Home / Bài thơ về giáo dục / Bài thơ tình Toán học số 47

Bài thơ tình Toán học số 47

Bài thơ tình Toán học số 47

Nhà em xa đường về vô tận
Gót chân anh di chuyển chậm muôn vàn
Ai định nghĩa được lũy thừa vương vấn
Ai vì ta rút gọn nửa không gian?

Sao kết vội một khung trời hiu quạnh
Dãi ngân hà không giao tuyến nối duyên
Tinh tú nọ bờ xa trời chớm lạnh
Nhạc nghiêng bầu chấn động lửa thiêng liêng.

Nhà em đâu, đường xa không giới tuyến
Anh say sưa ước lược mãi chu kỳ
Chưa tương giao sao vội vã phân ly
Tình độc nhất lòng nỡ đành bội phản.

Nẻo từ phổ song song đôi đường sức
Em ngập ngừng anh chẳng hẹn đồng qui
Tình ta đó thiên thu nguyền trung trực
Yêu vô cùng mà dám chứng minh chi!

Hào vạn lý ngăn đôi miền mặt phẳng
Mộng rã rời trên chăn gối so le
Tình tương tư kết tinh hồn vắng lặng
Lòng theo nàng tìm vô cực bên tê.

Buổi tao ngộ lỡ làng duyên tương ứng
Biện luận làm sao em hỡi giải làm sao
Vũ trụ tuyến phân chia miền đối xứng
Nhớ nhung về hỗn hợp với thương đau

Lưu lượng bờ mi muôn dòng lệ đổ
Em nghi ngờ xin tính rõ Coulombs
Anh khóc anh thề tình anh không độ
Ta yêu nhau kết hợp một từ thông.

Em nhất định đoạn tình từ cảm ứng
Chín tháng trời ai ước đến trùng phương
Đến bao giờ dạng thức ấy thê lương
Em mới thấy rằng phương trình vô nghiệm.

Xem thêm:  Những bài thơ buồn cô đơn ngắn đặc sắc nhất mọi thời đại

Phân chia mãi để triệt tiêu tình ái
Dù phương trình vô nghiệm cũng đành thôi
Nhân chia mãi lại càng thêm khó giải
Có bao giờ dị chất hợp dung môi.

Check Also

Ăn tiết canh

Ăn tiết canh

Hôm qua đầu váng, mắt hoa Truyền máu là hết ngay không lằng nhằng. Về …