Sa mạc đời ai cùng ta sánh bước?
Miền nắng thiêu giọt nước đã cạn khô
Bao niềm tin cũng vùi lấp đáy mồ
Có chăng còn mảnh xô xơ xác gió.
Nơi cõi tạm tưởng tình yêu là có
Ta mộng mơ giao phó kiếp chung tình
Đâu có ngờ nhận trái đắng điêu linh
Mới chợt tỉnh sao mình khờ dại quá.
Yêu là gì hay ngọt ngào giả trá?
Ru gió mơn tượng đá phải xao lòng
Cả ngàn năm hoang hoải nỗi chờ mong
Có được gì ngoài dòng tuôn thác lệ.
Ôi tình đời vẫn biết là như thế
Nhận nỗi đau đành kệ biết làm sao
Có nhiều khi cười gắng để tự trào
Xem dâu bể ba đào như gió thoảng.
Bước độc hành từ đây ta phiêu lãng
Để tìm quên dĩ vãng cuộc tình sầu
Manh đời nát biết lấy gì để khâu?
Tìm ai đây thương câu thề trọn kiếp?
Bởi cuộc đời vẫn cứ phải sống tiếp
Mãi u hoài hối tiếc có được chi
Phải bỏ buông… cay đắng nhớ làm gì
Rồi trong mơ… một vì sao sẽ đến.