
Em đi bỏ lại ánh trăng rằm
Thơ thẩn mình ta nẻo tối tăm
Khoảng vắng tịch liêu lòng trống vắng
Người yêu phố cũ đã xa xăm
Thương nhớ tình xưa đã ngút ngàn
Ra đi ngày đó mộng lìa tan
Từng đêm thao thức từng đêm nhớ
Trăn trở niềm riêng nến lụi tàn
Men khói như sương sầu cổ mộ
Lời thơ thắm thiết hận ly tan
Ngoài song heo hút trăng mờ tỏ
Lệ nến tương tư đã ngập tràn
Sầu nhớ miên man đêm tịch liêu
Xa em ngày đó nhớ bao chiều
Từng đêm lệ nến đầy trang sách
Đã vắng em rồi vắng tiếng yêu
Đã mấy mùa trăng ta xa nhau
Nhiều khi chợt nhớ phút yêu đầu
Xa nhau thi đã xa rồi đó
Biết đến bao giờ gặp lại nhau
Trăng nước Tầm Dương trăng nhớ ai
Xa em ngùi nhớ Liễu Chương Đài
Bàn tay đã lỏng niềm chăn gối
Sầu chất tàn đêm gió thoảng ngoài
Khoảng vắng canh trường ta nhớ nhau
Xa nhau ngày ấy bởi vì đâu
Em về ôm bóng trăng hờn tủi
Hai đứa đôi bờ trông ngóng nhau
Em ở phương nào em có hay
Niềm nhung nhớ đã ngút trời mây
Từng đêm thao thức từng đêm trắng
Khoảng vắng từng đêm kiếp đọa đày
Men khói tương tư sầu chất ngất
Tình xưa còn lại đống tro tàn
Đêm sương nhìn bóng trăng hờn tủi
Một bóng bên trời tim nát tan
2020.05.15