
Cuộc sống như Không gian Ô mê ga.
Những tiên đề không bao giờ đi hết
Xác suất niềm vui có mấy ai tính được
Giữa một trường dằn vặt nỗi riêng mình.
Biến cố trong lòng, phép thử trái tim
Tay đã chai mà sao hoài trống rỗng
Kết cục rồi đôi mắt tìm hạnh phúc
Cũng chẳng nhìn được chốn thực để tin
Tình bạn sao như một biến ngẫu nhiên
Khi chia tay khỏi nhóm vành thân thuộc
Giới hạn trung tâm đã lạc loài định luật
Rồi những năm trôi, rồi những cuộc đời
Quy luật nào phân phối nỗi đơn côi?
Người có quá nhiều, kẻ không hề biết
Mỗi đêm buồn cộng thêm vào tần suất
Có ai làm gì để chuẩn hoá lòng mình?
Đem hoà tâm hồn vào ánh bình minh
Và hồi quy vào trái tim biết khóc
Hệ số nào tương quan tình cô độc
Với rạc rời những chuỗi thời gian
Khi mọi con đường hội tụ giữa không gian
Là nơi có một điều Không thể có.