Nhà thơ Chế Lan Viên là nhà thơ nổi tiếng của nước ta. Để tiếp nối Tuyển Tập Thơ ” Hái Theo Mùa” Đặc Sắc Của Chế Lan Viên Phần 1 mời các bạn đến với phần 2. Với ngòi bút tả thực đầy xúc động, ông tố cáo tội ác tày trời của bọn thực dân đối với nhân dân ta, qua đó thể hiện nỗi đau xót cho tình cảnh đất nước ta.
Mời các bạn hãy đón xem bài viết dưới đây của chúng tôi và cảm nhận ý nghĩa sâu sắc của những bài thơ
Hoa hoài trên đảo Long Châu
Hoa hoài say mùi hương hoang dại
Đảo vắng đàn bà, hoa nở thay
Những chàng trai rời đảo còn nhớ mãi
Đá tai mèo mà mùi hương ấy khôn khuây.
Hoa súng hồng
Sáng nay ra đường gặp ai? Gặp đóa súng hồng
Hồng như chưa có môi nào hồng được vậy
Đến nỗi anh qua rồi, quay ngoắt lại
Hỏi “hoa súng hồng, hoa súng hồng, mày có phải hoa không
Hoa súng tím
Từ lúc mê súng tím
Mới hiểu hết sen hồng
Càng biết yêu mùa hạ
Dâng màu sắc song song…
Hoa trong vườn mẹ
Lớn lên
Anh quên
Mình từng là chú bé
Trong vườn hoa của mẹ
Bỗng sáng nay hoa gọi
Chú bé kia lại về
Anh đưa tay chú dắt
Để hoa vàng lôi đi…
Hương lúa hương rừng
Ngủ yên cả cánh đồng
Chỉ còn hương lúa thức
Mang lòng theo hương bay
Đến tận người đánh giặc.
Hương rừng vào trạm gác
Hương gì? Ai biết tên
Nhớ một mùa hái gặt
Mà chiến trường ngỡ quên
Hương lúa vào chùa
Gió ra chùa thơm hương
Gió vào chùa thơm lúa
Cà sa màu chiêm vàng
Phật khó ngồi tĩnh toạ
Trong mùa chiêm quê hương.
Hương trái đất
Ăn phải bùa các nhà thơ, ta yêu trái đất đến trăm lần
Dẫu hóa thành hương bay đi còn quyến lại
Dù có thể sống triệu năm ở Kim tinh Hùng tinh hay sao Chổi
Để được một ngày trên trái đất hoá tình nhân.
Kém mắt
Trời chiều nắng xuân đẹp
Khó đọc sách trong chiều
Tuổi năm mươi mắt kém
Đôi mắt thường phải nheo
Khám mắt, bác sĩ bảo
Thị lực anh giảm nhiều
Mấy phần trăm gì đó
Ai biết là bao nhiêu!
Chữ lớn ở trên tường
Đứng xa không đọc nổi
Chữ nhỏ ở cuối trang
Càng nhìn càng nhức nhối
Ra ngoài tuổi năm mươi
Thời gian đi như chạy
Cái dòng nước tỉ tê
Nghe ồ ồ rồi đấy
Thời gian quy luật sắt
Tế bào ta mòn dần
Thần kinh như hoa xuân
Sắc hương vào bước ngoặt
Bút vội vã sang hàng
Chữ dài xin viết tắt
Thi với bão thời gian
Sách đời ta lật gấp
Đeo kính để thêm ngày
Ta lấn vào trong tối
Nơi mắt nhìn không tới
Thì lòng ta đến thay.
Làm Hăm-let ở Việt Nam
Nếu Hăm-let ở Việt Nam, anh sẽ không mân mê trên tay một chiếc sọ dừa
Ních-xơn chả thù các đầu lâu triết học
Đã hủy diệt là sạch sành sanh tất
Một tí xương con, nó cũng không chừa
Không phải vô cớ đâu mà đầu cực này chúng nghĩ ra bom bảy tấn
Và khép lại đầu cực kia bằng bom nhỏ bom bi
Ních-xơn không thích cái lỗ mắt nghìn năm chẳng nhắm
Cái cười mai mỉa hàm răng quá trắng
Đặt ra quá lắm vấn đề
Đời chả cần dềnh dàng như kịch Sếch-xpia
Ở đấy đào huyệt chôn xuống từng người, đây hắn bật lên hàng khu phố
Hăm-let ạ, dù sao các anh cũng thuộc thời trung cổ
So với bọn hiện đại ở Oa-sinh-tơn thì có nghĩa gì?
Bây giờ mà anh cứ lai nhai lải nhải
“Tồn tại hay không tồn tại”
Thì ai nghe anh?
Thời các dân tộc do dự chần chừ như anh đã qua rồi,
không trở lại
Đừng cầm mãi trên tay cái sọ trắng siêu hình
Ta đã hiểu rồi. Ta không cần hỏi
Kìa đời xanh như cỏ mượt ven sông
Và lao đi như thế nước sông Hồng
Chúng huỷ diệt. Và ta tồn tại.
Muốn sống ư? Chỉ có thể sống anh hùng
Hãy trả tro than cho phường chiến bại
Các chiến sĩ ta cười vang xoay mâm pháo chia lên trời của Đất đối Không.
Lời ru tháng chạp
À ơi
Phi cơ giặc đầy trời
Ngủ đi con ngủ
Dù mây trời bốc lửa
Thì mẹ vẫn ru hời
Cho con ngủ
Tay mẹ vỗ con hoài
Như sóng vỗ
Con ơi
Công cha như núi Thái Sơn
Nước chảy trong nguồn
Là tình thương của mẹ
Nhưng tình thương có làm gì được nhỉ
Nhưng lời ru chẳng làm nên tình thương của mẹ
Và chỉ có pháo ta nổ giòn
Thì con mới được ngủ ngon
Rền đất rền trời tiếng đạn tiếng bom
Giấc ngủ đến kia rồi, con khép mắt
Tình thương của mẹ bây giờ là trăm nghìn pháo tầm cao tầm thấp
Và xác gịăc rụng đầy trời đấy mới là tình mẹ thương con.
Lửa rừng
Nghìn đỉnh Trường Sơn tối
Vực thẳm sợ xe lăn
Bỗng thấy đèn le lói
Trong bụng những mừng thầm.
Hoá ra lửa cháy núi
Chưa phải trạm dừng chân.
Nếu
Nếu trái đất không người không tình ái
Thì cây cũng yêu ở rễ sâu và ở lá chứ gì?
Nhựa và đường vân cũng là tình sử vậy
Và đá cũng yêu bằng lửa mình giấu giữa đá vô tri.
Ngày vì đại
I
Lịch sử có nhiều thế kỷ nhiều năm nhiều tháng nhiều ngày
Nhưng năm tháng này chói loà, hoá thân, đột biến
Là cấp số nhân, là tổng số thành
Là sức mạnh của trăm ta nhân với triệu mình
Là sự vật cộng vào nhau. Trái chín.
Là lên men. Thời cơ đến trước giờ nó đến
Là rồng bay.
Ta reo vui sao bỗng chốc khóc ròng,
Cái hữu hạn lòng ta oà lên vì gặp cái vô cùng
Tỉnh thức vĩ đại mà cứ ngỡ cơn mơ vĩ đại,
Có phải ta vừa giành lại non sông, có phải?
Có phải chớp mắt nhìn trời đất đã về ta?
Có phải ba chục năm trời hay mới hôm qua?
Nào lấy gì để đo nào? Lấy lịch sử ra đo
Ta đo mãi mà không sao đo nổi
Ta từng lấy Bạch Đằng đo Điện Biên, lấy Điện Biên đo hạ B52 trên trời Hà Nội
Lấy hào quang xưa đánh giá hào quang mới
Nhưng làm sao có thể đo thế kỉ xưa cùng với thế kỷ này?
Lịch sử, sợi chỉ hồng. Ta sâu các chiến công như ngọc vào dây
Viên ngọc thời Hồ Chí Minh chói ra khỏi cả thời gian nó chói
Tổ quốc nâng niu hạt chuỗi
Hẳn Bác sẽ hôn lên chiến công mà ta dâng Bác sáng mai này.
II
Sự vật chuyển vào cơn lốc
Thời gian bôn tập
Anh cán bộ nửa đêm được lệnh trên về xã
Đốt dép lên làm guốc để về
Chưa tàn đôi dép chưa mọc mặt trời đã giải phóng xong ba ấp
Cờ sao mọc dậy rồi dưới ánh sao khuya
Tôi viết giữa đêm khuya tên các đô thành ngày mai ta chiếm lấy
Gió thời đại thổi vào trang giấy
Mỗi ngày một quận lỵ
Một đêm bao phố phường
Ta chưa xong một câu thơ thì đã thu hồi hàng trăm dặm đất
Tin thắng mỗi ngày mọc trước vầng dương
“Ngày mười tám trận Chi Lăng, Liễu Thăng thất thế
“Ngày hai mươi trận Mã An, Liễu Thăng cụt đầu
“Ngày hai lăm bá tước Lương Minh bại trận tử vong
“Ngày hai tám thượng thư Lý Khánh cùng thế tự vẫn”…
Lịch sử có lặp lại không, hỡi Bình Ngô đại cáo?
Mỗi trái tim muốn cùng triệu trái tim thời đại mình thông báo:
Buôn Mê THuột ngày 10 tháng 3 đón điểm huyệt tuyệt vời
Rụng Côn Tum, Plei Cu 18 – 19 tháng 3 giặc tháo chạy tơi bời
Ngày 26 – 3 các vua xưa ở Ngọ Môn lại cúi đầu dưới sao vàng rực sáng
Ngày 29 – 3 thiết giáp tiến hai hàng vào sân bay Nước Mặn
Đà Nẵng đây chỉ nghìn quân ta mà mươi muôn lính nguỵ chửa hoàn hồn
Tổ quốc thu về bán đảo Sơn Trà và những Ngũ Hành Sơn
Trúc chẻ ngói tan
Cchawngr thể gì đảo ngược
Khi cần, ta kiên trì đánh giặc bốn nghìn năm
Nhưng khi khác ta lại là thần tốc!
Loang loáng bên đường trăm vạn khải hoàn môn
Ta ngang dọc núi sông, xoay chuyển địa bàn,
Đưa thế trận ta từ chót Trường Sơn về tận bờ Đông Hải,
Với nhân dân, ta là một hoá thành ra triệu mũi
Theo cái hướng từ vạn đời, đổ dọc xuống phương Nam
Thoát một cái ta thu hồi Tuy Hoà, Cam Ranh, Đà Lạt, Nha Trang…
Nơi này thọc sâu, nôi kia bóc vỏ,
Tấn công từ xa, vùng lên tại chỗ
Nghi binh nơi này, kỳ binh nơi nọ
Thế quân đi như sóng biển lan tràn
Ta hốt gon quân thù Phan Thiết, Phan Rang
Rồi cả cánh cửa thép miền Đông ta đạp đổ
Xuân Lộc, Biên Hoà, Vũng Tàu… tan vỡ
Trăm vạn hùng binh ta đã chiếm Sài Gòn
Sài Gòn! Cuộc chiến 30 năm, 116 năm giờ kết thúc
Tính từ nổi đau Lục Tỉnh Nam Kỳ
Từ vết nhục ở Ô Cửa Bắc
Hơn nửa thế kỷ rồi từ lúc Bác ra đi
Nay mang cờ đỏ tên Người, chúng ta trở lại
Danh hiệu Bác bay trên sụp đổ của quân thù
Tên đế quốc Mỹ lẫy lừng đã thành tên chiến bại
Độc lập này bền vững đến thiên thu.
Cả đất nước ùa theo nửa mừng nửa khóc
Mỗi chúng ta rưng rưng như chợt thấy Bác Hồ
Kìa tiếng chuông reo trên nhà sàn của Bác
Tin báo tiệp về ở giữa trang thơ
Da Bác đỏ hồng, tóc Bác bạc phơ
Kìa Bác đang xuống nhà sàn từng bước gấp
Hoa sen trắng, hoa sen hồng nở bừng theo mỗi bước
Bác đi giữa cháu con, sông núi đang chờ
Mùa sen lớn này Bác chia đều cho Tổ quốc
Thơm vào bốn mươi triệu hồn người hương của Tự do.
III
Đêm nay sao sáng khắp vùng trời cao thấp
Sao trên trời và sao dưới đất
Trăm thành phố hai miền ngày hội lớn nhân dân
Rực đuốc đèn và điệu múa kỳ lân
Tôi muốn bay lên cao nhình xuống non sông cho thoả mắt
Từ Mục Nam Quan đến Cà Mau tít tắp
Cái ánh sáng lạ kỳ của lúc hoá thân
Buổi bột phát lượng biến lên thành chất
Tiếng đại bác cuối cùng. Và thời đại sang xuân.
Bước ngoặt. Ta ở vào bước ngoặt
Mỗi điều múa lời ca như cũng có thần.
Ngoặt một cái ta có gấp đôi đất và gấp đôi trời bể
Hồn ta mở rộng rinh bốn phía
Bắc lòng ta Nam lòng ta đều chói rọi sao vàng
Ta đưa tay ôm sông núi vào mình vào gọi: Việt Nam.
Ngoặt một cái non sông sạch làu bóng giặc
Pắc Bó nhìn thấu suốt tận Cà Mau
Không một bóng mây thù nào che lấp mắt
Liền trời ta một tấm ngang đầu
Ngoặt một cái ta lành nghìn vết thương Bến Hải
Cả Tổ quốc Hùng Vương liền một dải
Ngoảnh mặt nhiền đâu cũng thấy anh em
Ngoặt một cái sạch hết bùn, chỉ có hoa sen.
Ôi đất nước từng quen nhiều bước ngoặt
Chính giữa cơn đói chết triệu người mà Sao vàng Tháng Tám bừng lên
Cá hoá rồng và Bụt hiện thường xuyên
Ở đất nước thường sống bằng tiềm lực
Trong mỗi quả thị nghèo luôn có một nàng tiên.
Ngoặt một cái, Phù Đổng vươn mình lên một cái
Ta vứt hết thương đau và thành vĩ đại
Để cho đến bước ngoặt này, ta đi ngót ba mươi năm
Ở đất nước bốn nghìn năm này, không ai tính thời gian
Không kể chiến hào, chỉ tính chiến công
Không ai ký tháng ngày và tuổi tên mình dưới máu
Ôi hôm nay thắng giặc rồi, vết thương ta, ta chả giấu.
Máu đã thấm lên trang sách, bao lần.
Đánh giặc mà, đâu có phải du xuân!
Sông núi ta là nhà viết sử biên niên ghi máu ấy
Từ xương thịt em Tám đầu tiên hình hài thành đuốc cháy
Lửa sáng Sài Gòn nay có lửa thân em
Từ ca lô sao vàng những Nam tiến đầu tiên
Ngỡ mình ngã xuống, sau mình không còn ai ngã nữa
Nào hay đâu dân tộc tiếp sau ba mươi năm vẫn Nam tiến hành quân qua lửa
Cho đến hôm qua khi vinh quang kéo ngọn cờ hồng
Ở ngày cuối cùng, giây phút cuối cùng, tích tắc cuối cùng,
Vẫn có người cuối cùng phải ngã
Đấy là cái giá cuối cùng ta phải trả
Để quân giặc kéo cờ trắng đầu hàng lên mọi chỗ
Phải có người chấm dứt trang thơ bằng giọt máu anh hùng.
IV
Ta đánh giặc năm sáu mốt, sáu tư, năm hai, năm bảy
Ta đánh mùa hè năm bốn lăm, năm lăm, sáu lăm và bảy mươi lăm
Ta đánh mùa ướt, mùa khô, mùa thu, mùa đông, mùa hạ hay xuân
Đánh tất cả các năm, tất cả bốn mùa, tất thảy.
Ta đánh giặc bằng tất cả núi sông, tất cả xóm làng
Nơi hẩm hiu nhất cũng thành nơi lịch sử
Đánh với sức tất cả mọi người, mọi gia đình, nửa gia đình với gương lành hay nửa mảnh gương tan
Dù máu có thành tro thì tro ấy lại đầu thai thành ngọn lửa.
Ta đánh giặc suốt ba mươi năm trời chẳng cần có ai thay
Cả dân tộc không một ai là quân dự bị
Không sắt thép anh hùng thì không thể thành người và sống được nơi đây,
Kẻ non gan cũng phải hoá anh hùng mà diệt Mỹ.
Ta đánh giặc ba mươi năm trời, đổ máu ba mươi năm trời nhưng không gọi: chiến tranh,
Ba mươi năm tập kết, ly biệt, chạy càn, sơ tán, tản cư, tất thảy đều là đánh giặc
Dù phải hy sinh đến xương thịt mình, ta không gọi hy sinh
Không có gì quý bằng Tự do Độc lập.
Ôi Bác, câu nói đơn xơ mà ngày nay ta mới hiểu hết Người
Nhân dân khóc mỗi lần trông ảnh Bác
Đất nước vinh quang thì đã vắng Bác rồi
Ba mươi năm ấy Người đã sống cùng ta những ngày gian khổ nhất
Những ngày giấc ngủ Bác bị cắt nửa chừng vì những cơn gió xiết ngang sông Bến Hải
Máu lòng Người đau tận chót Cà Mau
Miệng Người đắng vì bát cơm Phú Lợi
Tóc bạc phơ nhanh từng sợi trên đầu
Ba mươi năm, cho tôi kính chào các Anh tôi những mái tóc trắng màu, những mái tóc hoa râm
Khi theo Bác ra đi, tóc các Anh còn xanh, bây giờ tóc bạc.
Dù phai màu cùng với tháng năm
Mỗi sợi ấy đều trắng màu vì Tổ quốc.
Ba mươi năm chúng ta đi không chệch một con đường
Nghĩ cho mấy cũng trở về cái gốc
Đánh nghìn trận trăm phen, đổi mấy chiến trường
Cũng chỉ để giải phóng miền Nam và Thống nhất
V
Em hãy ca cái thời đại mở mắt cho ta nhìn cao cả
Đến hôm nay ta mới thật hùng cường
Ở đây không có ai trong cơn đau đem chôn kiếm xuống bùn
Nhưng phải chiến thắng lớn thì dân tộc mới chói ngời bản ngã.
“Ta đã tìm ra ta” trong Rạch Gầm, Đống Đa, Hàm Tử, Chi Lăng
Và “Nhân loại tìm ra ta” trong cách mạng tháng tám Hà Nội Điện Biên hay ở Bạch Đằng
Nay nhân loại gọi và ta nghe thời đại gọi
Thì Việt Nam là người lính đi đầu ở giữa hàng quân
Ta ra đi từ nền văn minh lưu vực sông Hồng
Cả dân tộc bay theo hình chim Lạc
Nhưng cho đến nay ta mới thực giống mặt trời ta trên những trống đồng
Chiến thắng ấy là vầng dương Tổ quốc
Chim sẽ bay về từ Bà Rá, Bà đen qua Trường Sơn cho đến đỉnh Hoàng Liên
Rồi về đậu nơi Phong Châu đất Tổ
Các vua Hùng dày công dựng nước cho ta. Ta gắng giữ.
Lời Bác dặn muôn đời con cháu giám đâu quên.
Ôi năm nào nửa vầng trăng anh cách trở nửa trăng em.
Đến sông núi cũng chia làm hai nửa
Nay Tổ quốc đã rằm. Cơn hội ngộ
Người đoàn viên mà dân tộc cũng đoàn viên.
Trên đàn xưa em hãy đặt những ngón tay hồng những ngón tay thon
Mỗi giây ấy ca vang thời đại mới
Ca: Tổ quốc nghìn thu bền vững mãi
Tất cả bọn đế quốc đổ vào bờ này đều như bọt bể rồi tan.
Nghe sóng
Nghe sóng ngỡ lòng mình
Vỗ một đời không nghỉ
Những người xa quê hương
Sao phải nằm cạnh bể.
Nhắn Tô Đông Pha
Đêm trăng tuyệt vời hơn trăng thời Tô Tử.
Con sông Đáy ngời trăng như Xích Bích thuở nào
Chả có con Hạc nào bay qua thuyền như trong bài phú cũ
Chỉ những F, những AD xé tan trăng trong tiếng thét gào.
Pháo binh
Pháo binh ta trên đỉnh nhọn Trường Sơn
Vai thâm tím và ngón chân đỏ tấy
Chưa tháo giầy máu ứ đã trào tuôn.
Câu thơ phải biết đau từ chỗ ấy.
Pho, tên mẹ mìn của thế kỷ hai mươi
Hôm nay Giôn-xơn mày giết được bao nhiêu trẻ con?
Mẹ mìn Pho, mày cướp và buôn chừng bao nhiêu trẻ?
Nghề làm thiếu nhi, cô nhi Việt Nam đâu có dễ dàng
Mẹ và cha là đích của bom
Còn con cái thành hàng hoá trong trò buôn nô lệ.
Không là đắt cũng không là rẻ
Một nghìn đô-la một cháu Việt Nam trên các thị trường
Phải mười năm chiến tranh Pho mới tìm được nguồn hàng
Bán con trẻ còn kèm theo tuổi tên nước Mỹ
Người bỏ tiền nhận các em chỉ biết có tình thương
Đâu biết Pho đi bán, lấy nước mắt cá sấu ra mà nhỏ lệ.
Siêu nhân Hit-le nấu xà phòng thơm từ xác chết của người
Siêu cường Mỹ đem xác sống trẻ con ra bảo vệ kho dầu hoả
Thế cho nên các cháu phải mồ côi
Khi nhân đạo, tình thương thành cái chiêu bài
Người từ thiện biết đâu mà mặc cả.
Này các cháu có biết chúng lùa mình ra đi vì dầu hỏa đó không?
Pho nửa khóc cháu, nửa khóc nguồn năng lượng đó
Cháu có bị di tản, mồ côi gì thì đế quốc sẽ ghi công.
Rốn dầu hoả, Mỹ không thể bỏ
Huống tháo chạy cả một triều đình hỗn tướng hỗn quân
Đế quốc lớn nấp vào lưng cháu nhỏ
Đi cướp nước buổi kinh tế suy đồi, khó hơn cả lên trăng
Không các cháu, lấy ai làm mộc đỡ.
Trẻ nào chưa mồ côi. Pho cấp thêm bom cho hoá mồ côi
Còn cháu nào đã mồ côi rồi, thì phải mồ côi cho tận gốc
Xa mẹ cha mà mất cả giống nòi.
(Ôi các cháu đi làm sao cho qua hết cuộc đời
Bóng thân thuộc sau nửa vòng trái đất
Thân côi cút giữa muôn trùng cao ốc
Từ nay trời mồ côi và bieer củng mồ côi)
Cầu thang không, khu trục hạm, hạm sân bay
Pho bảo tất cả chỉ vì yêu cháu đấy
Nếu cần đổ bộ ném bom thêm cũng bởi cảm thương này
Bốn đời tổng thống Mỹ cũng nhờ lô-gích ấy.
Ôi nước Mỹ cờ nhiều sao có Nữ thần cầm đuốc Tự do
Pho đang muốn thay vào đấy trẻ con Việt Nam làm đuốc cháy
Ngọn lửa chiến tranh soi đế quốc xuống mồ
Bởi Đông Hải, Trường Sơn ta đã dậy.
Con trẻ không thể quên thương đau giữa dân tộc của mình
Con chỉ sống trong vòng tay của mẹ
Nôi đất nước rộng muôn trùng ru triệu trẻ
Và giữa Tổ quốc khải hoàn các cháu mới hồi sinh.
Quá nửa đường
Trận đánh chìm vào rừng sâu đang khỏa lại
Xác chiếc Zin nằm rất yên lành
Lá vào buồng lái
Hoa rừng leo quanh
Chiếc xe không về miền Bắc nữa
Cũng không ra kịp chiến trường lịch sử
Cháy dọc Trường Sơn
Nhưng đêm đêm nhìn đồng đội hành quân
Biết mình đi qúa nửa đường nhiệm vụ.
Quê và hương sơ tán
Sáng ra thấy thơm mặt đất
Hoa sấu hay là hoa cau
Mùi hương đồng quê chưa thuộc
Như hương của một tình đầu.
Ra hoa và đậu củ
Anh không cần ánh sáng dài ngày để ra hoa
Giờ chỉ cần ánh sáng ngắn ngày để mà đậu củ
Tuổi năm mươi, anh đi vào chất bột của mình không thích phù hoa
Rễ trong đất cần âm âm mà tích tụ.
Rừng Cúc Phương
Bướm bay nghìn con trong tối rồi trong sáng
Hoa phong lan nửa tím nửa màu… em
Anh qua rừng Cúc Phương có hồn cây lao xao hồn người thầm lặng
Hôn lên những hoa rừng tên lạ lẫn tên quen.
Sau cơn bom, hoa sữa
Khi bom dứt, em thành hoa sữa
Nở bừng hương. Chỉ có anh nghe
Anh trở thành phố xá để thấm mùi hương em các ngõ
Và chính vì vết thương anh, mà hoa sữa lại về.
Tằm và nhện
Đâu phải con nhện chăng tơ mình theo thói quen mỗi sáng
Dù ngọc đọng trên tơ, phỏng có ích gì
Nhà thơ là con tằm từ đợt dâu này qua đợt kia cần mẫn
Xe sợi tơ mình là lấy từ sự sống để mà xe.
Tặng Việt kiều về nước
Trời bể một đời người
Gặp lại nhau đầu bạc
Lấy tình yêu Tổ quốc
Mà quên sầu lứa đôi.
Tấn kịch
Trăng ngang đỉnh cọ khuya rồi
Kịch tan, sương ướt áo người ngồi xem
Đi xa còn ngoái lại nhìn
Sân tre nhớ lúc trăng lên rọi người.
Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ cho các bạn những bài thơ đặc sắc nhất của Chế Lan Viên. Mời các bạn đón xem Tuyển tập thơ ” hái theo muà” đặc sắc của Chế Lan viên phần 3. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng Thuvientho.com!
Theo Thuvientho.com