Dẫu nay mẹ chẳng còn
Dẫu khi con biệt thế
Mẹ của anh
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:
Nào là hoa bưởi, hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa…
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu tự những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em
Mẹ kế
U nằm dưới cỏ mười năm
Chợ quê quen tiếng, giường nằm bén hơi
Lạ chưa, mợ đã đấy rồi!
Bàn tay đũa cả đầu nồi xới cơm
Mợ gầy tong ruột cọng rơm
Sót từ vụ gặt đồng thơm nhặt về
Áo nâu, tóc vấn, nón mê
Bước qua ngưỡng cửa chẳng hề trầu cau
U đi để lại vườn dâu
Chuồng xiêu lợn đói, ao sâu kín bèo
Một con thơ dại gieo neo
Ba gian mái rạ thiếu kèo, mợ ơi!
Mợ về làm bạn thầy tôi
Tiếng gà trở dậy lúc trời canh ba
Gánh hàng mợ bán chợ xa
Thương con đứng ngóng bánh đa ngõ chiều
Những đêm trăng sáng, gió hiu
Mợ đưa cánh võng ngâm Kiều ru tôi
Ấp iu giọt máu mồ côi
Tưởng chừng u hát trong lời mợ ru
Mợ giờ cũng hoá mùa thu
Nghe heo may thổi lòng như trút vàng
Đêm qua tôi gọi đò sang
Mợ ngồi khâu nắng bên hàng cột thưa…
Công Ơn Của Mẹ
Vất vả từ thuở còn son
Nay ngày của Mẹ mà con chưa về
Đường dài con vẫn mải mê
Ân tình, nhân nghĩa, lời thề nặng vai.
Tóc huyền nay đượm sương mai
Nỗi lòng Mẹ cũng nguôi ngoai, dịu dần
Con ghi ơn Mẹ ngàn lần
Con tạc nghĩa Mẹ muôn phần kính yêu.
Mẹ cho con thật là nhiều
Hoa thơm, trái ngọt, lẽ điều phải hay
Suốt cuộc đời Mẹ dang tay
Đón đàn con nhỏ đêm ngày chờ mong.
Vẫn là dòng giống Lạc Long
Mẹ Âu Cơ mãi là vòng tay êm
Canh khuya bóng Mẹ bên thềm
Lời ru, câu ví con thêm lớn dần
Trưởng thành – con vẫn rất cần
Mẹ bên con mãi – là xuân cho đời
Ngày của Mẹ – con dâng lời
Công ơn của Mẹ trọn đời con ghi.
Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm Mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đờigiótạt vớimưatuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng Mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc Mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Bầm Ơi
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm…
Bầm ơi có rét không bầm!
Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non
Mạ non bầm cấy mấy đon
Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.
Mưa phùn ướt áo tứ thân
Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều
Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!
Con đi trăm núi ngàn khe
Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm
Con đi đánh giặc mười năm
Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.
Con ra tiền tuyến xa xôi
Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.
Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân.
Con đi xa cũng như gần
Anh em đồng chí quây quần là con.
Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí
Bầm quý con, bầm quý anh em.
Bầm ơi, liền khúc ruột mềm
Có con có mẹ, còn thêm đồng bào
Con đi mỗi bước gian lao
Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!
Bao bà cụ từ tâm như mẹ
Yêu quý con như đẻ con ra.
Cho con nào áo nào quà
Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.
Con đi, con lớn lên rồi
Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!
Nhớ con, bầm nhé đừng buồn
Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.
Mẹ già tóc bạc hoa râm
Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con…
Tình Mẹ
MẸ trải hết cuộc đời khó nhọc
NẰM bên con bao bọc chở che
CHỖ khô tròn giấc con nghe
ƯỚT thì là chỗ Mẹ nằm kề bên
CANH đến lúc con êm giấc ngủ
SƯƠNG đêm dày ấp ủ cho con
CHỖ nào lành lạnh da non
KHÔ hong sưởi ấm cho tròn cả đêm
LÓT cả những ngọt mềm hơi Mẹ
TIẾNG ầu ơ nhè nhẹ du dương
RU con suốt cả canh trường
NHƯỜNG con tất cả tình thương của mình
CON lớn giữa bao tình của Mẹ
THƠ ngây nào hiểu lẽ yêu thương
MẸ NẰM CHỖ ƯỚT CANH SƯƠNG
CHỖ KHÔ LÓT TIẾNG RU NHƯỜNG CON THƠ.
Tình Mẹ Con
Con đường trần thế mẹ đi,
Gian truân, khổ ải cũng vì đàn con.
Nắng mưa, dâu bể lách lòn,
Mẹ rèn con rõ dại khôn trường đời.
Từ con đường cũ xa xôi,
Mẹ con chung bước nổi trôi quê người,
Đói, no, vẫn sáng nụ cười
Cơm độn khoai sắn cuối đời còn mơ
Hồi tưởng lại tuổi ấu thơ,
Ngày trong tay mẹ, hồn ngơ ngẩn buồn.
con giờ như nước xa nguồn,
Ngắm di ảnh Mẹ lệ tuôn lặng thầm.
Mẩu tử nghĩa nặng, tình thâm,
Không ngờ cách biệt cõi âm dương rồi.
Mồ côi tội lắm Mẹ ơi!
Bóng Mẹ vời vợi một thời tìm đâu?
Kiếp tằm còn trả nợ dâu,
Kiếp người, con phụ ân sâu Mẹ rồi,
Hận lần để Mẹ chơi vơi!
Con đi nửa tháng, bặt lời viếng thăm
Đêm đêm con đốt hương trầm,
Noi gương Mẹ giữ chánh tâm an bình.
Hy vọng ở kiếp lai sinh,
Con tròn chữ hiếu trọn tình mẹ con
Tình Mẹ
Dù con đếm được cát sông
Nhưng không đếm được tấm lòng mẹ yêu
Dù con đo được sớm chiều
Nhưng không đo đượctình yêumẹ hiền
Dù con đi hết trăm miền
Nhưng tình của mẹ vẫn liền núi non
Dù con cản được sóng cồn
Nhưng không ngăn được tình thương mẹ dành
Dù con đến được trời xanh
Nhưng không đến được tâm hành mẹ đi
Dù con bất hiếu một khi
Tình thương mẹ vẫn thầm thì bên con
Dù cho con đã lớn khôn
Nhưng tình mẹ vẫn vuông tròn trước sau.
Ôi tình mẹ tợ trăng sao
Như hoa hồng thắm một mầu thủy chung
Tình của mẹ lớn khôn cùng
Bao dung vạn loại dung thông đất trời.
Ôi tình mẹ đẹp tuyệt vời
Làm con hiếu thảo trọn đời khắc ghi!
Tình Mẹ
Mẹ là chiếc nôi êm
Ru con lời ngọt mềm
Từng đêm trong mòn mỏi
Lời ru thiết tha thêm
Mẹ là mặt trời soi
Theo con bóng bên đời
Xua tan mây mờ phủ
Cho con hoài thắm tươi
Mẹ làánh trăngmơ
Cho con tuổi mộng chờ
Mênh mang tình biển rộng
Ủ nồng trái tim thơ
Mẹ là một bà tiên
Xóa tan vạn ưu phiền
Con về trong mắt lệ
Vòng tay Mẹbình yên
Mẹ… vô vàn cao cả
Tình thương trên tình thương
Bao la… kỳ diệu quá
Tình Mẹ trái tim nồng!
Tình Mẹ
Xin mây ngàn một chút màu xanh
Thật e ấp con chườm lên tóc mẹ
Mái tóc óng ả một thời… son trẻ
Theo thời gian mưa nắng bạc màu
Mùa bão giông sương gió dãi dầu
Mắt sâu thẳm lo ngày giáp hạt
Mẹ tảo tần cho con ăn học
Mòn mỏi thân gầy mẹ có quản gì đâu!
Năm tháng bốn mùa một tấm áo nâu
Trời nắng gắt áo mồ hôi vắt nước
Xót xa gió Lào khô rang rốc
Lặn lội thân cò che chở mạ non…
Vun vén giữ dành mẹ để cho con
Đủ lông cánh con rời xa khuất
Đường phía trước gian nan con bước
Chắp tay nguyện cầu mẹ thao thức hằng đêm…
Qua núi sông sâu bão nổi thác ghềnh
Con mãi thầm mong ngày về bên mẹ
Tiếng ầu ơ ngọt ngào khe khẽ
Rưng rức trong lòng con lắm mẹ ơi…
Bài Ca Tình Mẹ
Có câu hát tên là bất diệt
Là tiếng ru của mẹ hôm nào
Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao
Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc
Khi con mới từ trong bụi đất
Qua mẹ cha để có hình hài
Giọt mồ hôi tần tảo hôm mai
Để con biết vẫy chàocuộc sống
Lấy nước mắt đổi thành cơm nóng
Dùng máu xương nuôi dưỡng thân hình
Có tiếng hát tên là hy sinh
Là ơn gọi trời dành cho mẹ
Ru con ngủ để ngồi lặng lẽ
Bài hát kia im bặt trong lòng
Lại ngày mai quảy gánh long đong
Vì cuộc sống lưng còng vai mỏi
Mẹ cứ bước qua từng khoảng tối
Sức mạnh nào vượt những chông gai?
Sỏi đá kia rướm máu đường dài
Nhưng ánh mắt tin yêu vẫn cháy
Sức mạnh! Sức mạnh kia là đấy!
Ngày lớn khôn con lạy trời cao
Để cho con được biết ngọt ngào
Mà mẹ phải quen mùi cay đắng
Con hiểu rõ những điều sâu lắng
Lớp học nào dạy được cho con
Nhìn mẹ cha thân thể hao mòn
Con thêm hiểu tình yêu thập giá
Có câu hát tên là vàng đá
Là tiếng ru của mẹ hôm nào
Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao
Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc…
Chỉ có thể là mẹ
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
Mẹ hy sinh cả cuộc đời vì chúng con.
Thơ về mẹ
Thuở cỏn con, con nằm bên mẹ
Đầu rúc vào lòng, con ấm lắm mẹ ơi
Con thương mẹ đêm ngày tần tảo
Thức đêm dài mẹ may áo cho con
Gió đồng nội trưa hè nắng nóng
Mẹ ngồi khom nhổ cỏ một mình
Mưa đêm lạnh mẹ ngồi lo lắng
Lo cho con yên giấc cơn đau
Con vui sướng khi được ôm lưng mẹ
Mỗi lần mẹ về với chị em con
Đem cho con muôn điều hạnh phúc
Mẹ vẫn luôn nghĩ về chúng con
Thuở thiếu thời con không nghe lời mẹ
Để mỗi lần mẹ đánh con đau
Tuổi nhỏ bồng bột chưa biết nghĩ
Giờ lớn khôn con cố học hành
Con sẽ bay cao bay xa mãi
Tìm đến ánh sáng của tương lai
Tìm ra người bạn con mong ước
Giữ mãi hình mẹ ở trong con
Đảm việc nhà lo toan việc nước
Xây gia đình giữ hạnh phúc cho con
Con muốn tìm, muốn gặp người bạn đó
Người bạn như mẹ, mẹ của con
Xa cha mẹ, chúng con lên thành phố
Nhớ tuổi thơ mẹ nhắc con học hành
Mẹ làm lụng chúng con mong giúp mẹ
Nhưng mẹ chỉ cười “học đi con”
Mẹ đã cho con nhiều hạnh phúc
Dạy cho chúng con biết điều hay
Mẹ cũng chăm con từng giấc ngủ
Mỗi lần con về bên mẹ, mẹ ơi!
Con muốn ở bên mẹ như thuở bé
Cảm nhận tình thương mẹ dành cho con
Thoải mái từng giờ trong hạnh phúc
Bên mẹ, gia đình, giấc ngủ ngon.
Thơ Về Mẹ Ghẻ Xúc Động Nhất
Thơ về mẹ ghẻ được rất nhiều vị độc giả quan tâm trong thời gian gần đây. Mẹ không có công ơn sinh thành nhưng lại là người có ơn dưỡng dục chúng ta. Đây là một tình cảm thiêng liêng đáng quý trọng. Ơn nghĩa ấy khắc sâu vào trong tâm khảm của những người con thơ.
” Mẹ chẳng sinh ra con
Trong con luôn có mẹ
Dẫu nay mẹ chẳng còn
Dẫu khi con biệt thế”
Hôm nay, Thuvientho.com sẽ chia sẻ đến các bạn chùm thơ về gia đình, về người mẹ thứ 2 của chúng ta. Hãy lặng đi một chút suy ngẫm về người mẹ ghẻ của chúng ta nhé!
Mẹ kế
U nằm dưới cỏ mười năm
Chợ quê quen tiếng, giường nằm bén hơi
Lạ chưa, mợ đã đấy rồi!
Bàn tay đũa cả đầu nồi xới cơm
Mợ gầy tong ruột cọng rơm
Sót từ vụ gặt đồng thơm nhặt về
Áo nâu, tóc vấn, nón mê
Bước qua ngưỡng cửa chẳng hề trầu cau
U đi để lại vườn dâu
Chuồng xiêu lợn đói, ao sâu kín bèo
Một con thơ dại gieo neo
Ba gian mái rạ thiếu kèo, mợ ơi!
Mợ về làm bạn thầy tôi
Tiếng gà trở dậy lúc trời canh ba
Gánh hàng mợ bán chợ xa
Thương con đứng ngóng bánh đa ngõ chiều
Những đêm trăng sáng, gió hiu
Mợ đưa cánh võng ngâm Kiều ru tôi
Ấp iu giọt máu mồ côi
Tưởng chừng u hát trong lời mợ ru
Mợ giờ cũng hoá mùa thu
Nghe heo may thổi lòng như trút vàng
Đêm qua tôi gọi đò sang
Mợ ngồi khâu nắng bên hàng cột thưa…
Nhớ Mẹ Ngẫn Ngơ
Con ngồi ngắm lá trầu không
Tự nhiên nổi nhớ ngập lòng Mẹ ơi
Cơn mưa đi lạc…đang rơi
Nhắc con kỷ niệm một thời đã xa
Mẹ con cùng hát tình ca
Cơm quên cả nấu…thế là cười vang
Bây giờ mẹ ở suối vàng
Riêng con ngơ ngác như đàn Nai tơ
Ra vào nhớ Mẹ ngẫn ngơ
Rồi lau nước mắt…giả vờ bụi bay
Cuộn chăn cố ngũ cho say
Nhưng sao cứ thấy cuồng quay trong lòng
Giống như gió chuyển bảo giông
Đứa con mất Mẹ…còn trông mong gì..
Bài Thơ Nhớ Mẹ
Mẹ ơi con nhớ nụ cười
Nhớ về mái tóc một thời xa xưa
Nhớ bàn tay mẹ ẵm đưa
Nhớ lời ru hát sớm trưa bên thềm
Nhớ sao tiếng hát ru mềm
Nhớ mẹ trong giấc mơ mềm ầu ơ
Nhớ mẹ sớm nắng chiều mưa
Nhớ Mẹ vất vả nắng mưa nhọc nhằn
Nhớ Mẹ dưới ánh trăng rằm
Nằm nghe Mẹ kể chị Hằng vui tươi
Nhớ về ánh mắt nụ cười
Mẹ ơi! Con nhớ một thời ấu thơ…
Ngày Của Mẹ
Ngày của mẹ…ôi ngày của mẹ
Ở trên trời mẹ có khỏe không
Còn gì đâu để ngóng trông
Tự nhiên nước mắt thành dòng mẹ ơi.
Ngày của mẹ…chơi với vậy đó
Con thì thầm với gió, với mây
Xanh xao cùng với lá cây
Tìm đâu được cảnh sum vầy ngày xưa.
Ngày của mẹ, mong chưa…đừng đến
Chỉ bàn thờ và nến trắng tinh
Ảnh mẹ cặp mắt lung linh
Dâng lên cảm giác…một mình đơn côi.
Hoa Liên Tình Mẹ
Sen kia cao quý thanh tao
Đẹp như tình mẹ bao la biển trời
Không sao tả hết bằng lời
Nếu mà trả nghĩa cả đời chẳng xong
Bài Thơ Ngắn Tình Mẹ
Mẹ cho con cả cuộc đời
Dạy con phải biết vâng lời dạ thưa
Thương con chẳng quản sớm trưa
Một sương hai nắng dầm mưa mong chờ
Tóc nay nhiều sợi bạc phơ
Nhớ con mẹ vẫn hằng mơ xum vầy
Con được khôn lớtran thế này
Mẹ hi sinh cả những ngày xuân xanh
Vu Lan thời tiết trong lành
Xà vào lòng mẹ trọn dành yêu thương
Mẹ Là Tất Cả
Mẹ tôi vất vả cả đời
Gian nan cực khổ ngọt lời dạ thưa
Với Cha trọn đạo sớm trưa
Mẹ dìm sâu dạ đội mưa vẫn chờ
Tháng ngày dẫu tóc bạc phơ
Sớm hôm lo liệu vẫn ngơ sum vầy
Cơn vần xoay chuyển thế này
Nhưng lòng thanh thản tháng ngày vẫn xanh
Đạo gia yên ấm an lành
Chu toàn phúc hạnh trọn dành cho con
Mẹ Đây
Mặt trời bé nhỏ xinh xinh
Nụ cười hé nở ấm tình mẹ con
Bi bô câu nói chưa tròn
Bước đi chập chững mẹ còn thấy lo
Mẹ đây con chẳng phải lo
Mẹ thương mẹ quí lo cho con nhiều
Nhìn con mẹ thấy đáng yêu
Con ngoan con khỏe là điều mẹ mong
Mẹ!
Con xin hát một bài ca về Mẹ!
Có mùa Thu khe khẽ tiếng ầu ơ
Tháng ngày qua cuốn đi thời son trẻ
Vết thời gian phủ thân Mẹ bơ phờ!
Con xin viết một bài thơ về Mẹ!
Mắt rưng rưng theo con chữ ướt nhòe
Bao nhọc nhằn đã lấy đi sức khỏe
Giữa dòng đời nhiều lắm những éo le
Con đã hát… Mẹ có nghe không nhỉ!?
Sao bài ca rung từng nhịp thật buồn
Hay lời hát đã bay theo không khí
Âm thanh này lẫn tránh Mẹ tôi luôn
Viết bài thơ… đầy phong sương mưa nắng
Sao nhòe như trang giấy trắng tinh khôi
Ừ! ánh sáng mà ông trời đã tặng
Cũng hắt hiu… xa Mẹ… đã lâu rồi!
Cảm Xúc Về Mẹ
Bài thơ con viết tặng mẹ yêu
Dạ khúc thanh tao, tựa mây chiều
Hồn thơ lắng đọng tình mẫu tử
Cảm xúc trào dâng mẹ thiệt nhiều
Cung bậc thăng trầm.. con yêu mẹ!
Lời thơ ngọt dịu: chúc mẹ yêu!
khát vọng đời đời … tâm tạc dạ
công dung ngôn hạnh. Mẹ kính yêu
Mẹ!
Con xin hát một bài ca về Mẹ!
Có mùa Thu khe khẽ tiếng ầu ơ
Tháng ngày qua cuốn đi thời son trẻ
Vết thời gian phủ thân Mẹ bơ phờ!
Con xin viết một bài thơ về Mẹ!
Mắt rưng rưng theo con chữ ướt nhòe
Bao nhọc nhằn đã lấy đi sức khỏe
Giữa dòng đời nhiều lắm những éo le
Con đã hát… Mẹ có nghe không nhỉ!?
Sao bài ca rung từng nhịp thật buồn
Hay lời hát đã bay theo không khí
Âm thanh này lẫn tránh Mẹ tôi luôn
Viết bài thơ… đầy phong sương mưa nắng
Sao nhòe như trang giấy trắng tinh khôi
Ừ! ánh sáng mà ông trời đã tặng
Cũng hắt hiu… xa Mẹ… đã lâu rồi!
Lòng Hiếu thảo Muộn Mạng
Đường tương lai đầy dẫy chông gai
Ai chưa đau chưa phải là người
Thấy trong cõi đời nhiều khi nhức nhói
Bao đớn đau lòng trong mẹ đó
Giờ già đi chẳng có ai lo
Lòng con hiếu đâu mất rồi…
Người giàu sang có của thêm lo
Bao năm qua vun vén kiếm tiền
Nay muối lòng về thăm mẹ đó
Bao hiếu trung thì nay đã trễ
Còn chi đâu ơn nghĩa thâm sâu
Giờ ba má siêu thoát rồi…
Nhớ Mẹ Yêu
50 năm Mẹ gửi mình vào đất
Để linh hồn nương tựa chốn bồng lai
50 năm, một giâc ngủ dài
Trên dương trần bao điều thay đổi
50 năm Mẹ ơi Mẹ có biết
Bố bây giờ tóc bac trắng như tơ
Các con bây giờ chẳng phải trẻ thơ
Đã lên chức làm ông bà nội ngoại
50 năm bao lần con tự hỏi
” Răng mà cái ngày nư Mẹ khổ ri
Bát cơm ăn độn củ sắn củ mì
Rau cháo qua ngày cùng chồng nuôi đàn con nhỏ
Nếu ngày ấy giặc Mỹ chẳng bỏ bom
Không có pháo kích từ biển đông băn phá
Thì có thể các con không khấm khá
Không thành người đô thị phồn hoa
Nhưng có Mẹ suốt mấy chục năm qua
Đó là diêu không ai muốn đổi
Nhưng tất cả chỉ nằm trong từ ” nếu”.
Và bây giờ con chỉ biết nhớ Mẹ! Mẹ ơi!
Về Quê Mẹ
Dù đi tới cuối chân trời
Dù cho bốn biển hay nơi chốn nào
Không bằng quê mẹ ngọt ngào
Không bằng tình thắm đã vào lòng tôi
Không bằng đất tổ quê tôi
Không bắng nơi chốn võng nôi tôi nằm
Tôi đi dù có xa xăm
Cho dù vất vả khó khăn cũng về
Sẽ về thăm lại miền quê
Sẽ về thăm lại con đê quanh làng
Sẽ thăm đồng lúa trĩu vàng
Sẽ về thăm lại xóm làng quê tôi
Đây rồi câu hát à ơi
Nghe mà nước mắt tôi rơi nghẹn ngào
Đây rồi giai điệu ca dao
Đây câu ví dậm nghe sao ngọt lời
Đây rồi tổ quốc tôi ơi
Đây rồi dáng mẹ đợi tôi quay về
Nhớ Mẹ Đêm Mưa
Lắng nghe từng hạt mưa rơi
Bao nhiêu cảm xúc cả đời tuôn ra
Con thương mẹ. Con nhớ cha
Lời ru, tiếng hát, câu ca xa rồi
Tình yêu con thắp sáng ngời
Quê hương in bóng một thời tuổi thơ
Sao như nửa thật nửa mơ
Vỗ dành giấc ngủ dại khờ phía con.
Thơ Hay Về Tình Mẹ
Mẹ ơi con thương mẹ nhiều
Thương con chẳng quảng bao nhiêu nhọc nhằn
Một sương hai nắng vai quằn
Tấm thân gầy yếu trán hằn nếp nhăn
Những giọt nước mắt mẹ lăn
Con khờ không hiểu lăn xăn vui đùa
Mẹ già dầu giải nắng mưa
Vì bày con trẻ sớm trưa đến trường
Một đời phụ nữ dặm trường
Nuôi con khôn lớn thương chồng đa mang
Thương mẹ cực khổ chẳng màng
Tấm gương mẹ sáng dẩn đàng cho con
Đời mẹ chỉ một lòng son
Công dung ngôn hạnh mãi còn khắc ghi
Tình Mẹ
Cám ơn đời,cho mẹ những đứa con
Khi sanh con,giữa bộn bề lo lắng
Mẹ muốn mình,hoàn thiện hơn trong mắt con
Muốn mình được bao la như biển
Được cùng núi,hát mãi khúc tình ca
Cám ơn con,đã đến trong đời mẹ
Mẹ biết yêu, khói bếp lúc hoàn hôn
Nghe ấm áp,những mùa xuân đến vội
Biết được hạnh phúc lúc cho đi
Biết được những hy sinh không bao giờ vô nghĩa
Mẹ đã vẽ,bức tranh đời đẹp nhất
Mẹ có con,hoa trái có bốn mùa
Là gia tài,không ai sánh kịp
Mẹ là người, giàu có nhất trần gian
Nhớ Lời Mẹ
Lòng con khoắc khoải đêm thâu
Bao nhiêu suy nghĩ giăng sầu nửa đêm
Thương con máu chảy ruột mềm
Bao lần mẹ khóc bên thềm nghe đau
Mong con sống đẹp ngày sau
Chớ quên lời mẹ chênh chao sóng đời
Học hành chớ có đánh rơi
Tu tâm dưỡng tánh sáng ngời tương lai
Dù cho vạn nẻo đắng cay
Chữ nhân luôn giữ mỗi ngày tĩnh tâm
Làm người khắc cốt ghi tâm
Trời thương Phật độ tháng năm an lành.
Xin Lỗi Mẹ
Ai cũng hiểu và thương Mẹ nhiều lắm
Dẫu phương nào vạn dặm cũng về thăm
Chỉ có “ta” không biết đến hôm rằm
Vài câu hỏi bặt tăm mùa hiếu hạnh
Do cuộc sống nên vờ chưa được rảnh
Hoặc bởi vì phải gánh trả đời sau
Nói rõ hơn cõi tạm rất muôn màu
Tuỳ số phận mà lau dòng lệ tủi.
Ký Ức Về Mẹ
Ở phương xa con nhớ về nơi ấy
Dáng hao gầy chịu vất vả ngày đêm
Dòng thời gian trút lên đôi tay mềm
Cuộc đời mẹ chiếc nôi êm con ngủ
Vết chân trần vượt qua bao mưa lũ
Mẹ vẫn cười ấp ủ đàn con thơ
Con sẽ về bên mẹ mỗi giấc mơ
Để thỏa lòng tuổi thơ trong kí ức.
Bài Thơ Ngắn Nhớ Mẹ
Chiều chiều bóng mẹ trong tôi
Hoàng hôn rủ bóng đơn côi tủi hờn
Khi xưa có mẹ đở đần
Mùa đông giá rét mẫu thân ru hời
Võng đưa tiếng mẹ ầu ơi
Lắt lư kẻo kẹt mẹ thời ru êm
Cầu mong ước nguyện êm đềm
Mong con thành đạt ấm êm đã từng
Nhìn con khôn lớn mẹ mừng
Ngọt dòng sữa mẹ không ngừng lớn khôn
Tấm lòng của mẹ đã dồn
Hết tình thương mến để con trưởng thành
Nghe lòng thương nhớ vây quanh
Mẹ ơi! Con ước hóa thành trẻ thơ
Ngây ngô không biết bây giờ
Mẹ không còn nữa! Trong mơ mẹ về
Trên đây, Thuvientho.com đã dành tặng bạn chùm thơ về mẹ kế đặc sắc. Hy vọng qua bài viết này của chúng tôi các bạn có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương mà mẹ kế dành cho mình. Hãy trân trọng và biết ơn công lao của họ nhé! Nào, hãy đồng hành và ủng hộ chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn nhất. Thân ái!
Theo Thuvientho.com