Em đi, phố ngày mưa suốt cả đường dài không nói cánh cửa chiều khép lại hoa đầm đìa mưa ướt chói trên cao ga ngổn ngang gạch đổ, những toa tàu như năm tháng nặng buồn em có nhớ ta đi giữa cỏ hoang và gỗ đá giữ trong …
Read More »Xích đu treo im lặng – Nguyễn Phong Việt
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời… Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách chỉ như thế đã là hạnh phúc… Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy …
Read More »Người này và người đó – Nguyễn Phong Việt
Tại sao ta chọn người này mà không là người đó cũng như giữa nước chanh và tắc đá vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ để rồi ta trượt dài xuống vực sâu… Ta chọn người này vì đã bước bên …
Read More »Nếu không muốn đi hết con đường – Nguyễn Phong Việt
Nếu không muốn đi hết con đường… Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến làm ơn đi mà! Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt …
Read More »Khi ta mỉm cười và nói … – Nguyễn Phong Việt
Khi ta mỉm cười và nói – không sao là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con… Trong suốt cuộc đời ta nhiều …
Read More »Không yêu – Phạm Thị Ngọc Liên
Cố gắng nghĩ đến một chi tiết đáng yêu để yêu những chi tiết rất đời thường anh chưa bao giờ làm em khóc Bên hồ serenata thả từng giọt vào đáy cốc màu môi hay màu áo trong đêm tưởng tượng một ánh mắt đồng lõa một bí mật …
Read More »Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười – Trần Trung Đạo
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người Tiếng ai như tiếng lá thu rơi Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê Mười năm tóc mẹ màu tang trắng Trắng …
Read More »Không đề II – Đàm Huy Đông
Em có còn cái vỏ ốc ngày xưa Mỗi lần nhớ ghé tai nghe biển hát Kỉ niệm là những lâu đài cát Sóng rập rình cuốn trôi… Em có còn nhớ biển và tôi Đêm Hạ Long chúng mình ngồi với biển Nghe con sóng thì thầm kể chuyện …
Read More »Hơi ấm ổ rơm – Nguyễn Duy
Tôi gõ cửa ngôi nhà tranh nhỏ bé ven đồng chiêm Bà mẹ đón tôi trong gió đêm – Nhà mẹ hẹp nhưng còn mê chỗ ngủ Mẹ chỉ phàn nàn chiếu chăn chả đủ Rồi mẹ ôm rơm lót ổ tôi nằm Rơm vàng bọc tôi như kén bọc …
Read More »Em còn nhớ chăng – Hữu Thỉnh
Ai đưa đò tình Buộc vào bến lở Còn lại mình anh Gom từng mảnh vỡ Tháo cả mái trời Che không đủ ấm Đội nghìn cơn mưa Không nhòe kỉ niệm Như cây tìm lá Như cá tìm vây Anh gọi khản lời Chiều dang dở gió Mở trăng …
Read More »