Thương con trăm mối âu lo
Cớ sao con nỡ như tro lụi tàn
Lòng cha chẳng quản cơ hàn
Dốc bao công sức bảo ban con rằng:
“Đời cha khốn khó tảo tần
Đời con hy vọng trăm lần an vui
Con ơi cha gắng ngược xuôi
Để con học chữ mài dùi tiếng thơm”
Cha nhịn đói để dành cơm
Cho con được ấm bếp rơm trở trời
Cớ sao con nỡ nặng lời
Mắng cha không tiếc khi đời dèm pha
Nghẹn lòng mặn đắng châu sa
Con ơi hiểu được lòng cha thì về
Quay đầu bỏ bớt u mê
Thương công dưỡng dục gắng thề tu thân!
Dưỡng cha bằng cả ân cần
Tấm lòng hiếu thảo thế nhân ai cười?!