Home / Chùm thơ chọn lọc / Victor Hugo – Với tập thơ Chiêm ngưỡng – Les contemplations (1856)

Victor Hugo – Với tập thơ Chiêm ngưỡng – Les contemplations (1856)

Victor Hugo – Với tập thơ Chiêm ngưỡng – Les contemplations (1856)

Tập thơ Chiêm ngưỡng – Les contemplations của Victor Hugo được xuất bản năm 1856 gồm 6 quyển, 156 bài thơ được viết chủ yếu từ năm 1841 tới 1855.

“Cô gái đã cởi giày và bỏ mũ” “Elle était déchaussée, elle était décoiffée”

“Elle était déchaussée, elle était décoiffée”

Elle était déchaussée, elle était décoiffée,

Assise, les pieds nus, parmi les joncs penchants;

Moi qui passais par là, je crus voir une fée,

Et je lui dis: Veux-tu t’en venir dans les champs?

Elle me regarda de ce regard suprême

Qui reste à la beauté quand nous en triomphons,

Et je lui dis: Veux-tu, c’est le mois où l’on aime,

Veux-tu nous en aller sous les arbres profonds?

Elle essuya ses pieds à l’herbe de la rive;

Elle me regarda pour la seconde fois,

Et la belle folâtre alors devint pensive.

Oh! comme les oiseaux chantaient au fond des bois!

Comme l’eau caressait doucement le rivage!

Je vis venir à moi, dans les grands roseaux verts,

La belle fille heureuse, effarée et sauvage,

Ses cheveux dans ses yeux, et riant au travers.

Cô gái đã cởi giày và bỏ mũ

Chân trần ngồi giữa đám cói nghiêng nghiêng

Tôi đi qua tưởng mình gặp nàng tiên!

– “Em có muốn xuống đồng chơi?” Tôi ướm

Nàng ngó tôi từ cái nhìn tối thượng

CỦa diễm kiều khi chiến thắng phân vân

– “Nơi đó mùa này người ta thích dừng chân

Muốn chăng em dạo dưới rặng cây xanh tốt?”

Nàng chùi bàn chân lên bờ cỏ mượt

Quay lại tôi đôi mắt ngó chăm chăm

Đang vui tươi nhí nhảnh bỗng trầm ngâm

Ôi! như chim trong rừng sâu ca hát!

Như nước vuốt ve dịu dàng bờ cát!

Từ đám lau xanh nàng tiến lại bên tôi

Cô gái kinh hoàng, hoang dã, xinh tươi

Tóc vàng buông trên mắt biếc, nàng cười

“Hãy yêu nữa, yêu nhau mãi mãi” “Aimons toujours! aimons encore”

“Aimons toujours! aimons encore”

Aimons toujours! aimons encore!

Quand l’amour s’en va, l’espoir fuit.

L’amour, c’est le cri de l’aurore,

L’amour, c’est l’hymne de la nuit.

Ce que le flot dit aux rivages,

Ce que le vent dit aux vieux monts,

Ce que l’astre dit aux nuages,

C’est le mot ineffable: Aimons!

L’amour fait songer, vivre et croire.

Il a, pour réchauffer le coeur,

Un rayon de plus que la gloire,

Et ce rayon, c’est le bonheur!

Aime! qu’on les loue ou les blâme,

Toujours les grands coeurs aimeront:

Joins cette jeunesse de l’âme

A la jeunesse de ton front!

Aime, afin de charmer tes heures!

Afin qu’on voie en tes beaux yeux

Des voluptés intérieures

Le sourire mystérieux!

Aimons-nous toujours davantage!

Unissons-nous mieux chaque jour.

Les arbres croissent en feuillage;

Que notre âme croisse en amour!

Soyons le miroir et l’image!

Soyons la fleur et le parfum!

Les amants, qui, seuls sous l’ombrage,

Se sentent deux et ne sont qu’un!

Les poëtes cherchent les belles.

La femme, ange aux chastes faveurs,

Aime à rafraîchir sous ses ailes

Ces grands fronts brûlants et rêveurs.

Venez à nous, beautés touchantes!

Viens à moi, toi, mon bien, ma loi!

Ange! viens à moi quand tu chantes,

Et, quand tu pleures, viens à moi!

Nous seuls comprenons vos extases;

Car notre esprit n’est point moqueur;

Car les poëtes sont les vases

Où les femmes versent leur coeur.

Moi qui ne cherche dans ce monde

Que la seule réalité,

Moi qui laisse fuir comme l’onde

Tout ce qui n’est que vanité,

Je préfère, aux biens dont s’enivre

L’orgueil du soldat ou du roi,

L’ombre que tu fais sur mon livre

Quand ton front se penche sur moi.

Toute ambition allumée

Dans notre esprit, brasier subtil,

Tombe en cendre ou vole en fumée,

Et l’on se dit: -Qu’en reste-t-il?-

Tout plaisir, fleur à peine éclose

Dans notre avril sombre et terni,

S’effeuille et meurt, lys, myrte ou rose,

Et l’on se dit: -C’est donc fini!-

L’amour seul reste. O noble femme,

Si tu veux, dans ce vil séjour,

Garder ta foi, garder ton âme,

Garder ton Dieu, garde l’amour!

Conserve en ton coeur, sans rien craindre,

Dusses-tu pleurer et souffrir,

La flamme qui ne peut s’éteindre

Et la fleur qui ne peut mourir!

Hãy yêu nữa, yêu nhau mãi mãi

Tình yêu mất là hy vọng tan

Tình yêu là tiếng kêu tảng sáng

Tình yêu là bài ca của đêm

Sóng nói gì đây với cát vàng?

Gió nói gì đây với núi lam?

Sao biếc trao gì cho mây thắm?

Một lời khó tả: Hãy yêu thương!

Tình yêu giúp nghĩ, sống và tin

Giúp đem lửa ấm sưởi con tim

Tình yêu lấp lánh tia hạnh phúc

Ta nào tìm thấy ở quang vinh

Hãy yêu thương! Dù bị chê khen

Tình vẫn mênh mang tim cao cả

Yêu là tuổi trẻ của tâm hồn

Quyện với thanh xuân nơi thân thể

Yêu là sống những giờ say mê

Là thấy hiện ra trong mắt đẹp

Nụ cười huyền bí và lâm ly

Của nỗi lòng riêng mơ khoái lạc

Mỗi ngày ta hãy yêu thêm nữa

Mỗi ngày liên kết lại gần hơn

Cây cỏ lớn lên nhờ tán lá

Tình yêu là sức lớn tâm hồn

Hãy là hình phản chiếu trong gương

Hãy là hoa thắm giữa ngàn hương

Cặp người tình dưới cành lá biếc

Hai người, nhưng là một tâm hồn

Các thi sĩ đi tìm người đẹp

Người phụ nữ, thiên thần đoan trang

Thích chở che dưới đôi cánh rợp

Những tâm hồn rạo rực mơ màng

Lại với chúng tôi, các nàng tiên

Lại cùng anh, em ngàn khao khát

Thiên thần! lại đây khi em hát

Cả khi em đẫm lệ ưu phiền

Chỉ chúng tôi hiểu điều mê ly

Vì chúng tôi dám đâu phỉ báng

Vì thi sĩ là bình pha lê

Nơi người đẹp rót hồn nhạy cảm

Là kẻ đi trong thế giới này

Tìm hoài chân lý đến cuồng say

Tôi để trôi mau như đợt sóng

Hết mọi điều hư ảo, lắt lay

Bóng em tạo ra trên trang sách

Khi cúi nhìn anh, mắt dại ngây

Anh thích hơn là bao thành quách

Khiến vua và các tướng mê say

Mọi ham muốn một khi thắp sáng

Trong tâm hồn ta, lò lửa nóng

Sẽ biến ra tro hoặc khói bay

Ta tự hỏi lòng: còn chi đây?

Mọi thú vui như hoa chớm nở

Vào tháng tư tối trời ủ rũ

Huệ, mai, hồng rụng lá rồi tàn

Ta tự nhủ: cuộc vui đã tan

Chỉ tình yêu còn: Ôi người đẹp

Trong hoàn cảnh muôn vàn eo hẹp

Muốn giữ lòng tin, giữa tâm hồn

Giữ Chúa, giữ tình yêu trường tồn

Hãy giữ trong tim, đừng khiếp sợ

Ngọn lửa không bao giờ nguội tro

Đoá hoa không khi nào héo khô

Dù phải khóc than và đau khổ

“Sống cùng chốn người thương” “Je respire où tu palpites”

“Je respire où tu palpites”

Je respire où tu palpites,

Tu sais; à quoi bon, hélas!

Rester là si tu me quittes,

Et vivre si tu t’en vas?

À quoi bon vivre, étant l’ombre

De cet ange qui s’enfuit!

À quoi bon, sous le ciel sombre,

N’être plus que de la nuit?

Je suis la fleur des murailles

Dont avril est le seul bien.

Il suffit que tu t’en ailles

Pour qu’il ne reste plus rien.

Tu m’entoures d’auréoles;

Te voir est mon seul souci.

Il suffit que tu t’envoles

Pour que je m’envole aussi.

Si tu pars, mon front se penche;

Mon âme au ciel, son berceau,

Fuira, car dans ta main blanche

Tu tiens ce sauvage oiseau.

Que veux-tu que je devienne,

Si je n’entends plus ton pas?

Est-ce ta vie ou la mienne

Qui s’en va? Je ne sais pas.

Quand mon courage succombe,

J’en reprends dans ton cœur pur;

Je suis comme la colombe

Qui vient boire au lac d’azur.

L’amour fait comprendre à l’âme

L’univers, sombre et béni;

Et cette petite flamme

Seule éclaire l’infini.

Sans toi, toute la nature

N’est plus qu’un cachot fermé,

Où je vais à l’aventure,

Pâle et n’étant plus aimé.

Sans toi, tout s’effeuille et tombe,

L’ombre emplit mon noir sourcil,

Une fête est une tombe,

La patrie est un exil.

Je t’implore et te réclame;

Ne fuis pas loin de mes maux,

Ô fauvette de mon âme

Qui chante dans mes rameaux!

De quoi puis-je avoir envie,

De quoi puis-je avoir effroi,

Que ferai-je de la vie

Si tu n’es plus près de moi?

Tu portes dans la lumière,

Tu portes dans les buissons,

Sur une aile ma prière,

Et sur l’autre mes chansons.

Que dirai-je aux champs que voile

L’inconsolable douleur?

Que ferai-je de l’étoile?

Que ferai-je de la fleur?

Que dirai-je au bois morose

Qu’illuminait ta douceur?

Que répondrai-je à la rose

Disant: Où donc est ma sœur?

J’en mourrai; fuis, si tu l’oses.

À quoi bon, jours révolus!

Regarder toutes ces choses

Qu’elle ne regarde plus?

Que ferai-je de la lyre,

De la vertu, du destin?

Hélas! et, sans ton sourire,

Que ferai-je du matin?

Que ferai-je, seul, farouche,

Sans toi, du jour et des cieux,

De mes baisers sans ta bouche,

Et de mes pleurs sans tes yeux!

Sống cùng chốn người thương!

Nếu em đã lên đường

Sao anh còn sống được

Hay ở lại chán chường?

Sống nổi sao là bóng

Của thiên thần trốn xa?

Ích chi dưới trời thảm

Anh chỉ là canh tà?

Anh như hoa bên thành

Nở riêng mùa xuân biếc

Còn chi trong hồn anh

Khi em xa biền biệt?

Hào quang toả nơi em

Gặp em, điều mong nhất!

Và nếu em bay mất

Anh sẽ bay đi liền!

Em đi, lòng anh sầu

Hồn phiêu diêu trời thẳm

Vì tay em trong trắng

Giữ hồn anh từ lâu

Em muốn anh ra sao

Khi thôi nghe em bước?

Anh đâu biết ai nào

Trong đôi ta đã khuất?

Khi nghị lực anh tàn

Tình em cho lại anh

Anh là bồ câu nhỏ

Tìm uống nước trời xanh

Tình yêu cho tâm hồn

Cả vũ trụ tôn nghiêm

Ngọn đuốc tình rực toả

Soi bầu trời vô biên

Không em, cả trời đất

Là ngục tối triền miên

Anh đi không chủ đích

Tê tái, vì mất em

Anh van nài tình em

Đừng trốn hồn ưu phiền

Ơi, em chim chích nhỏ

Đang thánh thót cành huyền!

Anh biết ham muốn chi

Anh sẽ lo sợ gì

Đời anh rồi sao nhỉ

Nếu rũ áo em đi?

Em mang vào ánh sáng

Em mang vào lùm cây

Lời anh nguyện, cánh ấy

Lời anh ca, cánh này

Với cánh đồng sầu thảm

Anh nói sao nên lời?

Làm gì với sao sáng?

Làm gì với hoa tươi?

Chuyện gì với rừng thẳm

Sáng lên nhờ duyên em?

Trả lời sao hồng thắm

Hỏi: đâu người chị em?

Chết vì tình tan vỡ

Anh nhắc chi thời qua!

Ngó làm gì những thứ

Em đang tâm tránh xa?

Làm gì với thơ anh

Với tiết trinh, số mạng?

Ôi, không nụ cười xinh

Nghĩa lí gì ban sáng?

Vắng em, anh chán hết:

Ánh sáng và trời xanh

Chiếc hôn không miệng đẹp

Lệ anh không mắt xinh!

“Tới đây nào! cây sáo vô hình” “Viens! – une flûte invisible”

“Viens! – une flûte invisible”

Viens! – une flûte invisible

Soupire dans les vergers. —

La chanson la plus paisible

Est la chanson des bergers.

Le vent ride, sous l’yeuse,

Le sombre miroir des eaux. —

La chanson la plus joyeuse

Est la chanson des oiseaux.

Que nul soin ne te tourmente.

Aimons-nous! aimons toujours! —

La chanson la plus charmante

Est la chanson des amours

Tới đây nào! cây sáo vô hình

Thở hơi dài trong vườn cây trái

Ôi bài ca thanh bình bậc nhất

Là bài ca của những mục đồng

Gió làm gợn tấm gương sẫm màu

Dưới cây sồi xanh, trên mặt nước

Ôi bài ca vui mừng bậc nhất

Là bài ca của những chú chim

Đừng để âu lo khiến em băn khoăn

Ta yêu nhau đi! yêu nhau mãi mãi!

Ôi bài ca mê say bậc nhất

Là bài ca của những tình nhân

15 tháng hai 1843 15 février 1843

15 février 1843

Aime celui qui t’aime, et sois heureuse en lui.

— Adieu! — sois son trésor, ô toi qui fus le nôtre!

Va, mon enfant béni, d’une famille à l’autre.

Emporte le bonheur et laisse-nous l’ennui!

Ici, l’on te retient ; là-bas, on te désire.

Fille, épouse, ange, enfant, fais ton double devoir.

Donne-nous un regret, donne-leur un espoir,

Sors avec une larme! entre avec un sourire!

Con hãy yêu người yêu thương con, và hãy vui sướng nơi người ấy

“Tạm biệt!”-Con hãy là kho vàng của họ, hỡi con là kho vàng của nhà ta

Con gái yêu ơi, thôi hãy nhà chuyển sang nhà.

Con hãy đem hạnh phúc theo, và hãy để lại đều bận bịu.

Nơi đây muốn giữ con lại, đầu kia muốn đón con về.

Là con, là vợ, là thiên thần, là trẻ nhỏ, con có nhiệm vụ bằng hai.

Lưu lại là nỗi nhớ nhung, đem sang một niềm hy vọng

Con ra đi với một giọt lệ, con bước vào với một nụ cười.

Anh đã hái hoa này J’ai cueilli cette fleur pour toi sur la colline

J’ai cueilli cette fleur pour toi sur la colline

J’ai cueilli cette fleur pour toi sur la colline.

Dans l’âpre escarpement qui sur le flot s’incline,

Que l’aigle connaît seul et seul peut approcher,

Paisible, elle croissait aux fentes du rocher.

L’ombre baignait les flancs du morne promontoire ;

Je voyais, comme on dresse au lieu d’une victoire

Un grand arc de triomphe éclatant et vermeil,

À l’endroit où s’était englouti le soleil,

La sombre nuit bâtir un porche de nuées.

Des voiles s’enfuyaient, au loin diminuées ;

Quelques toits, s’éclairant au fond d’un entonnoir,

Semblaient craindre de luire et de se laisser voir.

J’ai cueilli cette fleur pour toi, ma bien-aimée.

Elle est pâle, et n’a pas de corolle embaumée,

Sa racine n’a pris sur la crête des monts

Que l’amère senteur des glauques goémons ;

Moi, j’ai dit: Pauvre fleur, du haut de cette cime,

Tu devais t’en aller dans cet immense abîme

Où l’algue et le nuage et les voiles s’en vont.

Va mourir sur un coeur, abîme plus profond.

Fane-toi sur ce sein en qui palpite un monde.

Le ciel, qui te créa pour t’effeuiller dans l’onde,

Te fit pour l’océan, je te donne à l’amour. –

Le vent mêlait les flots; il ne restait du jour

Qu’une vague lueur, lentement effacée.

Oh! comme j’étais triste au fond de ma pensée

Tandis que je songeais, et que le gouffre noir

M’entrait dans l’âme avec tous les frissons du soir!

Anh đã hái đoá hoa này trên đồi ấy cho em

Trong khoảng cheo leo nhìn xuống sóng nghiêng,

Mà chỉ có con diều biết rõ và tới được,

Giữa khe đá to bình yên hoa mọc.

Bóng tối dầm những sườn đá đìu hiu;

Anh nhìn thấy; như ở nơi mừng thắng trận

Một khải hoàn môn huy hoàng thắm đậm

Ở chốn kia mặt trời đã lặn chìm

Đêm dựng lên một cổng lớn mây chen.

Những cánh buồm bay ra xa, dần nhạt,

Dăm mái nhà dưới lũng sâu lát đác

Như sợ loé lên và sợ lộ mình.

– Anh đã hái hoa này, cho em của anh.

Hoa lọt lạt, mà cũng không thơm nữa,

Bởi rễ nó mọc ở trên vách đá

Chỉ hít mùi đằng đít của rong xanh.

Anh bảo thầm: -Hoa tội nghiệp! từ trên đỉnh gập ghềnh

Đáng lẽ em phải về nơi mênh mông vực thẳm

Mà rong với mây với buồm rong ruổi

Nhưng thôi em hãy chết trên một trái tim,

vực thẳm sâu hơn

Em hãy đến tàn trên ngực phập phồng

Trời sinh em ra để rã cánh vào sóng nước,

Trời uỷ em cho đại dương, ta uỷ em cho tình ái.

Gió khi ấy trộn các đầu sóng rối

Ngày chỉ còn một thoảng sáng dần phai

Ôi!trong đáy hồn anh buồn biết bao nhiêu

Anh nghĩ ngợi và vực đen trong lúc ấy

Vào giữa hồn anh cùng với vạn hơi chiều run rẩy!

Bài ca (Nếu không có gì cần nói) Chanson (Si vous n’avez rien à me dire)

Chanson (Si vous n’avez rien à me dire)

Si vous n’avez rien à me dire,

Pourquoi venir auprès de moi?

Pourquoi me faire ce sourire

Qui tournerait la tête au roi?

Si vous n’avez rien à me dire,

Pourquoi venir auprès de moi?

Si vous n’avez rien à m’apprendre,

Pourquoi me pressez-vous la main?

Sur le rêve angélique et tendre,

Auquel vous songez en chemin,

Si vous n’avez rien à m’apprendre,

Pourquoi me pressez-vous la main?

Si vous voulez que je m’en aille,

Pourquoi passez-vous par ici?

Lorsque je vous vois, je tressaille:

C’est ma joie et c’est mon souci.

Si vous voulez que je m’en aille,

Pourquoi passez-vous par ici?

Nếu không có gì cần trò chuyện

Cớ sao em lại đến bên anh

Cớ sao em mỉm nụ cười xinh

Đến vua cũng bồi hồi xao xuyến?

Nếu không có gì cần trò chuyện

Cớ sao em lại đến bên anh?

Nếu không có gì muốn nói

Cớ sao em lại bắt tay anh?

Về giấc mơ êm dịu thần tiên

Trong lúc đi đường em nghĩ tới

Nếu không có gì muốn nói

Cớ sao em lại bắt tay anh?

Nếu muốn anh đi chỗ khác

Cớ sao em lại qua đây?

Thấy em, anh rùng mình, em ơi

Đó là niềm vui và lo lắng

Nếu muốn anh đi chỗ khác

Cớ sao em lại qua đây?

Cái chết là gì Ce que c’est que la mort

Ce que c’est que la mort

Ne dites pas: mourir; dites: naître. Croyez.

On voit ce que je vois et ce que vous voyez;

On est l’homme mauvais que je suis, que vous êtes;

On se rue aux plaisirs, aux tourbillons, aux fêtes;

On tâche d’oublier le bas, la fin, l’écueil,

La sombre égalité du mal et du cercueil;

Quoique le plus petit vaille le plus prospère;

Car tous les hommes sont les fils du même père;

Ils sont la même larme et sortent du même oeil.

On vit, usant ses jours à se remplir d’orgueil;

On marche, on court, on rêve, on souffre, on penche, on tombe,

On monte. Quelle est donc cette aube? C’est la tombe.

Où suis-je? Dans la mort. Viens! Un vent inconnu

Vous jette au seuil des cieux. On tremble; on se voit nu,

Impur, hideux, noué des mille noeuds funèbres

De ses torts, de ses maux honteux, de ses ténèbres;

Et soudain on entend quelqu’un dans l’infini

Qui chante, et par quelqu’un on sent qu’on est béni,

Sans voir la main d’où tombe à notre âme méchante

L’amour, et sans savoir quelle est la voix qui chante.

On arrive homme, deuil, glaçon, neige; on se sent

Fondre et vivre; et, d’extase et d’azur s’emplissant,

Tout notre être frémit de la défaite étrange

Du monstre qui devient dans la lumière un ange.

Xem thêm:  Khám phá 111 bài thơ hay về tình bạn thân được yêu thích nhất mọi thời đại

Cảnh trong nhà Intérieur

Intérieur

La querelle irritée, amère, à l’œil ardent,

Vipère dont la haine empoisonne la dent,

Siffle et trouble le toit d’une pauvre demeure.

Les mots heurtent les mots. L’enfant s’effraie et pleure.

La femme et le mari laissent l’enfant crier.

— D’où viens-tu? — Qu’as-tu fait? — Oh! mauvais ouvrier!

Il vit dans la débauche et mourra sur la paille.

— Femme vaine et sans cœur qui jamais ne travaille!

— Tu sors du cabaret? — Quelque amant est venu?

— L’enfant pleure, l’enfant a faim, l’enfant est nu.

Pas de pain. — Elle a peur de salir ses mains blanches!

— Où cours-tu tous les jours? — Et toi, tous les dimanches?

— Va boire! — Va danser! — Il n’a ni feu ni lieu!

— Ta fille seulement ne sait pas prier Dieu!

— Et ta mère, bandit, c’est toi qui l’as tuée!

— Paix! — Silence, assassin! — Tais-toi, prostituée!

Un beau soleil couchant, empourprant le taudis,

Embrasait la fenêtre et le plafond, tandis

Que ce couple hideux, que rend deux fois infâme

La misère du cœur et la laideur de l’âme,

Étalait son ulcère et ses difformités

Sans honte, et sans pudeur montrait ses nudités.

Et leur vitre, où pendait un vieux haillon de toile,

Était, grâce au soleil, une éclatante étoile

Qui, dans ce même instant, vive et pure lueur,

Éblouissait au loin quelque passant rêveur!

Cuộc cãi nhau giận dữ, đắng cay, nảy lửa

Như hổ mang mà hằn thù truyền độc qua răng

Đang rít lên, quấy mái nhà nghèo khổ

Lời đối lời. Đứa con sợ hãi khóc ầm

Cả hai vợ chồng để mặc con kêu khóc

– Mày đi đâu về? – Mày đã làm gì? – Ôi! Tên công nhân khốn kiếp!

Nó sống truỵ lạc và sẽ chết trên rơm

– Con mụ chẳng chịu làm ăn, vô tích sự và nhẫn tâm!

– Mi lê la ở quán rượu về? – Thằng nhân tình nào đã đến?

– Đứa con khóc; nó đói; nó trần truồng, la liếm

Nhà không cơm. – Mụ sợ bẩn tay!

– Mọi ngày mi đi đâu? – Thế còn mụ, cứ chủ nhật biến cả ngày?

– Đi mà nốc rượu! – Đi mà nhảy nhót!

– Mi tới đâu là nhà, ngả đâu là giường!

– Chỉ con gái mụ mới không cần Chúa rủ lòng thương!

– Thằng ăn cướp, chính mi đã giết mẹ!

– Im ngay! – Im, kẻ sát nhân! – Câm mồm, con đĩ!

Mặt trời lặn nhuốm căn lều một màu tía vàng

Ánh trời chiều làm sáng rực cửa và trần

Trong khi cặp vợ chồng hai lần ô nhục

Xấu xa về tâm hồn và khốn cùng về thể xác

Cứ phơi bày các vết loét và dị hình

Không hổ thẹn, chẳng ngượng ngùng, cứ phô ra mọi cái tục tằn

Chiếc áo vá chằng treo nơi cửa kính

Dưới ánh Mặt trời, áo như ngôi sao toả sáng

Cùng lúc ấy, với hào quang xán lạn

Ngôi sao làm chói mắt kẻ mơ mộng chợt đi qua

Chúng tôi vào vườn hái trái anh đào Nous allions au verger cueillir des bigarreaux

Nous allions au verger cueillir des bigarreaux

Nous allions au verger cueillir des bigarreaux.

Avec ses beaux bras blancs en marbre de Paros

Elle montait dans l’arbre et courbait une branche ;

Les feuilles frissonnaient au vent ; sa gorge blanche,

O Virgile, ondoyait dans l’ombre et le soleil ;

Ses petits doigts allaient chercher le fruit vermeil,

Semblable au feu qu’on voit dans le buisson qui flambe.

Je montais derrière elle ; elle montrait sa jambe,

Et disait: “Taisez-vous!” à mes regards ardents ;

Et chantait. Par moments, entre ses belles dents,

Pareille, aux chansons près, à Diane farouche,

Penchée, elle m’offrait la cerise à sa bouche ;

Et ma bouche riait, et venait s’y poser,

Et laissait la cerise et prenait le baiser.

Chúng tôi vào vườn hái trái anh đào,

Với những cánh tay cẩm thạch đẹp sao,

Nàng trèo lên cây, và vít một cành cao

Lá rung rinh trong gió tới rạt rào…

Cổ họng như ngà mượt mà trong tối, sáng,

Những ngón tay búp măng với chùm trái chín

Như hoa đỏ giữa bụi cây nắng rạng,

Tôi trèo theo sau; bắp vế nàng xinh.

Mắt tôi sáng lên, nàng bảo: “Lặng thinh!”

Và cất tiếng hát. Giữa hai hàm răng ngọc

Đôi lúc ngậm một quả anh đào ngon ngọt

Nàng hồn nhiên cúi xuống hiến cho tôi

Và miệng tôi cười, đến đậu bên môi

Để lại quả anh đào, chỉ lấy cái hôn thôi.

Dương cúc Unité

Unité

Par-dessus l’horizon aux collines brunies,

Le soleil, cette fleur des splendeurs infinies,

Se penchait sur la terre à l’heure du couchant;

Une humble marguerite, éclose au bord d’un champ,

Sur un mur gris, croulant parmi l’avoine folle,

Blanche épanouissait sa candide auréole;

Et la petite fleur, par-dessus le vieux mur,

Regardait fixement, dans l’éternel azur,

Le grand astre épanchant sa lumière immortelle.

«Et, moi, j’ai des rayons aussi!» lui disait-elle.

Đồi nẻo chân trời đã ngả nâu

Như hoa lộng lẫy thắm muôn màu

Vầng dương sắp lặn nghiêng chào đất

Dương cúc âm thầm cạnh ruộng sâu

Loài hoa trắng ấy mấy huy hoàng

Trên bức tường xiêu, giữa mạch hoang

Đăm đắm nhìn trời ngàn triệu ánh

Chói loà bất tận khoảng không lam

Trên tường rêu phủ, lời hoa gọi:

– Trời xanh, em cũng toả hào quang!

Đàn bà trên trái đất Les femmes sont sur la terre

Les femmes sont sur la terre

Les femmes sont sur la terre

Pour tout idéaliser;

L’univers est un mystère

Que commente leur baiser.

C’est l’amour qui, pour ceinture,

A l’onde et le firmament,

Et dont toute la nature,

N’est, au fond, que l’ornement.

Tout ce qui brille, offre à l’âme

Son parfum ou sa couleur;

Si Dieu n’avait fait la femme,

Il n’aurait pas fait la fleur.

A quoi bon vos étincelles,

Bleus saphirs, sans les yeux doux?

Les diamants, sans les belles,

Ne sont plus que des cailloux;

Et, dans les charmilles vertes,

Les roses dorment debout,

Et sont des bouches ouvertes

Pour ne rien dire du tout.

Tout objet qui charme ou rêve

Tient des femmes sa clarté;

La perle blanche, sans Ève,

Sans toi, ma fière beauté,

Ressemblant, tout enlaidie,

A mon amour qui te fuit,

N’est plus que la maladie

D’une bête dans la nuit.

Đúng, tôi là người mơ mộng… Oui, je suis le rêveur…

Oui, je suis le rêveur…

Oui, je suis le rêveur; je suis le camarade

Des petites fleurs d’or du mur qui se dégrade,

Et l’interlocuteur des arbres et du vent.

Tout cela me connaît, voyez-vous. J’ai souvent,

En mai, quand de parfums les branches sont gonflées,

Des conversations avec les giroflées;

Je reçois des conseils du lierre et du bleuet.

L’être mystérieux, que vous croyez muet,

Sur moi se penche, et vient avec ma plume écrire.

J’entends ce qu’entendit Rabelais; je vois rire

Et pleurer; et j’entends ce qu’Orphée entendit.

Ne vous étonnez pas de tout ce que me dit

La nature aux soupirs ineffables. Je cause

Avec toutes les voix de la métempsycose.

Avant de commencer le grand concert sacré,

Le moineau, le buisson, l’eau vive dans le pré,

La forêt, basse énorme, et l’aile et la corolle,

Tous ces doux instruments, m’adressent la parole;

Je suis l’habitué de l’orchestre divin;

Si je n’étais songeur, j’aurais été sylvain.

J’ai fini, grâce au calme en qui je me recueille,

A force de parler doucement à la feuille,

A la goutte de pluie, à la plume au rayon,

Par descendre à ce point dans la création,

Cet abîme où frissonne un tremblement farouche,

Que je ne fais plus même envoler une mouche!

Le brin d’herbe, vibrant d’un éternel émoi,

S’apprivoise et devient familier avec moi,

Et, sans s’apercevoir que je suis là, les roses

font avec les bourdons toutes sortes de choses;

Quelquefois, à travers les doux rameaux bénis,

J’avance largement ma face sur les nids,

Et le petit oiseau, mère inquiète et sainte,

N’a pas plus peur de moi que nous n’aurions de crainte,

Nous, si l’oeil du bon Dieu regardait dans nos trous;

Le lys prude me voit approcher sans courroux,

Quand il s’ouvre aux baisers du jour; la violette

La plus pudique fait devant moi sa toilette;

Je suis pour ces beautés l’ami discret et sûr

Et le frais papillon, libertin de l’azur,

Qui chiffonne gaîment une fleur demi-nue,

Si je viens à passer dans l’ombre, continue,

Et, si la fleur se veut cacher dans le gazon,

Il lui dit: -Es-tu bête! Il est de la maison.-

Đúng, tôi là người mơ mộng

Tôi thích hoa vàng nhỏ trên bức tường xiêu

Tôi tâm tình với cây xanh và gió lộng

Hoa, cây, lá ấy biết tôi nhiều

Tháng Năm, lúc cành cây thơm ngát

Tôi chuyện trò với hoa quế trúc

Tôi nhận lời khuyên của thường xuân và cúc lam

Sinh linh huyền bí tưởng như câm

Nghiêng xuống phía tôi, dùng bút tôi để viết

Như Rabelais, tôi nghe lời tha thiết

Tôi nhìn thấy khóc cười, tôi nghe điều Orphée từng nghe

Xin đừng ngạc nhiên về những lời tỉ tê

Của thiên nhiên với tiếng thở dài khó tả

Tôi chuyện trò cùng tiếng của luân hồi nghiệt ngã

Trước buổi đại hoà tấu thiêng liêng

Chim sẻ, bụi cây, nước róc rách triền miên

Rừng xanh, bè nam trầm lớn, cánh và tràng hoa

Tất cả nói cùng tôi lời thiết tha

Tôi quen nghe dàn nhạc rừng thần thánh

Nếu không là kẻ mộng mơ, dường tôi đã là thần rừng

Vì tĩnh tâm trong cảnh rừng yên lặng

Vì luôn trò chuyện dịu dàng với lá hoa, giọt mưa, ngòi bút, tia vàng

Nên cuối cùng khi cầm bút viết

Như trong vực thẳm rung rinh bất tuyệt

Tôi đã không buồn đụng tới một con ruồi

Ngọn cỏ non đung đưa vì xúc cảm khôn nguôi

Đã quen với tôi và tỏ tình thân thiện

Không biết có tôi, hoa hồng làmđủ chuyện

Với đàn ong gấu lăng xăng

Đôi khi qua cành lá dịu dàng

Tôi ghé nhìn những ổ chim thầm kín

Chim mẹ nhỏ nhoi, lo âu, thần thánh

Đã hết e ngại tôi, như chúng ta không e ngại Chúa Trời

Nếu Chúa nhìn chỗ ở của con người

Hoa huệ làm vẻ đoan trang nhìn tôi tới gần không nổi cáu

Khi hoa nở đón ở bình minh những chiếc hôn nồng cháy

Hoa tím đoan trinh trang điểm bên tôi

Đối cùng bao vẻ đẹp ấy, tôi là bạn kín đáo và giữ lời

Con bướm trong thiên thanh sống đời du tử

Đang vui đùa với đoá hoa kín hở

Vẫn ngang nhiên làm nhàu cánh hoa

Ngay cả khi giữa bóng mờ tôi bỗng hiện ra

Hoa muốn ép mình trong thảm cỏ

Nhưng bướm nói: Khỉ! Anh ta là người nhà đó

Nguồn: Hãy yêu nữa, NXB Văn học, 1990

Églogue Églogue

Églogue

Nous errions, elle et moi, dans les monts de Sicile.

Elle est fière pour tous et pour moi seul docile.

Les cieux et nos pensers rayonnaient à la fois.

Oh! comme aux lieux déserts les coeurs sont peu farouches!

Que de fleurs aux buissons, que de baisers aux bouches,

Quand on est dans l’ombre des bois!

Pareils à deux oiseaux qui vont de cime en cime,

Nous parvînmes enfin tout au bord d’un abîme.

Elle osa s’approcher de ce sombre entonnoir;

Et, quoique mainte épine offensât ses mains blanches,

Nous tâchâmes, penchés et nous tenant aux branches,

D’en voir le fond lugubre et noir.

En ce même moment, un titan centenaire,

Qui venait d’y rouler sous vingt coups de tonnerre,

Se tordait dans ce gouffre où le jour n’ose entrer;

Et d’horribles vautours au bec impitoyable,

Attirés par le bruit de sa chute effroyable,

Commençaient à le dévorer.

Alors, elle me dit: -J’ai peur qu’on ne nous voie!

-Cherchons un antre afin d’y cacher notre joie!

-Vois ce pauvre géant! nous aurions notre tour!

-Car les dieux envieux qui l’ont fait disparaître,

-Et qui furent jaloux de sa grandeur, peut-être

-Seraient jaloux de notre amour!-

Nàng và tôi lang thang trong núi xứ Sicile

Nàng kiêu hãnh cùng tất cả, với riêng tôi nàng dịu hiền

Trời xanh và ý nghĩ chúng tôi cùng toả sáng

Ôi! Ở chốn hoang vu, trái tim giảm đi điều hung hãn

Bao hoa ở bụi, bao chiếc hôn trên môi

Khi con người nấp bóng rừng tươi

Như đôi chim bay chuyền ngọn cao

Cuối cùng chúng tôi tới bờ vực sâu

Nàng bạo dạn lại gần vực thẳm đen hình phễu lọc

Dẫu tay trắng muốt của nàng bị gai đâm toạc

Chúng tôi vẫn níu cành, nhìn xem

Đáy vực thẳm sâu, tối đen

Cùng lúc, một gã khổng lồ trăm tuổi thọ

Rơi xuống vực sau hai mươi lần sấm nổ

Quằn quại, nơi không chút ánh mặt trời

Mỏ nhọn hoắt, lũ kền kền trông đến rợn người

Bay xúm lại sau tiếng rơi bao kinh sợ

Rồi thi nhau xâu xé gã

Khi ấy, nàng rằng: “- Em sợ chúng thấy mất thôi”

– Ta hãy tìm hang để ẩn giấu niềm vui

– Xem khổng lồ già, thấy rồi chúng ta đến lượt

– Những thần linh đã ra tay tiêu diệt

– Có lẽ vì ghen với uy quyền lão già

– Và tị nạnh với tình yêu chúng ta

Gửi bà mẹ của em bé qua đời À la mère de l’enfant mort

À la mère de l’enfant mort

Oh! vous aurez trop dit au pauvre petit ange

Qu’il est d’autres anges là-haut,

Que rien ne souffre au ciel, que jamais rien n’y change,

Qu’il est doux d’y rentrer tôt;

Que le ciel est un dôme aux merveilleux pilastres,

Une tente aux riches couleurs,

Un jardin bleu rempli de lys qui sont des astres,

Et d’étoiles qui sont des fleurs;

Que c’est un lieu joyeux plus qu’on ne saurait dire,

Où toujours, se laissant charmer,

On a les chérubins pour jouer et pour rire,

Et le bon Dieu pour nous aimer;

Qu’il est doux d’être un cœur qui brûle comme un cierge,

Et de vivre, en toute saison,

Près de l’enfant Jésus et de la Sainte Vierge

Dans une si belle maison!

Et puis vous n’aurez pas assez dit, pauvre mère,

A ce fils si frêle et si doux,

Que vous étiez à lui dans cette vie amère,

Mais aussi qu’il était à vous;

Que, tant qu’on est petit, la mère sur nous veille,

Mais que plus tard on la défend;

Et qu’elle aura besoin, quand elle sera vieille,

D’un homme qui soit son enfant;

Vous n’aurez point assez dit à cette jeune âme

Que Dieu veut qu’on reste ici-bas,

La femme guidant l’homme et l’homme aidant la femme,

Pour les douleurs et les combats;

Si bien qu’un jour, ô deuil! irréparable perte!

Le doux être s’en est allé!… —-

Hélas! vous avez donc laissé la cage ouverte,

Que votre oiseau s’est envolé!

Ôi! Bà đã nói quá nhiều với thiên thần bé nhỏ

Rằng còn nhiều thiên thần khác trên trời

Rằng nơi đó không gì đổi thay, không gì đau khổ

Rằng thú biết bao được sớm lìa đời

Rằng trời là lâu đài với cột trụ tuyệt vời

Một lều khổng lồ màu đẹp

Một vườn xanh đầy huệ cũng là tinh tú trên trời

Và những ngôi sao cũng là hoa xinh tuyệt

Rằng trời là nơi vui sao kể xiết

Nơi đó thả hồn cho mê say

Cùng các hài đồng ta được chơi, vui cười thoả thích

Và mến Chúa hàng ngày

Thật thú vị được làm trái tim cháy như ngọn nến

Và cả bốn mùa

Sống bên bé thơ Jésus và Mẹ Đồng Trinh kính mến

Trong ngôi nhà đẹp to

Hỡi bà mẹ khổ đau, có thể bà chưa nói cho tường tận

Cùng con trai mảnh dẻ và hiền hoà

Rằng bà thuộc về con trong đời lận đận

Nhưng nó cũng thuộc về bà

Rằng khi ta nhỏ mẹ trông ta

Nhưng rồi sau ta chăm sóc mẹ già

Rằng khi già, mẹ còn cần đến

Một gã đàn ông là con trai yêu mến

Dường bà chưa nói hết cho hồn bé dại

Rằng Chúa muốn nơi trần thế con người lưu lại

Các bà dìu dắt các ông và các ông giúp đỡ các bà

Trong cơn khổ đau hay lúc can qua

Thành ra, ôi tang tóc! Không gì bù nổi nữa!

Bé đã ra đi một ngày buồn!

Than ôi! Bà đã để lồng chim mở cửa

Chim non cũng bay mất luôn!

Hai con gái tôi Mes deux filles

Mes deux filles

Dans le frais clair-obscur du soir charmant qui tombe,

L’une pareille au cygne et l’autre à la colombe,

Belles, et toutes deux joyeuses, ô douceur!

Voyez, la grande sœur et la petite sœur

Sont assises au seuil du jardin, et sur elles

Un bouquet d’œillets blancs aux longues tiges frêles,

Dans une urne de marbre agité par le vent,

Se penche, et les regarde, immobile et vivant,

Et frissonne dans l’ombre, et semble, au bord du vase,

Un vol de papillons arrêté dans l’extase.

Tranh tối tranh sáng của buổi chiều buông mát

Một giống như chim thiên nga, một giống bồ câu

Cùng đẹp và cùng vui vẻ, dịu hiền sao!

Hãy nhìn kia, cô chị với cô em ngồi đó

Ở mé vườn, và trên chị cùng em

Một chùm hoa cẩm chướng trắng tinh với nhánh dài mềm

Mọc trong một chậu cao bằng cẩm thạch

Cơn gió đẩy khiến cho hoa nghiêng mặt

Cúi nhìn hai cô, say đắm sững sờ

Và bên mép chậu giống như, trong bóng mờ mờ

Một đàn bướm ngừng bay, chiêm ngưỡng

Hiện hình Apparition

Apparition

Je vis un ange blanc qui passait sur ma tête ;

Son vol éblouissant apaisait la tempête,

Et faisait taire au loin la mer pleine de bruit.

— Qu’est-ce que tu viens faire, ange, dans cette nuit?

Lui dis-je. Il répondit: — Je viens prendre ton âme.

Et j’eus peur, car je vis que c’était une femme;

Et je lui dis, tremblant et lui tendant les bras:

— Que me restera-t-il? car tu t’envoleras.

Il ne répondit pas; le ciel que l’ombre assiége

S’éteignait… — Si tu prends mon âme, m’écriai-je,

Où l’emporteras-tu? montre-moi dans quel lieu.

Il se taisait toujours. — Ô passant du ciel bleu,

Es-tu la mort? lui dis-je, ou bien es-tu la vie?

Et la nuit augmentait sur mon âme ravie,

Et l’ange devint noir, et dit: — Je suis l’amour.

Mais son front sombre était plus charmant que le jour,

Et je voyais, dans l’ombre où brillaient ses prunelles,

Les astres à travers les plumes de ses ailes.

Khoảng trời quang Éclaircie

Éclaircie

L’Océan resplendit sous sa vaste nuée.

L’onde, de son combat sans fin exténuée,

S’assoupit, et, laissant l’écueil se reposer,

Fait de toute la rive un immense baiser.

On dirait qu’en tous lieux, en même temps, la vie

Dissout le mal, le deuil, l’hiver, la nuit, l’envie,

Et que le mort couché dit au vivant debout:

Aime! et qu’une âme obscure, épanouie en tout,

Avance doucement sa bouche vers nos lèvres.

L’être, éteignant dans l’ombre et l’extase ses fièvres,

Ouvrant ses flancs, ses seins, ses yeux, ses cœurs épars,

Dans ses pores profonds reçoit de toutes parts

La pénétration de la sève sacrée.

La grande paix d’en haut vient comme une marée.

Le brin d’herbe palpite aux fentes du pavé;

Et l’âme a chaud. On sent que le nid est couvé.

L’infini semble plein d’un frisson de feuillée.

On croit être à cette heure où la terre éveillée

Entend le bruit que fait l’ouverture du jour,

Le premier pas du vent, du travail, de l’amour,

De l’homme, et le verrou de la porte sonore,

Et le hennissement du blanc cheval aurore.

Le moineau d’un coup d’aile, ainsi qu’un fol esprit,

Vient taquiner le flot monstrueux qui sourit ;

L’air joue avec la mouche et l’écume avec l’aigle;

Le grave laboureur fait ses sillons et règle

La page où s’écrira le poëme des blés;

Des pêcheurs sont là-bas sous un pampre attablés;

L’horizon semble un rêve éblouissant où nage

L’écaille de la mer, la plume du nuage,

Car l’Océan est hydre et le nuage oiseau.

Une lueur, rayon vague, part du berceau

Qu’une femme balance au seuil d’une chaumière,

Dore les champs, les fleurs, l’onde et devient lumière

En touchant un tombeau qui dort près du clocher.

Le jour plonge au plus noir du gouffre, et va chercher

L’ombre, et la baise au front sous l’eau sombre et hagarde.

Tout et doux, calme, heureux, apaisé ; Dieu regarde.

Xem thêm:  Khóc lợn - Trần Viết Lê

Đại dương rạng rỡ dưới làn mây tản mạn

Sóng mệt lử trong đấu tranh vô hạn

Đang ngủ thiếp, cho ghềnh đá bình an

Làm bờ biển say như chiếc hôn mênh mang

Có thể nói mọi nơi cùng một lúc

Sự sống làm tan điều ác, tóc tang, trời dông, tối đêm, ganh ghét

Người chết đang nói cùng kẻ xấu một lời

Hãy yêu thương! Và một hồn tối hiện khắp nơi

Hôn dịu dàng lên môi muôn người sống

Tắt ngọn lửa say trong mê ly và bóng chiếc

Sườn và ngực hỏ, mắt mở, bao tim rải rác

Sinh linh cảm thấy qua toàn thân

Quan lỗ chân lông, nhựa thiêng tràn vào mãnh liệt

Thanh bình từ cao xuống như nước triều hừng hực

Ngọn cỏ thở hơi trong kẽ hở con đường lát

Tâm hồn nóng hổi, tổ chim dường đang ấp

Vô tận run run như tán lá cây

Ta cảm vào giờ đất tỉnh giấc say

Nghe tiếng rạng đông đang rộn rã

Nghe bước đầu tiên của gió, cần lao, tình yêu rực rỡ

Của con người, của then cài cửa lanh canh

Tiếng hý vang con ngựa trắng; bình minh

Chim sẻ vút bay như linh hồn điên dại

Tới đùa ngọn sóng khổng lồ cười thoải mái

Không khí giỡn với ruồi, bọt sóng với đại bàng

Người thợ nghiêm trang cày những luống vàng

Chọn trang đất viết bài thơ lúa mì cao cả

Dân chài ngồi ăn dưới giàn nho trĩu quả

Chân trời như giấc mơ rạng rỡ

Nơi vảy đại dương và lông mây thắm đang bơi

Vì đại dương là thuỷ quái, và mây là chim báu của trời

Một vêyj sáng, tia mơ hồ, lọt từ chiếc nôi

Bà mẹ đang nhẹ đưa ở thềm nhà nhỏ

Nhuốm đỏ rực cánh đồng, hoa, sóng, rồi thành rạng tỏ

Soi nấm mồ gần một nhà thờ

Ngày nắng xuống chân vực thẳm, tìm kiếm bóng mờ

Nắng vàng hôn bóng, dưới làn nước sâu ngơ ngác

Tất cả đều dịu êm, tĩnh mịch, thanh thản, vui tươi; Chúa đang quan sát

Lise Lise

Lise

J’avais douze ans; elle en avait bien seize.

Elle était grande, et, moi, j’étais petit.

Pour lui parler le soir plus à mon aise,

Moi, j’attendais que sa mère sortît;

Puis je venais m’asseoir près de sa chaise

Pour lui parler le soir plus à mon aise.

Que de printemps passés avec leurs fleurs!

Que de feux morts, et que de tombes closes!

Se souvient-on qu’il fut jadis des coeurs?

Se souvient-on qu’il fut jadis des roses?

Elle m’aimait. Je l’aimais. Nous étions

Deux purs enfants, deux parfums, deux rayons.

Dieu l’avait faite ange, fée et princesse.

Comme elle était bien plus grande que moi,

Je lui faisais des questions sans cesse

Pour le plaisir de lui dire: Pourquoi?

Et par moments elle évitait, craintive,

Mon oeil rêveur qui la rendait pensive.

Puis j’étalais mon savoir enfantin,

Mes jeux, la balle et la toupie agile;

J’étais tout fier d’apprendre le latin;

Je lui montrais mon Phèdre et mon Virgile;

Je bravais tout; rien ne me faisait mal;

Je lui disais: Mon père est général.

Quoiqu’on soit femme, il faut parfois qu’on lise

Dans le latin, qu’on épelle en rêvant;

Pour lui traduire un verset, à l’église,

Je me penchais sur son livre souvent.

Un ange ouvrait sur nous son aile blanche,

Quand nous étions à vêpres le dimanche.

Elle disait de moi: C’est un enfant!

Je l’appelais mademoiselle Lise.

Pour lui traduire un psaume, bien souvent,

Je me penchais sur son livre à l’église;

Si bien qu’un jour, vous le vîtes, mon Dieu!

Sa joue en fleur toucha ma lèvre en feu.

Jeunes amours, si vite épanouies,

Vous êtes l’aube et le matin du coeur.

Charmez l’enfant, extases inouïes!

Et quand le soir vient avec la douleur,

Charmez encor nos âmes éblouies,

Jeunes amours, si vite épanouies!

Tôi mười hai tuổi, nàng mười sáu

Nàng lớn hơn, tôi mới bé em

Tối đến, muốn cùng nàng chuyện gẫu

Tôi chờ mẹ nàng sang nhà bên

Tôi tới cạnh nàng, ngồi ghế đẩu

Tối đến chuyện trò thoả lòng riêng

Bao xuân đã lướt với mưa rơi

Bao lửa tàn, bao mộ khép rồi

Còn nhớ năm xưa tim thổn thức

Những năm vô số đoá hồng tươi

Nàng và tôi yêu nhau tha thiết

Ánh trời, hương ngát đẹp chung đôi

Số nàng là tiên, là công chúa

Vì tuổi nàng quả có hơn nhau

Tôi thích đặt những câu hóc búa

Để luôn mồm được hỏi: Do đâu?

Mơ mộng tôi nhìn, nàng xấu hổ

Đôi khi nàng lẩn tránh, lo âu

Tôi phô bày kiến thức dở hơi

Quả bóng, con quay, các trò chơi

Tôi khoe Latinh hiểu rất rõ

Tôi hãnh diện Virgile, Phèdre

Tôi sẵn sàng bàn về mọi thứ

Tôi nói: Bố mình là tướng cơ

Dù là phụ nữ cũng cần sách

Latinh, vẫn chữ rất mơ màng

Dịch cho nàng kinh chiều một tiết

Tôi thường nghiêng mình bên sách nàng

Hai đứa cầu kinh ngày chủ nhật

Thiên thần cánh trắng lướt bay ngang

Nàng thường bảo tôi: Này, cậu bé

Tôi gọi nàng là cô Lise

Dịch cho nàng hàng giờ kinh kệ

Cúi sát pho kinh ở nhà thờ

Lạy Chúa! Người thương xin chứng hộ

Má bầu thơm chạm cặp môi tơ

Hỡi tình non trẻ sớm ngát hương

Ai đó bình minh toả sáng lòng

Mê đắm hãy tràn tim trẻ bé

Chiều về cùng với nỗi đau thương

Ơi tình non trẻ mau tàn úa

Mê đắm những hồn chói yêu đương

Lời trong bóng tối Paroles dans l’ombre

Paroles dans l’ombre

Elle disait: C’est vrai, j’ai tort de vouloir mieux;

Les heures sont ainsi très-doucement passées;

Vous êtes là; mes yeux ne quittent pas vos yeux,

Où je regarde aller et venir vos pensées.

Vous voir est un bonheur; je ne l’ai pas complet.

Sans doute, c’est encor bien charmant de la sorte!

Je veille, car je sais tout ce qui vous déplaît,

A ce que nul fâcheux ne vienne ouvrir la porte;

Je me fais bien petite, en mon coin, près de vous;

Vous êtes mon lion, je suis votre colombe;

J’entends de vos papiers le bruit paisible et doux;

Je ramasse parfois votre plume qui tombe;

Sans doute, je vous ai; sans doute, je vous voi.

La pensée est un vin dont les rêveurs sont ivres,

Je le sais; mais, pourtant, je veux qu’on songe à moi.

Quand vous êtes ainsi tout un soir dans vos livres,

Sans relever la tête et sans me dire un mot,

Une ombre reste au fond de mon coeur qui vous aime;

Et, pour que je vous voie entièrement, il faut

Me regarder un peu, de temps en temps, vous-même.

Nàng nói: Em đã muốn quá nhiều

Êm đềm giây phút có bao nhiêu

Em nhìn anh đó qua làn mắt

Bao ý đi về ánh mắt yêu

Thăm anh, diễm phúc em đâu đủ

Được vây dẫu sao đã tuyệt rồi

Biết tính anh mong yên một chỗ

Em ngăn mọi kẻ gõ song ngoài

Em thu mình lại sống bên anh

Anh sư tử, em bồ câu xanh

Trên giấy em nghe êm tiếng bút

Bút rơi, em nhặt lại đưa anh

Đúng, em cạnh anh, em có anh

Ý nghĩ, men say, người mơ mộng

Biết, nhưng em vẫn muốn tâm tình

Khi anh trọn đêm bên sách đống

Dù anh cúi mặt, chẳng nửa lời

Tim em chỉ đậm bóng anh thôi

Để em một dạ nhìn anh mãi

Hãy nhìn em đôi lúc trong đời

Mộ chí Épitaphe

Épitaphe

Il vivait, il jouait, riante créature.

Que te sert d’avoir pris cet enfant, ô nature?

N’as-tu pas les oiseaux peints de mille couleurs,

Les astres, les grands bois, le ciel bleu, l’onde amère?

Que te sert d’avoir pris cet enfant à sa mère,

Et de l’avoir caché sous des touffes de fleurs?

Pour cet enfant de plus tu n’es pas plus peuplée,

Tu n’es pas plus joyeuse, ô nature étoilée!

Et le cœur de la mère en proie à tant de soins,

Ce cœur où toute joie engendre une torture,

Cet abîme aussi grand que toi-même, ô nature,

Est vide et désolé pour cet enfant de moins!

Bé mới vừa đùa nghịch cười vui

Tạo hoá ác sao bắt mất rồi

Đã có muôn chim ngàn màu sắc

Trời, rừng, tinh tú, sóng trùng khơi

Ngươi được lợi gì mà nỡ lấp

Bé em của mẹ dưới hoa tươi?

Thêm bé, chốn ngươi chẳng đông thêm

Đâu có vui hơn, hỡi thiên nhiên!

Trái tim mẹ bé như vò nát

Mỗi niềm vui kéo một ưu phiền

Trái tim sâu thẳm ngang trời đất

Nay buồn thương, trống trải vì em

Một chiều khi tôi nhìn trời Un soir que je regardais le ciel

Un soir que je regardais le ciel

Elle me dit, un soir, en souriant:

— Ami, pourquoi contemplez-vous sans cesse

Le jour qui fuit, ou l’ombre qui s’abaisse,

Ou l’astre d’or qui monte à l’orient?

Que font vos yeux là-haut? je les réclame.

Quittez le ciel; regardez dans mon âme!

Dans ce vaste ciel, ombre où vous vous plaisez,

Où vos regards démesurés vont lire,

Qu’apprendrez-vous qui vaille mon sourire?

Qu’apprendras-tu qui vaille nos baisers?

Oh! de mon cœur lève les chastes voiles.

Si tu savais comme il est plein d’étoiles!

Que de soleils! vois-tu, quand nous aimons,

Tout est en nous un radieux spectacle.

Le dévouement, rayonnant sur l’obstacle,

Vaut bien Vénus qui brille sur les monts.

Le vaste azur n’est rien, je te l’atteste;

Le ciel que j’ai dans l’âme est plus céleste!

C’est beau de voir un astre s’allumer.

Le monde est plein de merveilleuses choses.

Douce est l’aurore, et douces sont les roses.

Rien n’est si doux que le charme d’aimer!

La clarté vraie est la meilleure flamme,

C’est le rayon qui va de l’âme à l’âme!

L’amour vaut mieux, au fond des antres frais,

Que ces soleils qu’on ignore et qu’on nomme.

Dieu mit, sachant ce qui convient à l’homme,

Le ciel bien loin et la femme tout près.

Il dit à ceux qui scrutent l’azur sombre:

Vivez! aimez! le reste, c’est mon ombre!

Aimons! c’est tout. Et Dieu le veut ainsi.

Laisse ton ciel que de froids rayons dorent!

Tu trouveras, dans deux yeux qui t’adorent

Plus de beauté, plus de lumière aussi!

Aimer, c’est voir, sentir, rêver, comprendre.

L’esprit plus grand s’ajoute au cœur plus tendre.

Viens! bien-aimé! n’entends-tu pas toujours

Dans nos transports une harmonie étrange?

Autour de nous la nature se change

En une lyre et chante nos amours.

Viens! aimons-nous! errons sur la pelouse.

Ne songe plus au ciel! j’en suis jalouse! —

Ma bien-aimée ainsi tout bas parlait,

Avec son front posé sur sa main blanche,

Et l’œil rêveur d’un ange qui se penche,

Et sa voix grave, et cet air qui me plaît;

Belle et tranquille, et de me voir charmée,

Ainsi tout bas parlait ma bien-aimée.

Nos cœurs battaient; l’extase m’étouffait;

Les fleurs du soir entr’ouvraient leurs corolles…

Qu’avez-vous fait, arbres, de nos paroles?

De nos soupirs, rochers, qu’avez-vous fait?

C’est un destin bien triste que le nôtre,

Puisqu’un tel jour s’envole comme un autre!

Ô souvenir! trésor dans l’ombre accru!

Sombre horizon des anciennes pensées!

Chère lueur des choses éclipsées!

Rayonnement du passé disparu!

Comme du seuil et du dehors d’un temple,

L’œil de l’esprit en rêvant vous contemple!

Quand les beaux jours font place aux jours amers,

De tout bonheur il faut quitter l’idée;

Quand l’espérance est tout à fait vidée,

Laissons tomber la coupe au fond des mers.

L’oubli! l’oubli! c’est l’onde où tout se noie;

C’est la mer sombre où l’on jette sa joie.

Ngày mai, khi rạng đông Demain, dès l’aube

Demain, dès l’aube

Demain, dès l’aube, à l’heure où blanchit la campagne,

Je partirai. Vois-tu, je sais que tu m’attends.

J’irai par la forêt, j’irai par la montagne.

Je ne puis demeurer loin de toi plus longtemps.

Je marcherai les yeux fixés sur mes pensées,

Sans rien voir au dehors, sans entendre aucun bruit,

Seul, inconnu, le dos courbé, les mains croisées,

Triste, et le jour pour moi sera comme la nuit.

Je ne regarderai ni l’or du soir qui tombe,

Ni les voiles au loin descendant vers Harfleur,

Et quand j’arriverai, je mettrai sur ta tombe,

Un bouquet de houx vert et de bruyère en fleur.

(1847)

Rạng ngày mai khi cánh đồng trắng xoá

Cha sẽ đi… vẫn biết con chờ cha

Băng rừng sâu, vượt núi thẳm non xa

Cha không thể đợi chờ lâu mòn mỏi

Đôi mắt mãi trầm tư cha bước vội

Không nhìn quanh, chẳng nghe tiếng động nào

Khom lưng cong, tay vắt chéo, nghẹn ngào

Đêm sầu đau cũng như ngày nuối tiếc

Hoàng hôn phủ chiều vàng cha chẳng thiết

Chẳng nhìn xa phía cảng ngập màn sương

Cha đến đặt trên mồ con gái thương

Hoa thạch thảo, ô rô màu thắm biếc…

Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng

Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ

Cha đã biết ngày mai con đợi

Nên khởi khành lúc mới rạng đông

Quá dài ngày tháng chờ trông

Xăm xăm vượt núi, băng rừng đến con.

Đầu óc cha dập dồn mọi nỗi,

Mắt biếng nhìn, tai mỏi không nghe.

Tay khoanh, đầu cúi, ủ ê,

Một mình, ngày nắng khác gì đêm mưa.

Cha không thấy trời vừa chạng vạng,

Mấy cánh buồm ghé cảng Haflơ

Viếng con, cha đặt trên mồ

Một chùm thạch thảo đến giờ nở hoa.

Ông lão ăn mày Le mendiant

Le mendiant

Un pauvre homme passait dans le givre et le vent.

Je cognai sur ma vitre; il s’arrêta devant

Ma porte, que j’ouvris d’une façon civile.

Les ânes revenaient du marché de la ville,

Portant les paysans accroupis sur leurs bâts.

C’était le vieux qui vit dans une niche au bas

De la montée, et rêve, attendant, solitaire.

Un rayon du ciel triste, un liard de la terre.

Tendant les mains pour l’homme et les joignant pour Dieu.

Je lui criai: — Venez vous réchauffer un peu.

Comment vous nommez-vous? — Il me dit: — Je me nomme

Le pauvre. — Je lui pris la main: — Entrez, brave homme. —

Et je lui fis donner une jatte de lait.

Le vieillard grelottait de froid; il me parlait.

Et je lui répondais, pensif et sans l’entendre.

— Vos habits sont mouillés, dis-je, il faut les étendre

Devant la cheminée. — Il s’approcha du feu.

Son manteau, tout mangé des vers, et jadis bleu,

Étalé largement sur la chaude fournaise.

Piqué de mille trous par la lueur de braise,

Couvrait l’âtre, et semblait un ciel noir étoilé.

Et, pendant qu’il séchait ce haillon désolé

D’où ruisselait la pluie et l’eau des fondrières,

Je songeais que cet homme était plein de prières.

Et je regardais, sourd à ce que nous disions.

Sa bure où je voyais des constellations.

Một ông già khốn khổ đi ngang qua trong gió, tuyết

Tôi gõ kính, ông dừng lại

Trước cửa nhà tôi, rộng mở ân cần

Nông dân đi chợ tỉnh đang lũ lượt về thôn

Ngồi xổm trên yên những chú lừaddungr đỉnh

Ông già ấy ở túp lều cuối dốc

Sống mơ ước, đợi chờ, cô độc

Một đồng tiền nơi mặt đất, một tia sáng nơi trời buồn

Chìa tay xin người và chắp tay cầu Chúa

Tôi gọi: – Cụ ơi, vào đây sưởi đã

Tên cụ là gì? – Cụ trả lời:

– Tôi là Kẻ khó. – Vào đi đã, cụ ơi!

Dắt tay cụ, tôi đưa mời bát sữa

Ông lão rét run; còn tôi thì tư lự

Tai nghe chẳng rõ, nhưng vẫn chuyện trò

– Áo ướt sũng, cụ ơi, giăng trước lò sưởi cho khô

Cụ bước lại gần lửa rực

Chiếc áo khoác, gián ăn, màu thanh thiên đã bạc

Trải rộng, chùm lên lò than

Đốm lửa soi qua lỗ chỗ muôn ngàn

Giống khoảng trời đen đầy sao lấp lánh

Trong lúc cụ hong manh áo nghèo cũ rách

Đẫm nước mưa và lấm đầy bùn

Tôi tưởng chừng như cụ đang tĩnh tâm cầu nguyện

Và chẳng để tai nghe những câu trò chuyện

Tôi nhìn tấm áo vải thô với những chòm sao

Nguồn: Victo Hugo, NXB Giáo dục, 1978

Thi sĩ về thôn quê Le poëte s’en va dans les champs

Le poëte s’en va dans les champs

Le poëte s’en va dans les champs; il admire.

Il adore; il écoute en lui-même une lyre;

Et le voyant venir, les fleurs, toutes les fleurs.

Celles qui des rubis font pâlir les couleurs.

Celles qui des paons même éclipseraient les queues.

Les petites fleurs d’or, les petites fleurs bleues.

Prennent, pour l’accueillir agitant leurs bouquets.

De petits airs penchés ou de grands airs coquets,

Et, familièrement, car cela sied aux belles:

— Tiens! c’est notre amoureux qui passe! disent-elles.

Et, pleins de jour et d’ombre et de confuses voix.

Les grands arbres profonds qui vivent dans les bois,

Tous ces vieillards, les ifs, les tilleuls, les érables.

Les saules tout ridés, les chênes vénérables,

L’orme au branchage noir, de mousse appesanti.

Comme les ulémas quand paraît le muphti;

Lui font de grands saints et courbent jusqu’à terre

Leurs têtes de feuillée et leurs barbes de lierre.

Contemplent de son front la sereine lueur.

Et murmurent tout bas: C’est lui! c’est le rêveur!

Xem thêm:  Bài thơ Hồn của lá – Nhà thơ Mạc Phương

Thi sĩ về thôn quê: chàng ngắm nhìn, chiêm ngưỡng

Lắng nghe trong lòng mình có tiếng tơ rung

Các nàng hoa vừa thoáng bóng trông

Những bông hoa làm nhạt màu ngọc thắm

Những bông hoa đuôi công còn thua kém

Những bông vàng xinh xinh, những bông xanh xinh xinh

Tất cả làm duyên, vẫy các cụm rung rinh

Nhí nhảnh tươi cười hoặc thẹn thò bẽn lẽn

Và nói bỡn, người đẹp thường hay nói bỡn:

– Tinh nhân của ta đã đến rồi kia!

Những bô lão thâm trầm sống trong rừng cây

Trò chuyện rì rào, đầy bóng râm, đầy ánh nắng

Những cây phong, cây tùng, cây trắc

Cây sồi đạo mạo, cây liễu nhăn nheo

Cây du cành đen trĩu nặng những rêu

Như các sinh đồ khi gặp nhà đạo sĩ

Đều cung kính vái chào, cong người chấm đất

Mái tóc lá và bộ râu dây trường xuân

Ngắm ánh sáng trong trẻo trên vầng trán thi nhân

Và thầm thì: Ông ta đấy! con người mơ mông!

Thơ anh rời trang giấy Mes vers fuiraient, doux et frêles

Mes vers fuiraient, doux et frêles

Mes vers fuiraient, doux et frêles,

Vers votre jardin si beau,

Si mes vers avaient des ailes,

Des ailes comme l’oiseau.

Il voleraient, étincelles,

Vers votre foyer qui rit,

Si mes vers avaient des ailes,

Des ailes comme l’esprit.

Près de vous, purs et fidèles,

Ils accourraient nuit et jour,

Si mes vers avaient des ailes,

Des ailes comme l’amour.

Thơ anh rời trang giấy

Bay đến đậu vườn em,

Nếu thơ anh có cánh,

Đôi cánh của con chim.

Thơ anh sẽ che chở

Ngôi nhà em bình yên,

Nếu thơ anh có cánh,

Đôi cánh của nàng tiên.

Thơ anh sẽ chung thuỷ

Bay theo em sớm chiều,

Nếu thơ anh có cánh,

Đôi cánh của tình yêu.

Thuở ấy chúng tôi cùng ở Quand nous habitions tous ensemble

Quand nous habitions tous ensemble

Quand nous habitions tous ensemble

Sur nos collines d’autrefois,

Où l’eau court, où le buisson tremble,

Dans la maison qui touche aux bois,

Elle avait dix ans, et moi trente;

J’étais pour elle l’univers.

Oh! comme l’herbe est odorante

Sous les arbres profonds et verts!

Elle faisait mon sort prospère,

Mon travail léger, mon ciel bleu.

Lorsqu’elle me disait: Mon père,

Tout mon coeur s’écriait: Mon Dieu!

A travers mes songes sans nombre,

J’écoutais son parler joyeux,

Et mon front s’éclairait dans l’ombre

A la lumière de ses yeux.

Elle avait l’air d’une princesse

Quand je la tenais par la main;

Elle cherchait des fleurs sans cesse

Et des pauvres dans le chemin.

Elle donnait comme on dérobe,

En se cachant aux yeux de tous.

Oh! la belle petite robe

Qu’elle avait, vous rappelez-vous?

Le soir, auprès de ma bougie,

Elle jasait à petit bruit,

Tandis qu’à la vitre rougie

Heurtaient les papillons de nuit.

Les anges se miraient en elle.

Que son bonjour était charmant!

Le ciel mettait dans sa prunelle

Ce regard qui jamais ne ment.

Oh! je l’avais, si jeune encore,

Vue apparaître en mon destin!

C’était l’enfant de mon aurore,

Et mon étoile du matin!

Quand la lune claire et sereine

Brillait aux cieux, dans ces beaux mois,

Comme nous allions dans la plaine!

Comme nous courions dans les bois!

Puis, vers la lumière isolée

Étoilant le logis obscur,

Nous revenions par la vallée

En tournant le coin du vieux mur;

Nous revenions, coeurs pleins de flamme,

En parlant des splendeurs du ciel.

Je composais cette jeune âme

Comme l’abeille fait son miel.

Doux ange aux candides pensées,

Elle était gaie en arrivant…

— Toutes ces choses sont passées

Comme l’ombre et comme le vent!

Thuở chúng tôi cùng ở

Trong ngôi nhà ven rừng

Bụi tường vi run run

Đồi xưa, dòng nước uốn

Cháu lên mười, tôi ba mươi tuổi

Tôi là vũ trụ của con tôi

Dưới vòm cây rậm, xanh tươi

Ôi! ngát thơm mùi cỏ!

Chao! tim tôi rộn rã

Khi nghe cháu nói: Cha ơi!

Cháu làm cho đời tôi tươi

Trời tôi xanh, việc tôi thêm nhẹ

Bao đêm tôi mộng mị

Nghe vui giọng cháu bên tai

Ánh mắt cháu sáng ngời

Làm rạng vầng trán tôi sẫm bóng

Cháu như nàng công chúa

Khi tôi dắt đi chơi

Tìm hoa, cháu luôn tay

Và trên đường, tìm kẻ khó

Cháu cho mà như lấy cắp

Giấu giếm không đẻ ai trông

Chao ôi! bạn nhớ không

Chiếc áo xinh cháu mặc?

Bên đèn tôi, mỗi tối

Cháu chuyện khẽ huyên thiên

Trong lúc lũ bướm đêm

Va vào kính đỏ ối

Thiên thấn soi bóng cháu

Ăn nói thật dễ thương!

Trời đặt trong con ngươi

Ánh mắt không lừa dối

Ôi! từ khi tôi rất trẻ

Đã thấy cháu bên mình!

Đứa con của tuổi bình minh

Của tôi, ngôi sao mai lấp lánh

Nhớ những độ trăng đẹp

Trời cao, vằng vặc soi

Đồng quê, cha con dạo chơi!

Trong rừng, cha con chạy nhảy!

Rồi ngoặt góc tường cổ

Dọc thung lũng, quay về

Hướng theo ánh đèn xa

Như một ngôi sao lẻ

Vừa đi vừa hăm hở

Trò chuyện về đêm trăng

Tâm hồn cháu, tôi chăm

Như con ong gây mật

Thiên thần thơ ngây, hiền dịu

Cháu về đến nhà, rất vui…

Tất cả đã qua rồi

Như mây bay gió thổi

Tôi đã đến, đã thấy, đã sống Veni, vidi, vixi

Veni, vidi, vixi

J’ai bien assez vécu, puisque dans mes douleurs

Je marche sans trouver de bras qui me secourent,

Puisque je ris à peine aux enfants qui m’entourent,

Puisque je ne suis plus réjoui par les fleurs;

Puisqu’au printemps, quand Dieu met la nature en fête,

J’assiste, esprit sans joie, à ce splendide amour;

Puisque je suis à l’heure où l’homme fuit le jour,

Hélas! et sent de tout la tristesse secrète;

Puisque l’espoir serein de mon âme est vaincu;

Puisqu’en cette saison des parfums et des roses,

Ô ma fille! j’aspire à l’ombre où tu reposes,

Puisque mon cœur est mort, j’ai bien assez vécu.

Je n’ai pas refusé ma tâche sur la terre.

Mon sillon? Le voilà. Ma gerbe? La voici.

J’ai vécu souriant, toujours plus adouci,

Debout, mais incliné du côté du mystère.

J’ai fait ce que j’ai pu; j’ai servi, j’ai veillé,

Et j’ai vu bien souvent qu’on riait de ma peine.

Je me suis étonné d’être un objet de haine,

Ayant beaucoup souffert et beaucoup travaillé.

Dans ce bagne terrestre où ne s’ouvre aucune aile,

Sans me plaindre, saignant, et tombant sur les mains,

Morne, épuisé, raillé par les forçats humains,

J’ai porté mon chaînon de la chaîne éternelle.

Maintenant, mon regard ne s’ouvre qu’à demi;

Je ne me tourne plus même quand on me nomme;

Je suis plein de stupeur et d’ennui, comme un homme

Qui se lève avant l’aube et qui n’a pas dormi.

Je ne daigne plus même, en ma sombre paresse,

Répondre à l’envieux dont la bouche me nuit.

Ô seigneur! ouvrez-moi les portes de la nuit,

Afin que je m’en aille et que je disparaisse!

11 tháng tư 1848

Tôi sống thế vừa rồi, bởi trong nỗi đau thương

Bước trên đường không một bàn tay nâng đỡ

Bởi giữa các trẻ quây quần, tôi không còn hớn hở

Bởi lòng tôi thôi xúc động bởi hoa hương

Bởi khi xuân về thiên nhiên mở hội

Tôi ngắm nhìn niềm yêu rạng rỡ, chẳng hề vui

Bởi tôi đến giờ mà con người bước về đêm tối

Và cảm nỗi buồn sâu của tất cả trên đời

Bởi hi vọng trong lòng tôi đã tắt

Bởi giữa mùa hương, thơm ngát hoa hồng

Hỡi con yêu, bố muốn theo con về bóng đêm dưới đất

Bởi lòng tôi chết rồi, sống nữa cũng bằng không

Tôi không từ nhiệm vụ của tôi trên trần thế

Đường cày của tôi kia, bó lúa của tôi đây

Tôi đã sống tươi cười, nhưng phía đời huyền bí

Tôi dần nghiêng, lòng dịu êm theo tháng theo ngày

Tôi đã làm hết lòng, đã thức khuya, phục vụ

Mà thường khi thiên hạ mỉa mai cười

Công khó nhọc, bị oán thù nữa chứ

Chỉ bởi làm lụng nhiều, và đau khổ không nguôi

Trong tù ngục trần gian, không cánh chim xoè mở

Không than van, tim chảy máu, ngã gục tay tôi

Kiệt sức buồn đau, bị những tù nhân chế nhạo

Tôi đã mang chiếc xích con trong xích lớn ngàn đời

Bây giờ đứng trước đời chỉ mở nhìn nửa mắt

Ai gọi tên, chẳng buồn ngoảnh quay lưng

Tôi thẫn thờ, buồn chán, như ai kia mất ngủ

Thức dậy trước bình minh, lòng uể oải hơi sương

Lòng lười biếng, chẳng đoái nhìn lại nữa

Kẻ ghen tài mà miệng rắn phun tôi

Hỡi Thượng đế! Đêm dài xin mở cửa

Cho tôi đi, cho tôi biến cho rồi!Tôi sống thế vừa rồi, bởi trong nỗi đau thương

Bước trên đường không một bàn tay nâng đỡ

Bởi giữa các trẻ quây quần, tôi không còn hớn hở

Bởi lòng tôi thôi xúc động bởi hoa hương

Bởi khi xuân về thiên nhiên mở hội

Tôi ngắm nhìn niềm yêu rạng rỡ, chẳng hề vui

Bởi tôi đến giờ mà con người bước về đêm tối

Và cảm nỗi buồn sâu của tất cả trên đời

Bởi hi vọng trong lòng tôi đã tắt

Bởi giữa mùa hương, thơm ngát hoa hồng

Hỡi con yêu, bố muốn theo con về bóng đêm dưới đất

Bởi lòng tôi chết rồi, sống nữa cũng bằng không

Tôi không từ nhiệm vụ của tôi trên trần thế

Đường cày của tôi kia, bó lúa của tôi đây

Tôi đã sống tươi cười, nhưng phía đời huyền bí

Tôi dần nghiêng, lòng dịu êm theo tháng theo ngày

Tôi đã làm hết lòng, đã thức khuya, phục vụ

Mà thường khi thiên hạ mỉa mai cười

Công khó nhọc, bị oán thù nữa chứ

Chỉ bởi làm lụng nhiều, và đau khổ không nguôi

Trong tù ngục trần gian, không cánh chim xoè mở

Không than van, tim chảy máu, ngã gục tay tôi

Kiệt sức buồn đau, bị những tù nhân chế nhạo

Tôi đã mang chiếc xích con trong xích lớn ngàn đời

Bây giờ đứng trước đời chỉ mở nhìn nửa mắt

Ai gọi tên, chẳng buồn ngoảnh quay lưng

Tôi thẫn thờ, buồn chán, như ai kia mất ngủ

Thức dậy trước bình minh, lòng uể oải hơi sương

Lòng lười biếng, chẳng đoái nhìn lại nữa

Kẻ ghen tài mà miệng rắn phun tôi

Hỡi Thượng đế! Đêm dài xin mở cửa

Cho tôi đi, cho tôi biến cho rồi!

Tôn giáo Religio

Religio

L’ombre venait; le soir tombait, calme et terrible.

Hermann me dit: — Quelle est ta foi, quelle est ta bible?

Parle. Es-tu ton propre géant?

Si tes vers ne sont pas de vains flocons d’écume,

Si ta strophe n’est pas un tison noir qui fume

Sur le tas de cendre Néant,

Si tu n’es pas une âme en l’abîme engloutie,

Quel est donc ton ciboire et ton eucharistie?

Quelle est donc la source où tu bois?

Je me taisais; il dit: — Songeur qui civilises,

Pourquoi ne vas-tu pas prier dans les églises? —

Nous marchions tous deux dans les bois.

Et je lui dis: — Je prie. — Hermann dit: — Dans quel temple?

Quel est le célébrant que ton âme contemple,

Et l’autel qu’elle réfléchit?

Devant quel confesseur la fais-tu comparaître?

— L’église, c’est l’azur, lui dis-je ; et quant au prêtre… —

En ce moment le ciel blanchit.

La lune à l’horizon montait, hostie énorme;

Tout avait le frisson, le pin, le cèdre et l’orme,

Le loup, et l’aigle, et l’alcyon;

Lui montrant l’astre d’or sur la terre obscurcie,

Je lui dis: — Courbe-toi. Dieu lui-même officie,

Et voici l’élévation.

Màn đêm buông lặng yên và khủng khiếp

Bỗng Hermann hỏi: Ngươi theo tín ngưỡng và sách kinh nào xin cho biết?

Nói đi. Phải chăng ngươi chỉ tự suy tôn?

Nếu vần thơ ngươi không là đám bọt mọt hèn

Nếu đoạn thơ ngươi chẳng là than hồng nhả khói đen

Trên cát bụi hư không

Nếu ngươi chẳng là hồn sa ngục thất

Xin cho biết bình thờ và lễ ban thánh chất

Và ngươi uống dòng suối nào?

Tôi lặng im; Y nói: – Kẻ mơ màng truyền bá văn minh

Sao không tới nhà thờ để dọn mình?

Tôi nói: Hai ta từng đi dưới rừng cao

Rồi tiếp: – Ta cầu nguyện, Hermann: – Ở điều chi?

Ai chủ lễ cho hồn sầu bi

Và hồn ngươi phản ánh bàn thờ gì?

Ai là linh mục giúp ngươi xưng tội?

Tôi nói: – Thiên thanh là nhà thờ; còn thày tu, xin nói

Lúc ấy trời sáng chói

Trăng mọc chân trời như bánh thánh khổng lồ

Tất cả rét run, thông, bá hương, cây du

Chim lành, đại bàng, và chói sói

Tay chỉ cho y trăng vàng trên đất tối

Tôi nói: – Hãy nghiêng mình. Chúa đích thân làm lễ hội

Đây đỉnh cao vời vợi

Trên sườn đất… Une terre au flanc…

Une terre au flanc…

Une terre au flanc maigre, âpre, avare, inclément

Où les vivants pensifs travaillent tristement,

Et qui donne à regret à cette race humaine

Un peu de pain pour tant de labeur et de peine;

Des hommes durs, éclos sur ces sillons ingrats;

Des cités d’où s’en vont, en se tordant les bras,

La charité, la paix, la foi, soeurs vénérables;

L’orgueil chez les puissants et chez les misérables;

La haine au coeur de tous; la mort, spectre sans yeux,

Frappant sur les meilleurs des coups mystérieux;

Sur tous les hauts sommets des brumes répandues;

Deux vierges, la justice et la pudeur, vendues;

Toutes les passions engendrant tous les mots;

Des forêts abritant des loups sous leurs rameaux;

Là le désert torride, ici les froids polaires;

Des océans émus de subites colères,

Pleins de mâts frissonnants qui sombrent dans la nuit;

Des continents couverts de fumée et de bruit,

Où, deux torches aux mains, rugit la guerre infâme,

Où toujours quelque part fume une ville en flamme,

Où se heurtent sanglants les peuples furieux; —

Et que tout cela fasse un astre dans les cieux!

Trên sườn đất keo kiệt, gồ ghề, khắc nghiệt, bạc màu

Người sống ưu tư lao động buồn rầu

Tiếc rẻ, đất chỉ cho loài người lam lũ

Quá ít lương ăn, so với công phu cuốc bẫm cày sâu

Con người cứng rắn, sinh trên luống cày bạc bẽo

Lòng từ thiện, niềm tin, cảnh yên bình tàn héo

Như chị em khả kính nắm tay nhau

Lũ lượt bỏ đô thành trốn mau

Niềm kiêu hãng nơi người cùng khổ và bọn sang giàu

Lòng thù ghét trong tim mọi người, cái chết, bóng ma không mất

Đánh những đòn huyền bí vào người xuất sắc

Sương mù phủ kín mọi đỉnh non cao

Công lý và phẩm tiết, hai trinh nữ, bị bán rao

Mọi thứ đam mê gây ra mọi điều tai hoạ

Những rừng xanh che sói dữ dưới cành lan

Đây Bắc cực giá lạnh, kia sa mạc nóng tựa lò than

Những đại dương nổi sung đột ngột

Những lục địa ồn ào và phủ khói

Cầm hai đuốc sáng trong tay, Thần chiến tranh ghê rợn thét tràn

Đâu đó, luôn luôn có thành phố cháy ra than

Những dân tộc giận hờn xung đột nhau, máu đổ

Vậy mà tất cả tạo trong khoảnh xanh một vì tinh tú!

Trời lạnh Il fait froid

Il fait froid

L’hiver blanchit le dur chemin.

Tes jours aux méchants sont en proie.

La bise mord ta douce main;

La haine souffle sur ta joie.

La neige emplit le noir sillon.

La lumière est diminuée… —

Ferme ta porte à l’aquilon!

Ferme ta vitre à la nuée!

Et puis laisse ton coeur ouvert!

Le coeur, c’est la sainte fenêtre.

Le soleil de brume est couvert;

Mais Dieu va rayonner peut-être!

Doute du bonheur, fruit mortel;

Doute de l’homme plein d’envie;

Doute du prêtre et de l’autel;

Mais crois à l’amour, ô ma vie!

Crois à l’amour, toujours entier,

Toujours brillant sous tous les voiles!

A l’amour, tison du foyer!

A l’amour rayon des étoiles!

Aime et ne désespère pas,

Dans ton âme où parfois je passe,

Où mes vers chuchotent tout bas,

Laisse chaque chose à sa place.

La fidélité sans ennui,

La paix des vertus élevées,

Et l’indulgence pour autrui,

Éponge des fautes lavées.

Dans ta pensée où tout est beau,

Que rien ne tombe ou ne recule.

Fais de ton amour ton flambeau.

On s’éclaire de ce qui brûle.

A ces démons d’inimitié,

Oppose ta douceur sereine,

Et reverse-leur en pitié

Tout ce qu’ils t’ont vomi de haine.

La haine, c’est l’hiver du coeur.

Plains-les! mais garde ton courage.

Garde ton sourire vainqueur;

Bel arc-en-ciel, sors de l’orage!

Garde ton amour éternel.

L’hiver, l’astre éteint-il sa flamme?

Dieu ne retire rien du ciel,

Ne retire rien de ton âme!

Đông trắng đường gập ghềnh

Kẻ ác rình mệnh bạn

Gió buốt bàn tay hiền

Niềm vui nhường thù hận

Tuyết phủ luống cày đen

Ánh sáng nay giảm bớt

Đóng cửa chặn gió bấc

Cài then chống mây lan

Rồi để tim hé mở

Trái tim, cửa thiêng liêng

Trời đầy sương lam phủ

Dường Chúa sắp ánh lên

Đừng tin hạnh phúc hiểm

Hãy nghi kẻ ghét ghen

Hãy nghi thày tu rởm

Nhưng tin tình yêu bền

Tin tình yêu vạn kiếp

Lấp lánh dưới mạng che

Tặng tình yêu lửa chói

Tặng tình yêu sao Khuê

Hãy yêu đừng thất vọng

Đôi lần qua tim bạn

Thơ tôi nói thầm thì

Đừng bối rối một ly

Lòng chung thuỷ tuyệt vời

Đức hạnh luôn cao cả

Khoan dung với mọi người

Khiến tội tình mau xoá

Ý nghĩ muôn kiều diễm

Không gì làm phôi pha

Tình yêu như đuốc hiếm

Ta đốt lên soi ta

Chống loài quỷ hận thù

Ta dịu hiền thanh thản

Lấy tình thương ngàn thu

Đối âm mưu thủ đoạn

Thù hận là mùa đông

Ta thương, nhưng can đảm

Giữ nụ cười chiến thắng

Thoát giông, hỡi cầu vồng

Hãy giữ tình yêu mãi

Đông vẫn rực trời sao

Chúa giữ trời không đổi

Hãy giữ hồn thanh cao

Trên đây là 30 bài thơ trong tập thơ Chiêm ngưỡng Les contemplations (1856) của nhà văn Victor Hugo. Những bài thơ đều có bản dịch tiếng Việt. Chúc các bạn độc giả có những giây phút cảm nhận thơ Victor Hugo thú vị và diệu kì nhất.

Xem tiếp: Victor Hugo – Với tập thơ Truyền thuyết những thế kỷ La légende des siècles (1859)

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …