Người mấy trăm năm làm rung chuyển những sân đình Làm điên đảo những phông màn khép mở Người táo bạo Người không hề biết sợ Người chưa từng lùi bước trước tình yêu Người phá tung khuôn khổ những điệu chèo Để cuộc sống ùa lên đầu cửa miệng …
Read More »Cho một người – Anh Ngọc
Tiễn người ra cửa rồi Tôi quay vào lặng lẽ Chợt thấy mình cô đơn Giữa ngổn ngang bàn ghế Khi người không yêu ta Buồn đã thành một nhẽ Khi ta không yêu người Sao cũng buồn đến thế Như đánh mất điều gì Lòng bâng khuâng khó tả …
Read More »Đùa tặng một cô gái không mấy chính chuyên – Anh Ngọc
Anh phải cảm ơn em Thực lòng không nói dối Chính nhờ em phản bội Anh mới có thơ tình Phản bội thì quá nhanh Thơ tình còn mãi đó Phản bội mình anh khổ Thơ tình dành muôn người Buồn vui sẽ qua thôi Sướng khổ dần quên hết …
Read More »Mỵ Châu – Anh Ngọc
Lông ngỗng lông ngan rơi trắng đường chạy nạn Những chiếc lông không biết tự giấu mình. Nước mắt thành mặt trái của lòng tin Tình yêu đến cùng đường là cái chết Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp Tình yêu bị dối lừa vẫn nguyên vẹn tình …
Read More »Chử Đồng Tử – Anh Ngọc
Người con trai không mảnh vải che thân Như củ khoai trụi trần vùi trong cát Người con gái vô tình bắt gặp Tình yêu ra đời trước cả mọi lễ nghi Đứng cao hơn mọi thành kiến giàu nghèo Không tính toán sang hèn không đẳng cấp Đôi trai …
Read More »