Home / Bài thơ về cuộc sống / Ru người trăm năm – Trần Mạnh Hảo

Ru người trăm năm – Trần Mạnh Hảo

Ru người trăm năm  –  Trần Mạnh Hảo

Ngủ đi người của anh ơi

Xin nhờ ngọn gió ru nơi em nằm

Anh ngồi thức với xa xăm

Tới em phải vượt hàng trăm tinh cầu

Lời ru nào sợ xa đâu

À ơi vũ trụ chìm sau mi dài

Bay bay hai cánh tơ ngài

Ngủ đi cặp mắt thức hoài chờ trông

Anh ru từng búp tay hồng

Xin nhờ ngọn gió bế bồng trên tay

Nâng niu mười nhánh sông gầy

Khép vơi thành nụ, xòe đầy thành hoa

Từng đi nghìn dặm sơn hà

Hai bàn chân của em là mùi hương

Cái hôn trên gót còn vương

Lời ru em hóa con đường em đi

Ngủ ngon khóe miệng thầm thì

Cháy tan trời đất cũng vì vành môi

Vuốt ve khe suối núi đồi

Ngủ đi da thịt ngời ngời thương yêu.

Tóc em anh đến trăm chiều

Bao nhiêu sợi tóc bấy nhiêu nỗi niềm

Tay anh em gối trăng liềm

Giấc mơ chớ hiện ra điềm bể dâu

À ơi cái ngủ đi đâu

Tình yêu ru đến bạc đầu chưa thôi

Cách xa như đất với trời

Đêm đêm anh lặng ru người trăm năm.

(Mình anh trong một thế giới, 1991)

Xem thêm:  Con đường - Huy Tưởng

Check Also

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Như thế nào mới gọi là đã đủ Mà bao người ấp ủ mộng xa …