1 Tôi trở lại những bờ đường mùa xuân Cây già trắng lá Ôi thành phố tôi yêu kỳ lạ Cái sống như trăn trở ngày đêm Tôi lớn lên, lo nghĩ nhiều thêm Thành phố cũng như tôi đang lớn Những gác xép bộn bề hi vọng Những đầu …
Read More »Hòn đá làm ra lửa (Trích) – Trần Dạ Từ
Đen đúa. Sần sùi. Không đáng một xu Vụt gốc xoài, quạ không thèm mổ Quăng tận ổ, kiến không thèm bu Phơi giữa trại tù, kẻ thù không ngó Đó là một trong hai hòn đá cổ sơ Chỉ có em và tôi cất giữ Rời nhau ra. Lặng …
Read More »Vĩnh viễn từ nay – Võ Văn Trực
Vĩnh viễn từ nay con không thấy mẹ nữa rồi Con nghĩ thế, nước mắt trào nóng bỏng. Đất quá rộng và bầu trời quá rộng Con lặng ngồi bé nhỏ giữa hoàng hôn Nhìn nuối theo bóng mẹ cuối đường thôn Rồi xa hút lẫn trong màu nắng nhạt …
Read More »Sương bay dọc biển – Vũ Quần Phương
Mặt biển lẫn trong sương con đường như cổ tích Tiếng thông reo mê hoặc xa gần Chiếc xe chạy miên man, những vạt đường gấp khúc Mấy xóm dân chài như tụ lại như tan. Không biết vẫn sớm mai hay đã ở giữa ngày Không gian đục mờ …
Read More »Khi chưa rời ngã bảy – Du Tử Lê
1. ở đấy ngày rất thấp đêm dàn bay trên cao lưng chừng con ngõ tối tiếng cây xa thì thào như bước chân nàng tới ở đấy tôi đã thở những hơi thơm tình nàng ở đấy tôi đã nói những lời nay chưa quên 2. ở đấy tôi …
Read More »Người em sáng trong cô độc – Nguyên Sa
Tay anh dài sao em không gối mộng Thơ anh say sao chẳng uống cho đầy Mắt thuyền trôi anh chèo cả hai tay Sao chẳng ngự cho hồn anh xuống nhạc Sao chẳng đến cho lá cành xanh biếc Năm ngón tay anh trổ lá mùa xuân Ngọc cho …
Read More »Năm cụm núi quê hương – Tường Linh
Anh thương binh về thăm nguyên quán Một bàn tay vĩnh viễn gửi sa trường Anh trở lại với bàn tay còn lại Vẫn vẫy chào Non Nước quê hương Quê hương anh Mây giăng đèo Ải Chiều ấu thơ êm ả câu hò Nước mấy nguồn sông hẹn về …
Read More »Sự sống chẳng bao giờ chán nản – Xuân Diệu
Trong cuộc đấu tranh giữa ta với địch sống chết thua hơn Có lúc, có nơi đứa thắng lâm thời lại là cái chết; Cái chết rên môi có đôi râu mép Sắc lẻm như đeo kính râm lấy điệu và trán cũng cao; Cái chết ngọt ngào nói như …
Read More »Bài thu ca cuối cùng – Trần Văn Lương
Đêm nghe réo rắt cung đàn, Thương cho lá chết trên ngàn bơ vơ Cây đàn nứt nẻ, Như gót kẻ không nhà, Nằm lăn lóc xót xa, Dưới cội cây già cô độc. Nắng lỗ chỗ hong thân đàn meo mốc, Mưa miên man gõ tróc mảng sơn trầy, …
Read More »Thế Lữ: Tác giả – Thế Lữ
Nhà thơ Thế-Lữ tên thật là Nguyễn thứ Lễ, sinh tháng 10 năm Đinh- mùi (1907). Trong quyển Thi Nhân Việt Nam có ghi sau đây: nơi sinh Thế Lữ lấy làm lạ, người nhà "Nói là Thái Hà, ấp Hà Nội, còn thi sĩ thì cứ tưởng là Lạng …
Read More »