Home / Bài thơ về quê hương / Quê hương – Trúc Quỳnh

Quê hương – Trúc Quỳnh

Quê hương – Trúc Quỳnh

Mẹ ơi hôm nay cô giáo dạy
"Quê hương mình rất giàu đẹp văn minh"
Học bài trên con thấy tủi thân mình
Người viễn khách bơ vơ nơi xứ lạ

Mẹ ơi Mẹ!!Quê hương xa lạ quá
Tiếng Việt con chỉ bập bẹ đôi câu
Hình ảnh thân thương chẳng có trong đầu
Gia đình quyến thuộc người quen không có

Mẹ ơi Mẹ!!! Quê hương vẫn còn đó
Nhưng với con thật là quá xa vời
Mong ước thành chim nhỏ vượt trùng khơi
Một lần thăm Việt Nam nơi sanh Mẹ

Lượn cánh bay Mẹ ơi con đã ghé
Việt Nam kìa một dải đất cong cong
Dạ xuyến xao nao nao cả cõi lòng
Ôi!!! Đẹp quá….Việt Nam tươi đẹp quá

Dải đất nhỏ xinh xinh hòa núi đá
Chen lẫn cùng biến ngát một màu xanh
Lúa vàng bông cây trái ngọt sai cành
Sông nặng đỏ phù sa hiền hòa chảy

Thật tuyệt vời bức tarnh con vừa thấy
Nhưng lặng buồn tự hỏi…"Tại vì đâu….???"
Mẹ và Cha phải mưa nắng dãi dầu
Đời hiu quạnh…tủi buồn thân viễn xứ

Để cho con chịu chung đời cô lữ
Thoáng chạnh lòng khi ai hỏi "Quê hương…???"
Câu giản đơn và cũng rất bình thường
Nhưng con vẫn ngập ngừng lời giải nghĩa…..

Mẹ ơi Mẹ giờ đây con thấm thía
Quê hương là những cái chẳng gần ta
Mà rất xa….đó là những mái nhà
Có khói chiều quyện hương mùi gạo mới

Xem thêm:  Hoa gạo - Nguyễn Văn Thái

Quê hương là cánh đồng xanh phơi phới
Bầy trẻ thơ vắt vẻo trên mình trâu
Bà Mẹ quê bỏm bẻm ngồi nhai trầu
Đôi trai gái hẹn hò đêm khuya vắng

Quê hương là những con đường ngập nắng
Tiếng võng đưa kẽo kẹt buổi trưa hè
Ngọn gió đùa xào xạc những hàng tre
Ong bướm lượn quanh vườn thơm hương bưởi

Quê hương là những tháng ngày rong ruổi
Là nắng chiều nghiêng đổ dòng sông quê
Với câu hát "Người ơi….ở đừng về…."
Man mác buồn cánh lục bình tím biếc

Quê hương là những cánh diều xanh biếc
Dìu tuổi thơ cùng ước vọng bay cao
Tới trăng sao cùng gởi tới lời chào
Cho Việt Nam_quê hương tình chan chứa

Quê hương là những trưa hè đổ lửa
Của miền Trung nắng cát bỏng da người
Nhưng dịu dàng bởi nụ cười thật tươi
O gái Huế bên sông Hương êm ả

Quê hương là những vùng khô sỏi đá
Đất chai cằn mầm sống chẳng sinh sôi
Nhưng giờ đây cây xanh đã đâm chồi
Bằng mồ hôi của bao người tuôn đổ

Quê hương là tiếng còi xe trên phố
Tiếng rao buồn của người gánh hàng rong
Của Bé thơ vất vưởng đời long đong
Mãi trôi nổi giữa dòng đời cuộn chảy

Ôi Quê hương!!! Mẹ ơi còn nhiều đấy
Một mình con sao kể nổi bây giờ
Muốn đầy đủ…chắc cần cả tập thơ
"Quê hương là gì….???" họa chăng mới hết…

Check Also

Quê hương – Bằng Lăng Tím

Quê hương – Bằng Lăng Tím

Quê hương là khúc ru nôi Là con sông nhỏ lở bồi phù sa Hương …