
Bài thơ Mênh Mông thể hiện tâm trạng của tác giả khi đứng trước cảnh vật mênh mông, rộng lớn càng làm cho tâm trạng của nhà thơ thêm sầu, thêm bi. Sự mênh mông của biển, của gió, của bờ cát… càng thu nhỏ hình tượng của con đường, và càng làm cho lòng người thêm cô độc hơn.
MÊNH MÔNG
Ta lặng lẽ dõi nhìn con sóng bạc
Đời vô tình nên thiện ác khó phân
Sống vô tri trên vạn nẻo đường trần
Rồi cảm giác đôi chân mình tê mỏi
Trong vô thức giật mình nghe tiếng gọi
Từ trong hồn hay tận cõi thâm sâu
Nhìn quẩn quanh bất chợt thấy u sầu
Chắc có lẽ sóng bạc đầu trêu chọc
Biển gió lộng mà sao lòng khô khốc
Biển vui gì khi cô độc mình ta
Bờ cát êm biển hôn nhẹ hiền hòa
Ngàn năm biển vẫn luôn là như thế
Khi nhìn biển ai khẽ tuôn dòng lệ
Bởi tình nào mà dâu bể cuốn xa
Buồn miên man nhớ ngày ấy đậm đà
Lòng chợt nhớ dáng ngọc ngà thuở trước
Đã qua hết khi dòng đời xuôi ngược
Lòng chợt buồn nhìn nước biển mênh mông.
Dương Hoàng
Đứng trước cảnh vật bao la, rộng lớn, lòng người hiện lên nỗi buồn mênh mang, nhớ về bóng hình cũ… một thuở đã xa.
Theo Thuvientho.com