Bốn giờ… chưa thấy sương sa xuống. Thành phố đèn vàng vẫn sáng trưng. Người đi bỏ báo dừng xe lại, mở cái thùng ra để một chồng… Tôi ngồi hút thuốc hàng hiên lạnh. Khói quyện, không dè sương bốc theo! Rồi năm giờ sáng, đèn chưa tắt, thành …
Read More »Mùa vông Phan Thiết cũ – Trần Vấn Lệ
Hè rồi… Phan Thiết đỏ hoa vông, tôi ở xa xôi nhớ quá chừng! Nhớ chỗ mình sinh, mình được lớn, một thời thơ dại vượt con sông. Con sông đầy xác hoa vông rụng quấn quyện chân cầu không muốn trôi… Mà biết bao nhiêu người bỏ xứ, đi …
Read More »Nếu như không nói – Trần Vấn Lệ
Khi em ngủ, có anh ngồi, một bên, như vậy, suốt đời một em! Nói như người mới vừa điên, mà như không nói thì… quên, nỡ nào! Trăm năm dù giấc chiêm bao, có chiêm bao liệu đêm nào cũng mơ? Đôi khi lưng mỏi vai đờ, nhắm hai …
Read More »Cảm ơn em mùa xuân – Trần Vấn Lệ
Ôi Thiên Nga! Thiên Nga bay trên hồ xanh lặng. Buổi mai chan hòa nắng, đôi cánh trắng hay sương? Thiên Nga hay làn hương em vừa bay ngang đó? Thiên Nga hay là gió? Em! Thiên Nga của anh! Buổi mai nắng long lanh và trời long lanh nắng. …
Read More »Tháng năm nắng nồng nàn – Trần Vấn Lệ
Mấy hôm nay không mưa. Tháng Năm đẹp như Thơ! Bắt đầu mùa Hạ mới, tiếng ve sầu chắc nổi ở quê nhà, quê xưa? Những chùm hoa lựu như chứa chan thêm màu nắng? Những cọng hoa huệ trắng như xa vắng nỗi buồn? Trên đầu suối nước tuôn …
Read More »Mỗi ngày trong vườn tôi – Trần Vấn Lệ
Vườn nhà tôi không rộng, đi hoài sao bao la? Con chuồn chuồn bay qua, mỏi hay sao mà đậu? Và kìa con sáo sậu nhặt chi cọng cỏ vàng? Vườn tôi nắng mơn man, chưa một lần em đến Ôi em con én liệng, anh mong hoài mùa Xuân! …
Read More »Chuyện chiều hôm qua – Trần Vấn Lệ
Hôm qua ngồi với bạn dưới nắng chiều rưng rưng. Chưa phải là mùa Đông bạn cũng than “chiều lạnh”. Đôi mắt bạn óng ánh, nắng vàng trên ngọn cây… Hôm qua nhiều chuyện hay, bạn nghe và mím miệng, hai vành môi bạn tím chỉ hồng khi bạn cười. …
Read More »Bạc đầu xanh biếc nhớ – Trần Vấn Lệ
Buồn quá! Buồn ơi! Gọi mãi buồn. Bạn bè, sương khói tản muôn phương! Bà con, cô bác, người thân thuộc, còn, mất, lúc nào cũng nhớ thương… Cũng muốn quên đi từng buổi sáng, từng chiều xế bóng, mỗi đêm khuya. Nhìn ra cây cỏ, tươi rồi úa, nghĩ …
Read More »