
Nguyễn Quang Thiều là một gương mặt tiêu biểu cho nền văn học Việt Nam. Ông có một lối đi cách tân thơ ca độc đáo và được nhiều bạn đọc hưởng ứng và yêu thích. Những bài thơ của ông luôn tràn đầy năng lượng, niềm khát khao sống, tình yêu đối với cuộc đời
Ông có một kho tàng thơ lớn và giá trị, tiêu biểu nhất là tập thơ Mười Một Khúc Cảm gồm những bài thơ với phong cách mới lạ. Hãy đón xem và cảm nhận nhé!
Nội dung bài viết
I. Vài Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Quang Thiều
– Nguyễn Quang Thiều là nhà thơ, nhà văn, kịch tác gia, và dịch giả, sinh năm 1957 tại Hà Tây, hiện sống ở Hà Đông. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng văn học ở Việt Nam.
Ông đã xuất bản nhiều tập thơ, gồm có:
– Ngôi nhà tuổi 17 (1990)
– Sự mất ngủ của lửa (1992)
– Những người đàn bà gánh nước sông (1995)
– Những người lính của làng (1996)
– Thơ Nguyễn Quang Thiều (1997)
– Nhịp điệu châu thổ mới (1997)
– Bài ca những con chim đêm (2000)
– Tập thơ The women carry water (bản Anh ngữ của cuốn Những người đàn bà gánh nước sông) được University of Massachusetts Press xuất bản năm 1997, và được The National Translation Association of America trao giải thưởng vào năm 1998. Thơ của ông đã được dịch và đăng trên rất nhiều tập san văn học trên thế giới.
– Ông đã xuất bản 2 tiểu thuyết, 5 tập truyện ngắn, 3 tập truyện cho thiếu nhi, và 1 tập tiểu luận. Hai tập truyện ngắn của ông đã được dịch và xuất bản tại Pháp: La fille du fleuve(1997), và La petite marchande de vermicelles (1998). Ông cũng tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và sân khấu, và nhiều kịch bản của ông đã được dựng thành phim.
II. Tập Thơ Mười Một Khúc Cảm Đặc Sắc
Nguyễn Quang Thiều là một nhà thơ nổi bật của nước ta. Thơ Nguyễn Quang Thiều đã là một hiện tượng lạ xuất hiện trên thi đàn Văn học hiện đại. Ông sở hữu những bài thơ vô cùng giá trị được nhiều bạn đọc biết đến. Trong đó có tập thơ Mười Một Khúc Cảm đặc sắc và ấn tượng được nhiều bạn đọc yêu thích. Cùng đón xem nhé!
I
Dâng lên như mùa xuân thứ nhất
Những con đường biền biệt thuở thơ
Tiếng người gọi hai bên thiêm thiếp cỏ
Ta khổ đau lần thứ nhất trên đời
Ta giấu một tình yêu chưa giới tính
Sau nâu nâu vạt áo học trò
Ta khóc vụng một ngày thưa bóng mẹ
Tiềng gà buồn mổ rỗ mặt hoàng hôn
Xin quỳ lạy
Xin lặng câm vứt bỏ
Mắt đê mê từ thuở tóc chưa về
II
Cốc cà phê càng nguội
Màu đen cà phê càng đen
Ý nghĩa ta ẩm ướt
Ý nghĩa ta khô giòn
Điếu thuốc cháy từ năm ta mười bốn
Chiếc roi cha ta quất nát sợi khói mềm
Trong ký ức ta có một ngày oán hận
Hốc mắt ta khô dù chỉ khóc một lần
Khói đã phủ quánh phổi ta
Con rắn nước trườn qua cổ họng
Đâu rồi chiếc roi của cha
Đâu rồi chiếc roi của cha
Ta trong khói suốt đời quờ quạng
III
Người đàn bà có một gia tài hơn ta là biết khóc trước ta mười bốn năm
Giờ trong vòng tay ta đam mê quay lại khóc nghi ngờ
Ta đi về cửa ngõ của chiều
Ta đi về thuở ta chưa cắt rốn
Ta đi về thuở ta còn sóng sánh
Và ta chạm lời nguyền vĩ đại
Man rợ ngân lên từ phía tối mặt trời
IV
Cuối cùng ta cũng đứng được lên
Bằng đôi chân trong mộng như đôi chân của người bại liệt
Xa một cơn mơ từ nơi ta đứng dậy
Đến nơi có tiếng gõ cửa đêm đêm
Đến nơi chín rũ một mùa khóc
Đến nơi khô quắt một mùa cười
Nơi bầu vú ăn vào đá sỏi
Cứ nâu dần sau mỗi tiếng u…u
Ta đã kiên nhẫn lết đôi chân người bại liệt suốt nửa đời ta
Nhưng chưa một lần chạm vào then cửa
Đôi mắt
Đôi mắt
Lúc nào cũng vội
V
Người đàn ông điên không quần áo đang đi trên đương phố
Thứ tự do này làm hoảng sợ mọi thứ tự do
Một triệu năm về trước nhảy và hú
Một triệu năm về sau nhảy và hú
Đói không phải là đói
Khát không phải là khát
Đau không phải là đau
Trong sự hổ nhục của người đàn bà đi qua mặt người đàn ông điên
Trong sự không hổ nhục của người đàn ông điên trước chúng sinh và mặt trời
Ta vẽ mắt nhân loại hình lục giác.
VI
Không phải cơn sốt giam cầm ta
Không phải sự hèn yếu giam cầm ta
Ô cửa mùa đông mở ra lặng lẽ
Ta gặp mẹ ta năm người mười bảy
Những răng lược gỗ mòn cắn ngập mái tóc người
Ta gặp cha ta năm người hai mươi tuổi
Dưới những nhát búa cùn
Từng khúc xoan tươi toác ra tiếng cười của lửa
Ô cửa mùa đông mở ra lặng kẽ
Chiếc áo sơ sinh của con ta phơi vừa bay qua đó
Cái mỉm cười nhạo báng của thời gian
VII
Em quẫy trong tay ta như một con cá
Rồi bỏ ta chạy vào lối ngõ không trăng
Như cá thoát câu chạy rúc xuống bùn
Trời ơi từng ấy năm
Ta khắc khoải hình dung khuôn mặt em mà không sao nhớ nổi
Chi mang cá thở dồn làm ngực ta tắc ngẹn
Chi đuôi cá mềm và quẫy tung nước làm bỏng rát mặt ta
Từng ấy năm và từng ấy năm
Ta nằm trong đêm co quắp
Ta là chiếc lưới câu bị bỏ quên đau khổ
Chỉ đợi run lên trước đôi môi em
Ta không bao giờ lừa em
Không bao giờ lừa em
Thính cứ ném xuống đời ta không ngủ
VIII
(Tặng N.T.V)
– Cha!
Con bắt đầu ốm đau từ đấy
Cô đơn theo con lặng lẽ lớn dần
Con thầm khóc nhiều lần nhưng chưa một lần khóc bưng mặt
Con yêu điên rồ hòng trốn những buồn đau
Nụ hôn ướt nhoèm không còn dấu vết
Bụi không tung lên sau tiếng đổ trên giường
Một phía thời gian xước từng răng chó cắn
Một phía thời gian tro ấm phủ đầy
Có gì hỏng mất rồi
Con giật mình kinh hãi
Cha sớm nay thở dốc hiên nhà
– Cha!
Con có tội một lần một chiều xưa nói dối
Con mang tội suốt đời lời nói thật sáng nay.
IX
Những u mê trôi kín cả chiều vàng
Ta khao khát nhìn thấy ta trong vệt sáng cuối ngày hắt qua khe cửa
Có lẽ nào đó là đường nhân loại
Đó là niềm tin sót lại trên đời
Tóc ta bết – tóc trẻ con vừa đẻ
Cơn sốt ngân lên âm nhạc cuối cùng
Trong vệt sáng cuối cùng có một con kiến lửa
Đang bò về cơn sốt của ta.
X
Như tiếng một giọt nước
Rơi vào lòng giếng sâu
Gần hai mươi năm chân tóc buốt từng giờ
Ta vật vã trong vòng lăn chiếc nhẫn vàng hàng xén
Mười ngón tay em buốt đau mười phía
Như những móng chim hoàng anh
Quắp vào ta như quắp một cành khô
Khi bị viên đạn chì bắn trộm
Ta chối bỏ gương mặt em kinh hãi
Khoảng tối thần sau cửa bếp khuất dâng
Chiếc nhẫn vàng hàng xén ơi đổ xuống nơi nào
Ta thương tật đi tìm ngoài ánh sáng
XI
Trên mặt bàn viết của ta
Lưỡi dao rọc giấy lóe sáng như hàm răng một người lạ đang cười
Tiếng con dế bị giam cầm trong góc nhà vươn lên một con đường cỏ dại
Chạy mãi về cánh đồng ngoại ô
Ta là đám rêu vừa cổ kính vừa tơ non ven tường ngôi miếu cổ
Đống lá bưởi khô mười năm chưa cháy hết
Mười năm dụi vào ký ức tuổi thơ
Những vết rạch thương yêu giờ này đã ngủ
Miệng vết thương mở ra hai mầm lá gợn hồng
Có gì đó cựa mình trong mạch vôi tường ẩm ướt
Có gì đó lướt trên nụ cười lưỡi dao
Như thiên nga lướt mộng mị trên mặt hồ tỏa sóng
Nỗi đau lịm dần… lịm dần
Nỗi đau gượng dậy… gượng dậy
Trong những tia cười dao sắc và thơ
Trên đây, Thuvientho.com đã dành tặng cho bạn tập thơ Mười Một Khúc Cảm của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều. Những lời thơ thắm đượm của xúc và nỗi nhiều của ông được bày tỏ trong những bài thơ. Hy vọng các bạn có thể cảm nhận ngòi bút tài hoa của ông cùng những ý nghĩa sâu sắc. Cảm ơn các quý độc giả đã theo dõi bài viết của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com