Gặp nhau ở chốn eka Em thường luôn bảo thích cà của tôi Quả to trồng ở lưng đồi… Má em ửng đỏ khiến tôi mơ màng Thế rồi mấy độ trăng vàng Nhiều lần loạn nhịp chàng nàng quện nhau Sau mấy bận ở chuồng trâu Em dọa đã …
Read More »Đi tìm dĩ vãng – Nguyễn Đình Huân
Tháng chín về cũng tới mùa trái ngọt Chim chuyền cành líu lo hót trên cây Trời trong xanh mây trắng lững lờ bay Lá vàng rơi đã phủ dầy góc phố Phương trời xa không biết em còn nhớ Thu ngày nào se lạnh gió heo may Ta bước …
Read More »Nửa đời dang dở – Nguyễn Đình Huân
Em chờ ai…người đàn bà đã cũ Đôi mắt buồn cố níu giữ thời gian Níu mùa thu hanh hao nhuộm lá vàng Níu tình xưa giờ trái ngang tan vỡ Người đàn bà đã nửa đời dang dở Đứt gánh giữa đường trắc trở tình duyên Vẫn luôn mơ …
Read More »Buồn đau ơi… – Tùng Trần
Buồn đau ơi xin đừng theo ta nữa Hãy lững lờ bay vút tựa mây trôi Thời gian qua đeo đẳng cũng đủ rồi Khi đã cướp đi nụ cười hạnh phúc Buồn đau ơi bao giờ mi kết thúc Để đưa ta về lại lúc ban đầu Những canh …
Read More »Hỏi vay tình – Trúc Thanh
Ta là kẻ một đời vay thương nhớ Mượn tình yêu gánh nợ trĩu nơi lòng Viễn cảnh sầu chê chán mọi điều không Nên thèm chút phiêu bồng nơi ý nghĩ Tim mãi mãi giam cầm nơi lý trí Nhịp luân thường phủ phục bấy lâu nay Gói tâm …
Read More »Dĩ vãng không phai – Võ Ngọc Cẩn
Đêm quạnh quẽ ngồi nghe gió khóc Nâng chén sầu ta dốc cho say Đầu cành bóng nguyệt lắt lay Dư âm vọng lại những ngày xa xưa Ngày xưa ấy tình vừa kết trái Người ra đi để lại niềm đau Bao mùa thu.., lá phai màu Heo may …
Read More »Khúc tình sầu – Nguyễn Hưng
Xé mùa thu thành muôn ngàn nỗi nhớ Ta hận trời vô cớ cuộc chia ly Tình đã tan tiếc nuối có được gì Đời chỉ còn trên mi giọt lệ ướt. Kiếp cô liêu hạnh phúc nào đến lượt Chén rượu say vùi khướt tháng năm buồn Mượn tiếng …
Read More »Tình đời – Nguyễn Hưng
Sa mạc đời ai cùng ta sánh bước? Miền nắng thiêu giọt nước đã cạn khô Bao niềm tin cũng vùi lấp đáy mồ Có chăng còn mảnh xô xơ xác gió. Nơi cõi tạm tưởng tình yêu là có Ta mộng mơ giao phó kiếp chung tình Đâu có …
Read More »Thầm lặng gọi tên – Nguyễn Đình Huân
Về thăm Hà Thành lần nào cũng vội Bước một mình đi trên lối phố quen Cô bé ơi anh thầm lặng gọi tên Hoàng hôn buông trong ánh đèn thành phố Hà Nội xưa còn mang bao nỗi nhớ Tiếng chuông chùa trên phố cổ ngân nga Bên bờ …
Read More »Có thể nào – Nguyễn Đình Huân
Mới đó thôi thời gian đã phôi pha Cuộc tình ấy mãi mãi là dĩ vãng Có thể nào, ta quên đi ngày tháng Quên một thời mình lãng mạn bên nhau Có thể nào, chắc không thể được đâu Quên làm sao thuở ban đầu gặp mặt Tiếng sét …
Read More »