Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần cuối

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần cuối

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần cuối

Tập “Thơ tình” của nhà thơ Bùi Chí Vinh có hơn 100 bài. Tiếp nối bài viết Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 5 chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn những bài thơ cuối cùng trong tập này. Những bài thơ này là tâm huyết của nhà thơ về những khía cạnh trong đời sống tình cảm. Qua đó ta có thể hiểu thêm về những vấn đề, những trải lòng cũng như cách nhìn nhận của chính tác giả. Hãy cùng đọc và cảm nhận nhé!

Thí dụ

Thí dụ em là hạt mưa

Thì anh khi ấy cũng vừa thành lu

Thí dụ em là cao su

Thì anh làm gã tiều phu lên rừng

Thí dụ em là dây thun

Thì anh sẽ búng mấy vòng cho coi

Vì em nhan sắc mặn mòi

Nên anh thí dụ đùa chơi thôi mà

Thiếu nữ

Cô gái ơi anh nhớ em!!!

Như con nít nhớ cà rem vậy mà

Như con dế trống đi xa

Một hôm chợt nhớ quê nhà, gáy chơi

Con dế nó gáy một hơi

Còn anh gáy hết một thời con trai

Tiếng gáy bò lên lỗ tai

Làm em nhột suốt một ngày một đêm

Cô gái ơi, anh nhớ em!!!

Như má lúm nhớ đồng tiền đúng chưa?

Như cà chớn nhớ cà chua

Như da em nhớ “da-ua” ngọt ngào

Cái nhớ nhảy qua hàng rào

Không thèm đăng ký cứ nhào vô anh

Xô ra thì thấy không đành

Nên anh ôm lấy, ngồi canh giữ hoài

Con kiến còn nhớ củ khoai

Huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau

Nhớ em không biết để đâu

Nếu để trên đầu thì tóc che đi

Để trong túi áo cũng kỳ

Lỡ đi đường rớt lấy gì chứng minh

Chi bằng giả bộ làm thinh

Hét lên “nhớ quá” một mình nghe chơi!!!

Thơ dọc đường

Thơ dọc đường của chúng ta

Có đàn ông có đàn bà yêu nhau

Có em đi trước ngoái đầu

Có anh lẽo đẽo theo sau cười ruồi

Đèn đỏ hai đứa song đôi

Đèn xanh hai đứa ngắm trời giả lơ

Nhưng dù em có tỉnh bơ

Đèn giao thông vẫn đúng giờ: đỏ xanh

Như em đi chậm, anh nhanh

Như em bước vội thì anh thụt lùi

Dọc đường mà thiếu “cái đuôi”

“Đá lông nheo” sẽ chẳng mùi đâu em

Thơ ngoài dự kiến

Bài thơ không thể đọc cho nhiều người

Đáng lẽ chỉ đợi mình em, anh mới đọc

Nhưng không thể không đọc cho nhiều người

Sao em trốn anh vào đám đông chen chúc?

Thì anh đọc lớn cho người nghe xa nhất

Hiểu rằng đây đích thị thơ tình

Thì anh đọc nhỏ cho cô bé gần micrô nhất

Hiểu rằng riêng anh thủ thỉ một mình em

Thơ trước đám đông

Đêm nay anh đọc thơ

Bài thơ về NGÓN ÚT

Bài thơ về CHIẾC GUỐC

Bài thơ về một người

Bài thơ biết hôn môi

Lên đám đông trừu tượng

Đám đông biết tư tưởng

Đang cúi chào lứa đôi

Bài thơ có tiếng cười

Hình em trong đáy cốc

Bài thơ mang tiếng khóc

Bóng anh ngoài cơn mưa

Bài thơ không đánh lừa

Lỗ tai người thưởng ngoạn

Loài người không hối hận

Khi yêu nhau thật thà

Anh đọc về chúng ta

Trước nhiều đôi lứa khác

Bài thơ đem bóng mát

Để hai người dựa lưng

Đêm số 4 Duy Tân

Ngày trăm nghìn địa chỉ

Chúng ta đuổi ma quỷ

Khỏi tình yêu thánh thần

Anh đọc như người điên

Những bài thơ cho em

Bài thơ hai người biết

Anh đem chia xẻ hết

Bắt tay với mọi người

Mà ngón cầm không chặt

Bài thơ dù khôi hài

Mà vẫn nghe cay mắt

Em ở đâu, NGÓN ÚT

Mọc trong tay ai rồi

Em ở đâu, CHIẾC GUỐC

Con đường nào đánh rơi?

Thời của người già

Không có một chỗ trú cho chúng ta

Đây là thời đại của những người già cả

Anh muốn đi chơi buổi chiều với em quá xá

Tìm không sao thấy một chỗ ngồi

Anh đã thử ra công viên lựa một chỗ khá tồi

Nhưng vừa đứng dậy lại bị người chiếm mất

Anh đã hung hăng đi lùng trong rạp hát

Chỉ thấy toàn những bộ phim câm

Cuối cùng chúng ta đành âm thầm

Yêu nhau bằng cách khoanh tay bó gối

Không có một chỗ trú cho chúng ta, anh không nói dối

Đây là thời đại của ông già

Ông già vắt chân chữ ngũ triết gia

Luận Tam Quốc bằng bảy lần uốn lưỡi

Ông già cởi trần khoe xương sườn như củi

Hippy mà múa Thái Cực Quyền

Ông già ban ngày, ông già về đêm

Chai rượu đế cạn bên bàn cờ tướng

Thành phố giống như một ông già hổ lốn

Sĩ tốt tựa cháu con, sĩ tốt tựa khoai mì

Ông già đến rồi ông già đi

Để lại những nếp nhăn trên thời kỳ tuổi tác

Không có một chỗ trú cho chúng ta, anh không nói khoác

Đây là thời đại của bà già

Bà già nhai trầu và bõm bẽm đơn ca

Những bài hát sáu câu về cơm áo

Bà già làm một triệu nghề độc đáo

Lên bục đọc diễn văn, xuống bục ngủ vỉa hè

Bà già disco mở cửa hàng nhậu nhẹt

Chăn gối thường trong các phòng khuê

Hoàn toàn không có chỗ trú cho chúng ta

Đây là thời đại của những người già cả

Tuổi bốn mươi nghĩa là nhà thơ trẻ

Khoảng sáu mươi làm nho sĩ là vừa

Từ bảy mươi trở đi là tuổi của nhà vua

Quan lại mới ăn lộc bằng năm tháng

Trong khi tuổi tình yêu chỉ cần vài cơn nắng

Một chút mưa đủ cảm thấy mình già

Chúng ta yêu nhau ngày một ngày ba

Sợi tóc bạc phếch trong trái tim mới lớn

Cứ thêm một ngày là tình thêm chết sớm

Thế mà không một chỗ trú cho chúng ta

Thành phố tróc da trên thân cây me già

Rớt vẩy xuống sự sinh sôi của cỏ

Chúng ta nhỏ nhoi trong từng hơi thở

Thiếu oxy vì xăng nhớt, vì dầu

Chúng ta rang ái tình trong từng tóp mỡ

Không cần miếng thịt nạc sống dài lâu

Còn mở mắt là biết mình còn thọ

Nhưng có chỗ nào anh trú với em đâu?

Tiểu muội

Tiểu muội có tên là “con nhỏ”

Bị sư huynh liên tục ký đầu

Tiểu muội rùng mình thành “cô bé”

Huynh sững sờ lẽo đẽo đằng sau

Tiểu muội còn vũ trang xí muội

Để huynh thèm ngơ ngẩn gì đâu

Ở đời có một vài chữ “muội”

Ám muội là không được rõ ràng

Mê muội là mất tiêu khí phách

Tiểu muội là… một cái chấm than!

Tình và tiền

Anh biết là em dám đứng cột đèn chờ anh

Anh biết là em dám dối cha dối mẹ

Còn anh thì hốt hoảng kiếm tiền

Để được thấy em cười vui vẻ

Hãy chia cho anh chút dối cha dối mẹ

Hãy chia cho anh chút đứng dựa cột đèn

Em sẽ toát mồ hôi trước khi mình vui vẻ

Để hiểu cả năm trời anh vất vả yêu em

Tỏ tình đứng

Không có chiếu không có giường

Chung quanh ta bốn bức tường khiêu dâm

Anh ôm em rất tà tâm

Mà nghe nhân nghĩa đằm đằm trong tay

Đành yêu nhau đứng đêm nay

Lỡ mai có chết, nhớ hoài mùi vôi

Trái mít Bình Dương

Ta ăn từng múi mít ngọt ngào

Không nỡ để răng mình đụng hột

Thấy lưỡi cay như chạm vào cơn sốt

Đời sống loài cây hay đời sống loài người

Cái hột mít tròn như trái đất mồ côi

Mà sinh nở một thiên đường hoa quả

Mà làm ta trẻ con như ông Tôn Hành Giả

Tưởng nếm trái cây là được hóa thành người

Làm sao ta hiểu khu vườn đang tắt thở

Trong chất đường ngọt lịm giữa vành môi

Như khi ta cắn tình yêu và thảng thốt gọi: em ơi!

Là địa ngục có từ trong lồng ngực

Em thần thánh làm quỷ ma kính phục

Đẻ đủ một trăm quả trứng tuyệt vời

Thì có lý nào lại không từ cái hột

Trái mít vàng, trái thị đỏ giống nhau thôi

Những cô gái đẹp thường giống nhau đột ngột

Mượn trái cây làm quần áo che người

Ôi ta che ta phàm tục nhất trên đời

Ta lấy glucid và để dành tinh bột

Em cứ cổ tích cho lòng ta sửng sốt

Cứ ẩn thân mà lặng lẽ gieo cầu

Múi-mít-văn-chương em đem giấu ở đâu

Nàng Hồ Xuân Hương xé đời mình không được

Quân tử thương sao chần chờ… đóng cọc

Mân mó bằng tay mặc kệ nhựa ra đầy

Cổ nhân bác học mà đâm ra ít học

Chỉ thấy ngoài gai mà quên múi mít dày

Về Bình Dương lẽ nào ta ở bạc

Khi mít chín muồi từ hột chín ra đây!

Trúc

Chỉ vì em là trúc

Nên anh làm cần câu

Người ta đi câu cá

Còn anh câu ngọt ngào

Câu cá thì ra ao

Câu ngọt ngào ra phố

Câu cá sợ cá ươn

Câu tình e tình vỡ

Chép vào trang giấy nhỏ

Cây trúc mọc ngoài hè

Mong manh như thế đó

Đủ chết đời cây tre

Trước những dòng sông

Ngồi mà điểm danh tình ái của mình

Cứ vài ngày lại thêm nhân sự mới

Cứ gặp con gái là lòng ta yếu đuối

Dù chẳng ác tâm, tim cứ đập bình bình

Tự ra nghị quyết nhiều lần là không được bổ sung thêm

Nhưng phụ nữ không cho ta thực hiện

Những nàng Eva vừa dễ thương vừa nham hiểm

Biết cách chinh phục Adam bằng trái cấm của mình

Là khi ta nhắm mắt đọc thơ tình

Các em hé mắt đợi thơ bò xuống ngực

Thơ đậu trên ngón tay, thơ chui vào quai guốc

Thơ thành dấu son môi, thành bụi phấn chân mày

Các em theo thơ về góc núi chân mây

Quây quần bên ta như bầy-nai-thiếu-nữ

Các em theo thơ xuống thị thành dạo phố

Lưu lạc cùng ta gối mỏi chân trần

Các em thành nàng thơ không cần thiết ăn cơm

Một trái me chua đủ làm đau hai đứa

Trước các em, ta trở nên ngọn lửa

Mà đêm tối lưu vong, người tưởng thất lạc người

Tuổi tác các em thường trên dưới ba mươi

Hoặc mười tám, hoặc ba lăm… gì đó

Tuổi của gối chăn vốn chẳng cần yểu thọ

Huống hồ thi ca chưa có tuổi bao giờ

Ta an ủi các em bằng “chất đực” trong thơ

Em xoa dịu ta bằng… nhiều điều khó nói

Chỉ biết chắc chắn rằng không ai từ chối

Khi cùng dựa lưng ở một “Bức tường” tồi

“Bức tường” sụp rồi, Jean Paul Sartre ơi!

Lưng tựa vào nhau làm sao “Xa lạ” được

Ta cho phép Albert Camus giật mình hoảng hốt

Hỡi những-kẻ-hiện-sinh đi phủ nhận đàn bà

Ủng hộ đàn bà, vạn tuế thơ ca

Ta làm đầu bếp sẹc-via thơ bảy món

Hãy thưởng thức công khai, đừng gắp thầm nhai trộm

Vì ta sắp đem thơ đi lót ổ em nằm

Hãy ngủ thật thanh bình, đừng mộng mị khổ tâm

Thơ chẳng vô dụng như đường gươm nhát kiếm

Xưa Trương Chi xấu như ma còn làm Mỵ Nương chết điếng

Huống chi ta ngày nay đâu đến nỗi nào

Hỡi những dòng sông làm mặt biển biết đau

Chừng ấy nhánh lại bỏ ta đi biền biệt

Nhưng ta còn một đại dương mà các em chưa hề ngờ đến

Trăm suối nghìn sông lần lượt lại đổ về

Mà nhớ dổ về thật sớm các em nghe…

Tự bạch về ái tình

Các em lẫn lộn vào ta như cơn mưa

Mưa, có khi rơi chật khi thưa

Ta sống một đời không đội nón

Tóc ướt làm tim sốt bốn mùa

Các em lẫn lộn vào ta như ban đêm

Đêm, có khi dữ có khi hiền

Ta sống một đời quên giấc ngủ

Thức suốt mà lo dỗ trái tim

Tại các em như mưa như đêm

Rơi nghe tí tách, rụng nghe mềm

Nên ta biết làm sao lựa được

Một giọt khô lòng để ủ riêng

Tại các em như đêm như mưa

Tối om, không thiếu cũng không thừa

Nên ta biết làm sao chọn được

Một chỗ nào hanh nắng buổi trưa

Tại có đêm, có mưa, có ma

Tại các em vừa giống đàn bà

Tại các em vừa như con gái

Nên suốt đời, lãng mạn riêng ta!

Vĩ cầm đêm

Đừng để tiếng vĩ cầm lọt qua cửa sổ

Tôi khuyên em mỗi lúc đêm về

Đừng để tôi phải bò qua cửa sổ

Tôi khuyên tiếng đàn mỗi lúc em nghe

Tôi có là âm thanh của Schubert

Sao dưới đầu gối là bài Sêrênat?

Hãy tống cổ tôi ra khỏi phòng khuê

Nếu chậm chạp, tiếng vĩ cầm sẽ tắt

Em đã làm cho Schubert tự sát

Đêm-Châu-Âu tôi bị mộng du rồi

Bầu vú, cửa sổ, cây đàn… tôi chết mất

Em biến thành bài Sêrênat phím tay tôi

Viện bảo tàng

Chỉ cần một cơn ho có chất lượng của em

Một sợi tóc thuộc hàng phế phẩm

Một giọt máu lạc loài vì… muỗi cắn

Một miếng chanh em vất lại trên bàn

Là anh đã có ngay một viện bảo tàng

Để nhớ

Trong cơn ho, anh giữ một phần hơi em thở

Sợi tóc kia ngàn năm sau chẳng bạc bao giờ

Còn con muỗi cả gan hút máu em thì anh đã ép khô

Không cho giọt máu lang thang sang trái tim người khác

Anh còn viết lên vỏ chanh một hàng chữ vô cùng nắn nót

Để nhìn

Em có quyền đọc rất to rồi biến mất:

“Anh yêu em”

Trên đây là những bài thơ cuối cùng nằm trong tập “Thơ tình” của nhà thơ Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Qua đó bạn có thể có được cảm nhận và hình dung sâu sắc nhất về nội dung của tập thơ cũng như phong cách, khuynh hướng sáng tác của nhà thơ này. Và cũng đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để khám phá kho tàng thơ ca đồ sộ bạn nhé!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …