Trong năm, có lẽ mùa thu là mùa đẹp nhất. Thu dịu dàng mà lại thanh tao, lịch lãm. Thu không cháy bỏng gắt gao như hạ, không lạnh lùng buốt giá như đông và cũng chẳng ướt át sụt sùi như xuân diễm lệ. Sống giữa mùa thu, người …
Read More »Thơ vui về phái yếu – Xuân Quỳnh
Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay Tới thăm dò những hành tinh mới lạ Tài sản của các anh là những tinh cầu, …
Read More »Có một thời như thế – Xuân Quỳnh
Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia. Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm …
Read More »Con yêu mẹ – Xuân Quỳnh
– Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết – Thế thì làm sao con biết Là trời ở những đâu đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong bao giờ con tới! – Con yêu mẹ bằng Hà Nội Để nhớ mẹ con tìm …
Read More »Hoa cúc xanh – Xuân Quỳnh
Hoa cúc xanh có hay là không có Trong đầm lầy tuổi nhỏ của anh xưa Một dòng sông lặng chảy từ xa Thung lũng vắng sương bay đầy cửa sổ Hoa cúc xanh có hay là không có Một ngôi trường bé nhỏ cuối ngàn xa Mơ ước của …
Read More »Anh – Xuân Quỳnh
Cây bút gãy trong tay Cặn mực khô đáy lọ Ánh điện tắt trong phòng Anh về từ đường phố Anh về từ trận gió Anh về từ cơn mưa Từ những ngày đã qua Từ những ngày chưa tới Từ lòng em nhức nhối… Thôi đừng buồn nữa anh …
Read More »Thơ viết cho mình và những người con gái khác – Xuân Quỳnh
I Các cô gái cùng thời với tôi Tôi giống các cô và lại khác các cô Trán tôi dô ra bướng bỉnh hơn, bàn tay thô lại còn vụng nữa. Vụng đến nỗi không chỉ mó tới đâu là đổ vỡ. Mà khi nói chuyện với ai, tôi thấy …
Read More »Chuyện cổ tích loài người – Xuân Quỳnh
Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu! …
Read More »Trời trở rét – Xuân Quỳnh
Sao không cài khuy áo lại anh Trời lạnh đấy, hôm nay trời trở rét Gió nhiều quá phòng trở nên chật hẹp Bụi mù ngoài đường phố ít người qua Em từ nhà đi tới ngã tư Gặp đèn đỏ trước hàng đinh thứ nhất Chờ sang đường đèn …
Read More »Thành phố quê anh – Xuân Quỳnh
Mỗi người có một quê Ngày dại thơ để ở Tuổi niên thiếu để yêu Và lớn lên để nhớ Anh thường kể em nghe Về một bờ sóng vỗ Một miền biển mặn mòi Nơi con tàu về đỗ Anh thường kể em nghe Về một thành phố gió …
Read More »