Vũ Quần Phương là một nhà thơ nổi tiếng của nước ta. Ông có cơ duyên tình cờ từ một bác sĩ trở thành một nhà thi sĩ được nhiều người mến mộ. Việc gắn đời mình vào những câu chữ trong thơ đã tạo cho ông sự tinh tế, nhạy cảm với những thay đổi của cuộc sống
Thơ ông được bạn đọc đánh giá luôn có cách nói bằng tứ, ngôn từ bình dị nhưng ý tưởng thâm thúy. Dường như ông đã dùng cách cảm của mình để nói giùm nỗi lòng của rất nhiều người vì vậy thơ ông rất được bạn đọc chào đón. Những bài thơ của ông đậm tính nhân văn sâu sắc gắn bó với nhiều thế hệ bạn đọc
Hôm nay các bạn hãy cùng Thuvientho.com khám phá kho tàng thơ đặc sắc của ông nhé!
I. Đôi Nét Về Nhà Thơ Vũ Quần Phương
– Vũ Quần Phương (1940-), tên thật là Vũ Ngọc Chúc, bút danh khác còn có Ngọc Vũ, Phương Viết, quê Nam Định.
– Là bác sĩ y khoa đồng thời là nhà thơ, nhà phê bình văn học, Trưởng ban biên tập văn học (NXB Văn học), Chủ tịch Hội văn nghệ Hà Nội, Tổng biên tập báo Người Hà Nội, Chủ tịch Hội đồng thơ Hội Nhà Văn Việt Nam, Phó Tổng biên tập tạp chí Văn chương Việt Nam bằng tiếng Pháp.
– Ngoài làm thơ và viết phê bình văn học, còn dịch thơ đăng trên các sách, báo và tạp chí văn học.
+ Tác phẩm:
– Cỏ mùa xuân (1966)
– Hoa trong cây (1977)
– Những điều cùng đến (1983)
– Vầng trăng trong xe bò (1988)
– Vết thời gian (1996)
– Quên chữ… quên câu (2000)
– Giấy mênh mông trắng (2003)
– Chỗ ấy sóng… (2008)
II. Những Bài Thơ Đặc Sắc Của Nhà Thơ Vũ Quần Phương
Vũ Quần Phương là một nhà thơ được rất nhiều bạn trẻ yêu mến. Bên cạnh đó ông có những tập thơ vô cùng đặc sắc đậm chất nhân văn cao cả. Ông góp một phần không nhỏ cho sự phát triển thơ ca Việt Nam. Ngay bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cảm nhận những bài thơ hay của ông nhe
Bài thơ cuối của Lý Bạch
Rượu đổ đẫm sông, sông đẫm rượu
Ông say đêm ấy có ai buồn
Nghìn năm trăng cũ soi sông cũ
Sông cũ nghìn năm vẫn nước tuôn
Nghìn năm chưa dứt cơn say ấy
Mỗi độ nhìn trăng lại nhớ thơ
Rượu cũng không say bằng khát vọng
Trăng thành khát vọng giữa sông mơ
Nào ai biết được say hay tỉnh
Cái người chỉ bạn với trăng thanh
Gieo mình ôm lấy vầng khao khát
Đấy một bài thơ thật hết mình
Cát biển
Phải đâu bay mãi trong trời đất
Cát mỏi, về đây nằm nghỉ ngơi
Chỉ muốn lòng săn thêm vị muối
Rồi lại cùng bay với gió khơi
Cây bàng mùa rét
Lá như tự cháy ở bên trong
Cây đứng như thiêu giữa cánh đồng
Thu hết màu xanh cho tháng hạ
Bây giờ thành lửa sưởi ngày đông
Cây thông
Ai mà chịu rét bằng thông
Rễ xuyên mặt đất, ngọn trông vút trời
Sấm rung, chớp giật không rời
Một hơi gió lại bồi hồi khúc ngâm
Cửa bể
Đến đây gần biển xa nguồn
Con sông chảy chậm nỗi buồn tan lâu
Đá và những người thợ đá
Đừng nghĩ đá vô tri
Khi mẹ đến tìm con lại choàng ôm lấy đá
Ai hiểu mẹ lúc này bằng tấm bia mộ chí
Tay mẹ gầy làm đá run lên
Đôi khi tưởng đến đá cũng mềm
Ấy là đá sân ga một chiều tiễn biệt
Ấy là đá Trường Sơn những mùa sốt rét
Ngón chân bấm trong bùn người với đá dìu nhau
Đá là vọng phu trước biển thương đau
Là cái cối cái chày trong đời bình dị
Là lịch sử, thời gian trên bia mờ nét chữ
Cái gì chết, cái gì thành bất tử
Đá vô tri lại nhớ hộ cho người
Đá ngổn ngang, đá trùng điệp dưới trời
Sống giữa đá là những người thợ đá
Bụi đá bay trong hơi họ thở
Cơm họ ăn có đá sạn hàm răng
Đá mùa hè đá cũng mùa đông
Nặng nhọc đá và im lìm cũng đá
Họ đi qua cuộc đời nhẹ nhàng như chiếc lá
Đá là lời họ nói với mai sau
Họ nói trên văn bia, họ nói dưới đường tàu
Họ nói giữa toà sen, họ nhập vào mình Chúa
Ngay cả những nơi đá còn nguyên dáng đá
Như đá lát sân ga, đá dựng trên mồ
Đá an ủi con người, đá là kẻ đưa thư
Sao thiếu một phong thư gửi những người làm đá
Giấy thì quá mỏng manh mà câu thơ lại nhỏ
Biết tặng đá bằng gì hỡi Núi của đời ta
Đêm trăng nông trường bò sữa
Đàn bò ăn cỏ dưới trăng
Trăng pha sắc cỏ, cỏ nằm chiêm bao
Gió đêm đến tự khi nào
Nửa ru mặt đất, nửa xào xạc cây
Thảo nguyên tĩnh lặng, đêm nay
Bò đi dưới đất, mây bay trên trời
Cỏ cây quen thuộc xứ người
Bỗng xa xót nhớ ngời ngời xứ trăng
Đi trong phố cổ Hà Nội
Chân đi trong phố, hồn trên mái xưa
Mái rêu âm dương nắng chiều ngả bóng
Mùi thơm hoa mộc hay hoa móng rồng
Mùi thơm bâng khuâng thơm từ trí nhớ
Hàng Đường, hàng Ngang cái thời voi ngựa
Xa đã rất xa gần lại rất gần
Chân đi trong phố hồn trên mái xưa
Những cửa bức bàn những đèn dầu lạc
Mái tóc đuôi gà trên vai lụa bạch
Người như trong tranh ta như trong mơ
Hồn trên mái xưa những căn nhà cổ
Lòng ta vẫn ở tai ta vẫn nghe
Hỡi em váy đầm tóc xoăn mắt tím
Có về xa thẳm nón thúng quai thao
Thời nảo thời nao tiếng gà giữa ngọ
Má em thì hồng môi em thì lửa
Cha mẹ thì già nắng ngả cành dâu
Hồn ta là nhà thân ta đến ở
Đi đâu về đâu hỡi vầng ngói cổ
Phố thành giấc ngủ cho ta nằm mê
Điền kinh
Các cụ chạy điền kinh
thanh niên ngồi hút thuốc:
Các bố ơi! chạy đâu cho thoát
Chi bằng ngồi xuống đây, bia thuốc
Phổi hun khói bền hơn tre gác bếp
Anh chàng nói xong thì bạc tóc
chần chừ, nhập đoàn người
chạy tiếp
Quanh hồ Gươm, hồ Tây
xứ phù sa, xứ tuyết
Mỗi sáng những đoàn người
các cụ già chạy trước
thanh niên chần chừ chạy sau
Họ đã chạy đến đâu
Đời người chớp mắt
Đọc thơ Xuân Diệu
Con sông ấy có bến thuyền
Câu thơ ấy có một miền xót xa
Thơ tình tặng khắp người ta
Hại thay… trắng một vòng hoa trên mồ.
Chân đi dăm núi nghìn hồ
Gửi hương cho gió bao giờ mới xong
Chữ trên mặt giấy phập phồng
Trái tim im lặng dưới vồng cỏ may.
Phấn thông núi Ngự còn bay
Bạc hà đường Láng đang say vị hè
Câu thơ vừa chạm tiếng ve
Nửa chừng nét bút đã nghe lạnh trời.
Sống trong vui khổ cõi người
Anh như trái lựu, nụ cười thế a?
Huyền hồ bóng dáng thịt da
Uống xong lại khát là ta với đời
Thân về đất mẹ yên rồi
Hồn còn thảng thốt với người trần gian.
Đợi mẹ
Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ
Giã từ Yên Tử
Thôi thông ở lại với trời
Ta về phố chợ với người hồng nhan
Cõi trần bào ruột xót gan
Bát cơm nóng hổi giòn tan miếng cà
Đã quen tiếng chó tiếng gà
Mái tranh lạt buộc hiên nhà phên che
Giã từ sương núi mây khe
Giã từ kinh kệ về nghe chuyện đời
Lăng nhăng trăm sự rối bời
Mà sao yêu cái cõi người thẳm sâu
Gửi anh phí công vũ trụ
Anh bay trong không gian
Không thấy làng thấy xóm
Không thấy những căn nhà
Nhưng anh nhìn thấy mẹ
Cấy trên đồng mưa sa
Hoa Vị Khê
Tiến vua, hoa đến Thiên Trường
Gốc hoa ở lại với vườn Vị Khê
Điện đài vua chúa tàn đi
Trên manh vườn nhỏ trông kìa, vẫn hoa!
Khói bếp
Sáng dậy khói bay choàng mái rạ
Lẫn vào sương toả lẫn vào cây
Cây xoan cây muỗm mờ trong khói
Cả mái đình rêu cũng đắm say.
Trong khói mẹ cời rơm thổi lửa
Chim gù trên tổ bếp cơm reo
Em nhỏ học bài trên ngưỡng cửa,
Khói bay ra mờ mịt ao bèo.
Sau trận mưa đêm trời bỗng mát
Sân cát còn in ngấn giọt tranh
Khói đặc bay trong mùi lá ướt
Có vị cay hăng như nhựa cành.
Khói lục khói xanh đầy mọi ngõ
Khói tự trăm nhà quyện vào nhau,
Trong khói ấm vui từng ánh lửa
Từng con đường nhỏ, vết chân trâu.
Lúa vụ mùa
Tháng mười chưa rét, lúa non
Sữa đang kết bột, hạt còn bâng khuâng
Lạ lùng gié lúa tay nâng
Mà nghe hồi hộp bão giông cuối trời
Mặt trời lặn ở Ăng kor
Nụ cười gương mặt đá
Trên bảy trăm năm vẫn tươi
Nụ cười trên mặt người
Chưa tươi đã héo
Vầng trăng cổ xưa khi tròn khi méo
Đêm đêm sáng với nụ cười này
Ai đã ngồi đây
Những chiều sương xuống
Mặt trời đỏ như trái tim đứt cuống
Rụng phía trời tây
Tông lê sáp lênh loang hấp hối ánh ngày
Rừng dưới kia sẫm lại
Người ngồi đây dại ngây
Vạt cà sa không gói được ngày
Người u trầm với đá
Đá u trầm với cây
Những du khách bốn biển về đây
Muốn sống lại phút u trầm thuở ấy
Cũng mặt trời đang thoi thóp cháy
Cũng rừng cây vào đêm thâm u
Nhưng làm sao đám láo nháo khách du
U trầm trở lại
Nụ cười đá môi cong như nhạo
Bao giờ cho đến xưa
Một chú bê ra đời
Một con bê ra đời
Giữa đêm người thức đợi
Bò mẹ mắt mở to
Ngước nhìn như muốn nói
Bóng cây trùm trên mái
Thì thầm như hát ru
Mẹ bò sinh con bê
Trái xanh rồi trái chín
Đời thường như mọi khi
Sao lòng nghe thương mến
Cái mùi thơm cháo cám
Cái đệm cỏ vò êm
Gian chuồng nhỏ che phên
Dành cho bên sẵn đó
Lòng ta thành đồng cỏ
Ra đời đi bê ơi!
Mực lạnh
Tưởng nhớ Hàn Mặc Tử
Bấy nhiêu trút lại cho đời
Giấy hoang mực lạnh thét lời âm u
Đôi chân đã ngập sa mù
Thì đem nguyệt bạch đền bù tấm thân
Trăng làm gối, gió làm chăn
Dại tê sần sượng thoắt ngân thành lời
Cõi mê vi vút mặt người
Nghe trong hút lạnh tiếng cười thuỷ tinh
Lấy thơ vẽ mặt người tình
Rụng bông hoa máu hồn thành bơ vơ
Lấy mình vẽ mặt cho thơ
Trái tim rát bỏng trên tờ lạnh băng
Người chăn bò thổi sáo
Đàn bò no cỏ sởn sơ
Hoàng hôn nhuộm nắng một bờ cỏ non
Phút giây thư thái tâm hồn
Véo von ống trúc dập dồn âm thanh
Người chăn trong bóng chiều xanh
Ngồi trên thảm cỏ nâng nhành sáo tơ
Long lanh nước đứng in hồ
Mây ôm dáng núi sương mờ dặm cây
Con đường về trại bụi bay
Đàn bê qua suối, nắng đầy lòng khe
Gió mềm ngả một cành tre
Đôi con sáo sậu bay về ngang sông
Ngón tay vị cỏ thơm nồng
Lướt qua không khí, thả dòng thanh âm
Người chăn đôi mắt lăm đăm
Chiều trên đồng cỏ đã đằm hơi thu
Trên đây, Thuvientho.com đã dành tặng bạn những bài thơ đặc sắc của nhà thơ tài hoa Vũ Quần Phương. Những bài thơ nhẹ nhàng thấm đẫm xúc cảm của ông luôn nhẹ nhàng đi vào tâm hồn bạn đọc. Hy vọng với bài viết này bạn sẽ yêu thích những bài thơ của ông. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày không xa. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com