Home / Bài thơ về cuộc sống / Ngụ ngôn của người đãng trí (Trích) – Ngô Kha

Ngụ ngôn của người đãng trí (Trích) – Ngô Kha

Ngụ ngôn của người đãng trí (Trích)  –  Ngô Kha

I.

Bây giờ tôi mang hoa đến dòng sông

Đọc diễn văn truy tặng người đãng trí

Ngày nằm bệnh tôi mơ thấy vòng tay núi

Khúc hát ngu ngơ của bông lau

Tháng giêng từ giã thuốc đắng đi tìm cỏ may

Tôi không thấy nàng mặc áo chim

Chỉ có người hư vô và mặt trời

Tôi đếm dấu chân nai trên bản chúc thư tình yêu

Có những con đường mang tên em chưa ra đời

Những con đường mọc đầy cây ma túy

Có những đường mòn mang tên kẻ ngoại tình

Tôi mang trái tim người say rượu

Bây giờ mùa xuân

Vườn cây đã thay đổi áo

Những tin mừng về trên bãi cát.

Người say rượu ca ngợi sự vinh hoa của cánh đồng

Những dòng sông chưa khô nguồn lãng mạn

Người say rượu quỳ bên gốc cây già

Uống ánh mặt trời và dòng phù sinh vô tận

Tôi và người say rượu hát bài ngụ ngôn

Bây giờ kẻ ngoại tình đã ngủ say trong lòng gió

Và than đá đã thức dậy

Nghe gỗ hương nói thì thầm

Những hạt cơm đen của mùa Đông

Những hạt cơm thơm mùi tóc hồng

Trên đá môi trên lời ca thần thoại

Than nuôi dưỡng người say rượu

Như tôi hằng nuôi dưỡng sự cô đơn.

Trên lời ca du mục

Người say rượu uống hỏa châu

Đội mũ triều thiên

Người say rượu bước vào công viên dã tràng

Mây hồng hoang mở ngõ

Giữa khu rừng mộng mị của người thiếu nữ da đen

Người say rượu hái trái nho tươi của em

Với bàn tay khảm xà cừ

Của loài rắn ngàn năm nuôi trong địa đàng

Buổi sáng mai tình cờ em phun nọc độc

Trên màu xanh vô vị của thủy tinh.

Người say rượu hát bài trần tấu kẻ bán than

Những tiếng trầm dấu tích thời đá cũ

Tiếng kim châm như nước mắt em

Tôi cầm tay người say rượu nói về trái đam mê

Chiều đóng cổng giam cầm năm đứa con trai

Trong khu vườn tiền sử

Những đứa con trai đầu đội mũ rêu xanh

Trên ngón tay hoang đường mang lời tự tình của núi

Tiếng dương cầm của hoa lài

Tuẫn tiết

Người say rượu cầm tay đứa con trai

Gọi tên ngày ra đời

Đứa con trai giằng co với người say rượu

Cả hai đi khỏi vùng ảnh hưởng của dòng sông

Đứa con trai xua đuổi người đàn bà từ thiện

Sau tàng cây khổ hạnh người say rượu lõa thể như một chiếc lá sen

Đứa con trai thì mọc đầy lông vũ

Người con gái mộng mị chiến tranh

Người say rượu ca ngợi cơn say

Với đôi mắt đục ngầu của dòng sông

Người say rượu mệt mỏi về câu chuyện hòa bình

Như đọc kinh buổi trưa

Người đàn ông xăm mình đi giữa hai hàng cột

Người đàn bà ngồi trên công viên

Tay cầm con sư tử đá

Ra lệnh chiến tranh

Cơn say đến giáp mặt tử thần

Trong thung lũng yêu kiều của loài immortel

Người say rượu cắm hoa immortel lên vết thương

Và vết thương nẩy lộc

Trong tấm áo cỏ khô mùa hạ

Người say rượu đắp bùn lên trái tim

Đứa con trai nhìn hiền hòa

Người say rượu lẩm nhẩm một mình

Mùa hè có tuyết đen tuyệt đẹp

Tôi vụt chạy bỏ linh hồn ở đó

Không có đứa con gái, đứa con trai, người say rượu

Chỉ có quả gấc hồng hào rực ánh lửa chiến tranh

Người con gái đứng nhìn cánh sao lạc loài

Trên nét mặt hiền hòa bất động của em

Tôi thấy nốt ruồi son chói lọi

Tiếng chim sành hót trong tiềm thức người say rượu

Vỏ cây nứt một loài hoa vô sắc

Tôi lạc vào miền vô vi

Bài diễn văn cuốn theo lớp lá khô

Người say rượu uống nhựa thông nằm chết tình cờ

Đêm sửa soạn bài ngụ ngôn của người đãng trí

Lá từ giã cành cây làm lễ đọc kinh

Người con gái lặng yên xem chúc thư

Bó hoa tôi mang đến dòng sông bây giờ đã héo.

Check Also

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Như thế nào mới gọi là đã đủ Mà bao người ấp ủ mộng xa …