Home / Bài thơ về cuộc sống / Đất nước đàn bầu – Lưu Quang Vũ

Đất nước đàn bầu – Lưu Quang Vũ

Đất nước đàn bầu  –  Lưu Quang Vũ

Đi dọc một triền sông

Những chiếc trống đồng vùi trong cát

Những mảnh bình vỡ nát

Những mũi tên lăn lóc

Khắp đồi núi hoang vu

Những rìu đá cổ sơ những hang động khổng lồ

Những đống lửa còn tro tàn sót lại.

Đi tìm lại thời gian đã mất

Thuở biển cả điên cuồng gầm thét

Những con chim lạc mỏ dài

Bay qua vầng trăng lớn

Cánh sừng sững tắm hoàng hôn đỏ rực

Cất tiếng kêu hoang dại dưới đêm nồng.

Đi tìm lại những bông hoa xanh biếc

Những rễ cây quằn quại

Những ngà voi nhọn hoắt

Những tiếng hú dài ào ạt mưa rơi

Tôi đi tìm dòng máu của tôi

Hơi thở đầu sôi sục của tôi

Trong cuồn cuộn những ngực trần đen bóng

Những bộ lạc mình vẽ đầy rồng rắn

Quần hôn trên bờ bãi sông Hồng

Những mái tóc dài bay gió biển Đông

Những mái lá có bùi nhùi giữ lửa

Những người đàn bà tết cỏ cây che vú

Đã ngọt ngào dòng sữa

Điệu ru con đầu tiên

Bức tranh đầu tiên khắc mặt người lên đá

Điệu múa đầu tiên theo nhịp thuyền.

Buổi sáng tôi ra vườn

Hoa móng rồng thơm ngát

Lá xương xông mọc quanh vại nước

Dây trầu không quấn quít hàng cau

Đất rụng vàng hoa ngâu

Nước mưa rơi tí tách

Tôi lắng nghe như chú dế mèn con

Đi ra đồng cỏ ban đêm

Quạ đen đậu ngôi mộ cổ

Những con bướm đêm đập cánh thầm thì

Tôi trở về ngồi trong lòng bà

Bà kể chuyện thời con gái

Trốn nhà theo anh trai phường vải

Gánh hát chèo tỉnh Đông

Điệu hát con gà rừng

Cô Xuý Vân giả dại

Cô Xuý Vân không chịu sống yên

Điệu hát chập chờn

Con gà rừng mê sảng

Cô Xuý Vân nổi loạn

Đốt cháy tâm hồn tôi.

Anh con trai phường vải không về

Sông Cầu xa thăm thẳm

Vạt áo tứ thân lau nước mắt

Bà hát tôi nghe những điệu buồn

Đưa tôi về làng quan họ

Nhịp cầu ván ghép rung rình

Chẻ tre đan nón ba tầm

Đội lên quán dốc

Ngồi gốc cây đa

Thấy cô bán rượu

Ống quần cỏ may

Đồng đất thì dài

Đêm hội làng ngắn quá

Từ giã bạn ra về

Mưa bay mù mịt cả

Lòng nửa thương bên nọ

Nửa sầu bên kia

Nỗi cay cực ngàn xưa

Tôi mang suốt đời không nguôi được

Dân tộc tôi bốn ngàn năm áo rách

Những người chết đặc trong lòng đất

Những mặt vàng sốt rét

Những bộ xương đói khát vật vờ đi

Vó ngựa lao dồn dập

Xem thêm:  Tình một hai năm - Nguyễn Tất Nhiên

Giặc phương Bắc kéo về

Vung gươm dài đẫm máu

Bao đền đài bị đốt thành than

Bao cuốn sách bị quăng vào lửa

Bao đầu người bêu trên cọc gỗ

Con trai chinh chiến liên miên

Con gái mong chồng, hoá đá

Mỵ Châu chết không sao hiểu được

Vì đâu Trọng Thuỷ hoá quân thù?

Gió mùa thu

Tiếng đàn bầu nức nở

Chiều chiều ra ngõ

Sông dài cá lội biệt tăm

Thương cha nhớ mẹ

Mênh mông chớp bể mưa nguồn

Cái nỗi buồn dân tộc

Cái nỗi buồn bị đoạ đày lăng nhục

Của người quét đường, xẩm chợ, đò ngang

Của mom sông đánh dặm, đỉnh rừng đốt than

Đập đá sườn non, đi phu đi ở

Mà mỗi tháng giêng, hoa gạo nở

Vẫn sênh tiền gõ nhịp

Giải yếm sau lưng cũng tím hoa cà

Cháu lên Kẻ Chợ cùng bà

Nón quai thao, áo màu bay rực rỡ

Những lò rèn phập phù bễ lửa

Phường chạm bạc, phường đúc đồng

Phố hàng Hài thêu những chiếc hài cong.

Những cô gái dệt the và phất quạt

Những hàng Điếu hàng Buồm hàng Bát

Rùa trao gươm, chim lạ đến Tây Hồ

Lụa làng Trúc, rượu Kẻ Mơ

Phố Tràng Thi ngựa hí

Phố Tràng Thi những thầy khóa trẻ

Giấy hồng điều phấp phới bút hoa

Bao gương mặt ngày xưa

Bây giờ ai nhớ nữa?

Trên tranh khắc trên ngàn pho tượng cổ

Còn nóng rực tay người trong gỗ đá

Lung linh chim múa hoa cười.

Vọng quanh thành tiếng trống thúc xa xôi

Muôn cờ xí trập trùng đuốc lửa

Những đề đốc, những tướng quân áo đỏ

Những Đông bộ đầu, Chương Dương độ, Hàm tử quan

Thanh gươm cũ với câu thơ giữ nước

“Ngựa đá bao phen phải lấm bùn”

Cháu đi ra cửa bể Vân Đồn

Mùa thu biển lạnh

Những chú lính thú đời Trần đã chết

Bãi lầy sú vẹt mênh mông

Đảo chênh vênh dưới mù mịt mưa phùn

Hang đá ào ào gió hú

Cửa Vạn Tài, đảo Tràn Bàn sóng dữ

Thương nỗi mình lận đận vợ chồng sam.

Đêm bão gầm cồn cát chạy lang thang

Bà kể chuyện những bờ biển lạ

Cửa Thuận, cửa Hàn, những tháp Chàm sụp đổ

Những đoàn người xoã tóc hú tìm nhau.

Xem thêm:  Không như ngày cũ - Ngô Thiên Tú

Phương Nam xa mây trắng xoá một màu

Xác khiên mộc của bao đời chiến trận

Những người đi mở nước

Lưỡi cuốc mòn cha gửi lại cho con

Bốn bể Cà Mâu, mũi đất Hà Tiên

Với Kinh Bắc, Tràng An chung ruột thịt

Tiếng đàn bầu réo rắt

Lý ngựa ô, Lý ngựa ô

Như gió cuộn trên bình nguyên cháy khô

Ngựa ô chạy ướt đầm thân mảnh dẻ

Thương con ngựa ô xa mẹ

Bây giờ ăn cỏ nơi đâu?

Màu áo đen của đêm, màu của đất áo nâu

Luôn đánh vật với tai ương nước mắt

Đất chỉ sinh những bàn tay làm lụng

Không có những nhà ảo mộng đăm chiêu

Đất tả tơi trong định mệnh đói nghèo

Trong độc ác dối lừa, trong sỉ nhục

Người nô lệ da vàng bất khuất

Vươn giữa trời thơm ngát tấm lòng son

Tóc phơ phơ bạc trắng sợi đau buồn

Sao bà hát những lời da diết

Cháu nghe mãi vẫn lạ lùng tiếng Việt

Chữ “thương” liền với chữ “yêu”

Chữ “thương” đi cùng chữ “nhớ”

Dân tộc trải xót xa nhiều nỗi khổ

Phải thương nhau mới sống được trên đời

Những hoàng hôn chạng vạng cánh dơi

Tôi ra sông nằm xoài trong bãi sú

Phù sa ướt lấm lem gò má

Tôi về ngồi dưới lá úa cành xoan

Tuổi thơ buồn như một mảnh vườn hoang

Nơi ấp ủ con dế mèn cô độc

Trái sung non thì chát

Quả dọc già thì chua

Em đến cùng tôi như chùm vải đầu mùa

Tóc hoang dại loà xoà trên ngực nắng

Ngực em sáng như mặt trời sắp lặn

Tôi đầm đìa sương lạnh của bờ đê

Tôi thấm đầy nước mắt của trời khuya

Trăng đã hiện, đêm ca dao vằng vặc

Những cô Tấm thử hài trong tiếng nhạc

Những nàng Kiều hồi hộp bấm dây tơ

Đêm sử thi náo động tiếng quân hò

Sôi trong máu những bầy voi nguyên thuỷ

Sáng trong mắt những rừng gươm chớp loé

Những nỗi buồn tê dại ngón tay rung

Chim Lạc bay, cánh rợp cả sườn non

Rùa đẻ trứng nồng nàn trên cát bể

Rừng gầm thét, thác nguồn sao trắng thế

Đất mênh mông tràn ngập ánh mặt trời

Gió thổi lồng những đốm lửa không nguôi

Tôi nhận hết, tôi là người tiếp nối

Là dĩ vãng nhưng chẳng là bóng tối

Nước mắt tôi ướt đẫm những dây đàn

Quả bầu khô là tâm sự của vườn

Mặt đàn gỗ là của rừng xanh thẳm

Điệu bát ngát là của đồng của đất

Lời vụng về là tha thiết lòng tôi.

Đêm hội vui, tiếng trống giục liên hồi

Bà sống dậy, bà đừng buồn nữa nhé

Bà lại trẻ như ngày xưa hát ví

Người náu mình trong quả thị bước ra

Người hứng dừa từ giấy điệp bước ra

Người đã khuất cũng về đông đủ cả

Những tượng đá bỗng chập chờn nhẩy múa

Những cụ già say rượu hát nghêu ngao

Ngực em tròn anh chẳng dám nhìn lâu

Lời em nói có măng rừng muối bể

Hồn dân tộc dậy ta làm thi sĩ

Quá khứ nhiều mà ta chẳng già nua

Mọi tai ương khủng khiếp đã qua

Gà đã gáy xôn xao chào buổi sớm

Mai gắn lại những vết thương xé thịt

Dân tộc mình mở tới một trang vui

Hoa gạo hồng lại nở, bà ơi

Cháu đã đi từ lòng bà ấm áp

Để sống hết những vui buồn dân tộc

Những hoa bìm hoa súng nở trên ao

Những ban mai xanh biếc tiếng đàn bầu

Bà hiền hậu têm trầu bên chõng nước

Em đi gặt trên cánh đồng cổ tích

Lúa bàng hoàng chín rực những triền sông…

Trắng mây bay, ngợp gió những khu rừng

Cháu đã đi những tháng năm lửa cháy

Với trùng điệp bạn bè cùng tuổi

Áo quân trang xanh cây lá vườn bà

Đất chiến hào vẫn đồng đất quê ta

Máu đồng đội đã thấm vào đất ấy

Những đêm thức nghẹn ngào nghe đất gọi

Vây quanh mình bao gương mặt thân quen

Mặt người xưa hoà lẫn mặt anh em

Câu hát cũ lẫn vào câu hát mới

Dòng sông hét, biển gầm lên dữ dội

Những chân trời vụt mở bao la

Những chân trời chưa hề biết hôm qua

Tiếng đàn bầu, tiếng đàn bầu mong nhớ

Trong gió lộng, dưới mặt trời xứ sở

Vẫn cồn cào những cơn khát khôn nguôi

Đất phù sa vô tận dấu chân người

Những đoàn quân lại ra đi từ đất

Bà đứng đó miệng trầu cay thơm ngát

Vầng yêu thương soi sáng suốt cuộc đời

Khắp triền sông vang tiếng trẻ con cười

Đất nước đàn bầu

Đất nước ban mai…

(1972-1983)

Check Also

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Như thế nào mới gọi là đã đủ Mà bao người ấp ủ mộng xa …