Đi trong Hà Nội như đi với người yêu Bất ngờ về chính mình sao có nhiều đến thế Những góc tâm hồn mới mẻ Những mái nghèo lặng lẽ gánh lo toan Cái màu xanh trời thu rất ngoan Cứ đậm nhạt theo vui buồn thành phố Người con …
Read More »Bỗng – Việt Phương
Bỗng nhiên vũ trụ thuộc về ta Khi căn phòng còn một mình hai đứa Như tình cờ như hẹn hò như bất ngờ như lời hứa Một phút một đời không biết nữa thời gian Anh đứng sát bên em yên lành tan vỡ Lạnh buốt như băng rực …
Read More »Yêu tình yêu – Việt Phương
Không được soi vào đôi mắt em Anh ngắm trời sao cho vợi nhớ Ô kìa, trời sao mà cũng ghen Bắc đẩu nghẹn ngào như tức thở Góc liễu đôi ta ngồi đêm trước Hôm nay lại vẫn đón một đôi Anh đi suốt hai bờ mây nước Mỗi …
Read More »Đem cả tình yêu làm vũ khí – Việt Phương
Anh đã đến bên bở Hắc-hải Ngày trong veo nắng trải biển êm Những lòng thông thì thào trên bãi Trời rất ta mà anh thiếu em Hôm qua giặc ném bom Bãi Cháy Cành phi lão giập gãy bên đường Màu hoa tím bầm như máu chảy Đêm hạ …
Read More »Anh bắt đầu từ em – Việt Phương
Như trời xanh bắt đầu từ ánh sáng Cứ mỗi ngày anh lại muốn gặp em Như mỗi ngày, đêm lụi nắng ngời lên Chiều bâng khuâng khi hoa tim lại nở Anh muốn bóp trái tim mình đến vỡ Anh cố tìm điều dễ ghét trong em Tìm được …
Read More »Cuộc đời yêu như vợ của ta ơi – Việt Phương
Năm xưa ta nói rất nhiều “cực kỳ” và “hết sức” Tội nghiệp nhất là ta nói chân thành rất mực Chưa biết rằng “trời” còn xanh hơn “trời xanh” Ta thiếu sự trầm lắng đúc nên bởi nhiệt tình Ta cứ nghĩ đồng chí rồi thì không ai xấu …
Read More »