
Nếu em đã là bóng nguyệt
Ta sẽ là Đường Minh Hoàng
Ta hẹn em lầu Nguyệt Điện
Nhìn em tiềm thức hoang mang
Ta cứ ngỡ em là bóng hoa
Đêm xưa thắp thoáng ánh trăng ngà
Áo em bay rợp trời dĩ vãng
Ánh mắt em mù thu ban sơ
Em đứng đó giữa trời bơ vơ
Bờ môi em hé mở đợi chờ
Ta nghe khua động khu tiềm thức
Da thịt em màu trắng ban sơ
Thung lung tình yêu đậm sắc màu
Bờ mông em tròn lẳng đêm thâu
Tay ta lượn khắp vùng cung cấm
Sấu chất trùng trùng trong mắt nâu
Đêm vẫn mịt mùng cuối nẻo trăng
Mắt em phiêu lãng cuối điện Hằng
Môi em hé mở trời vô thực
Vũ trụ bây giờ rợp giá băng
Ta chẳng hiểu vì sao yêu em
Đêm xưa ngột ngạt cả buồng tim
Đêm hoang rời rã niềm vô thức
Ánh mắt em chìm đắm đêm đen
Tà áo em bay đầy hư vô
Mắt em nhìn chả biết thực hư
Bàn tay em nụ lan đài các
Mái tóc em mùa thu ngây thơ
Không biết ta chờ đã bao lâu
Yêu em tình đã úa cơn sầu
Đêm nay giữa khoảng trời hoang phế
Ta dứng chờ em cuối đêm thâu
Ta yêu em tàn úa mùa trăng
Ta yêu em cuối nẻo điện Hằng
Ta yêu em tình ta đã lỡ
Ta yêu em tình đã giá băng