
Anh về lối nhỏ đìu hiu.
Một thời thơ dại lời yêu chưa tròn.
Nợ nhau từ thuở bé con.
Trốn tìm không thấy rồi hờn vu vơ.
Thời gian trôi mãi không ngờ.
Thu đi đông đến chẳng chờ đợi ai.
Đâu rồi cô bé mắt nai.
Ngày nào vẫn cứ khóc hoài trong mơ.
Tháng mười viết vội vần thơ.
Năm nào đã hứa mà vờ như quên.
Vì xưa chỉ biết êm đềm.
Chứ nào có biết ngọt mềm lời thơ.
Để giờ chợt thấy ngẩn ngơ.
Tiếc thời thơ dại ngu ngơ năm nào.
Tháng mười về – lại nôn nao.
Lao xao nỗi nhớ gởi vào mênh mông.