
Thôi đừng dằn vặt nữa
Sẽ ích kỷ nhỏ nhen
Thôi đừng hỏi tại sao
Sẽ gây thêm hiềm khích.
Thôi đừng sầu rơi lệ
Sẽ tự mình bi ai
Thôi đừng nhiều nghĩ ngợi
Chuyện đã qua dĩ vãng.
Thôi từ nay mình nhé
Chỉ hiện tại mà thôi
Đời dài như con nước
Lúc trong đục vơi đầy.
Đời không như mong nghĩ
Cứ gắng để phẳng phiu
Mình đôi khi lỗi nhịp
Bởi chấp chứa buồn đau.
Đời vốn nhiều duyên nghiệp
Viết ra những thôi đừng
Để khi ta đón nhận
Đừng nặng nề nhớ chưa.
(Vũ Thị Biên Thùy, Bãi Cháy 10.2017)