Đông lạnh lùng giỡn trên ngàn mắt lá
Giấu tình riêng hát dạ cổ hoài lang
Cơn gió gàn đêm gào thét lang thang
Tuổi bao nhiêu mà lộng tràn khe núi
Vết nứt đời đỏ au và trần trụi
Mộng hoang tàn hì hụi dưới lạch sâu
Mà sao đau để muôn kiếp vương sầu
Cỏ than van chờm lên bờ Đại Hải
Khối tình si đứng vọng miền biên ải
Yêu rất gần nhưng lại mãi xa xôi
Vừa tương phùng duyên trời định đấy thôi
Mà luênh loang sầu cơi vầng Nhật Nguyệt
Nắng lên chưa để còn tan băng tuyết
Mộng giao duyên biền biệt ngã ba lòng
Nơi cô phòng lạnh vỡ cả mùa đông
Trầu cau ấy hỏi còn tươi hay héo
Ruột gan mềm bởi tình riêng co kéo
Đời tha hương… cũng một kiếp … chênh chao