Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 2

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 2

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 2

Tiếp nối chùm các bài thơ trong tập “Thơ đời” Bùi Chí Vinh phần 1, chúng tôi sẽ tiếp tục giới thiệu đến bạn những bài thơ tiếp theo trong tập thơ này. Cũng như phần 1, các bài thơ trong tập này được viết với một mạch cảm xúc không giống nhau. Đó có thể là những vấn đề bất chợt của cuộc sống thường ngày mà tác giả có dịp trải nghiệm. Vì vậy nên giọng văn của các tác phẩm này cũng sẽ đơn giản, dễ cảm nhận.

Hãy gõ cửa một người

Đưa năm ngón tay hung dữ

Tôi gõ cửa như một con thú

Vào nơi tự điển gọi là “nhà”

Đừng bao giờ để nước mắt ứa ra

Tôi ghét sự cảm động

Tôi không thích sự thương yêu được đánh bóng

Bằng miếng giẻ có mùi ô-da-ven

Lạy Chúa, chính em

Con đàn bà đã làm tôi yếu đuối

Người phụ nữ đã làm tôi đớ lưỡi

Dựa cửa khoan dung như thể sắp gật đầu

Đừng bắt tôi phải ồn ào

Khi lồng ngực đang thời im lặng

Đừng bắt trí khôn tôi dang nắng

Khi trái tim dồn dập đổ mưa

Tôi nói như thở và tôi nói như thưa:

“Anh yêu em thấy… mẹ!”

Thì tôi đã gõ cửa như một đứa bé

Đang cần chút vỗ về

Thì em đã lắng nghe

Như là người lớn tuổi

Nếu em biết anh đang xưng tội

Nếu em hay anh chuẩn bị nộp mình

Chúa ơi, anh yêu em

Như yêu thập tự giá

Hỡi những người đàn ông đang đi một mình và cười ha hả

Hãy bắt chước theo tôi

Đến gõ cửa một người

Trước khi anh mất trí!

Hết biết

Hôm nay say quá quên trời đất

Trời vốn cao và đất vốn lùn

Ta bò ra đất đo cao thấp

Thấy mình trồi lên đất mới ngon

Ngon hơn mặt đất là số một

Bởi vì trong ruột đất có vàng

Bởi vì trong ruột ta có lửa

Lửa thử vàng, ta thử nếp than

Ngon hơn mắt đất là số dách

Vì trong ruột đất có triều đình

Xưa vua chúa ăn chơi đàng điếm

Nên giờ ruột đất lắm hơi men

Ta ngã lăn rồi ta đè lên

Mỹ nữ giai nhân đầy dưới đất

Bao nhiêu gái đẹp đã qua đời

Ta ân ái một lần hết sạch

Đừng tưởng ta say mà lố bịch

Không tin thì cứ việc hiện hồn

Ngửi đất như ngửi mùi da thịt

Có ai khi chết chẳng trần truồng

Không tin cứ chọc thằng say rượu

Truyện Liêu trai thường gối đầu giường

Mà sao kỳ quá, chui không xuống

Đất cứ đùn lên, có tức không?

Hiện tượng Juna

Tạp chí Pháp Paris Match thông báo về một khả năng lạ lùng

Của người phụ nữ vùng Cáp Ca kỳ diệu

Tờ Sự Thật Thanh Niên Liên Xô cũng nhiều lần phát biểu

Về đôi bàn tay ghê gớm ấy kia mà

Những người sắp chết từ nay sẽ khỏi lo phúng điếu

Nếu được nhìn và điều trị bởi Juna

Juna có nghĩa là “bà phù thủy” theo ngôn ngữ Grudia

Nhưng không hề luyện linh đan, càng không chơi bùa ngải

Sinh năm 1949 tại Cuban thuộc thành phần giống cái

Tên thật là Davasatili và đã biết mùi chồng

Đã có một con, đã thừa nhận giá trị của đàn ông

Thừa nhận chiếc giường đôi có khả năng truyền giống

Nàng tốt nghiệp trung cấp y khoa, không lên đồng bắt bóng

Không bị mộng du, không bị tâm thần

Yêu nhạc thích thơ và đôi khi phóng túng

Nếu gặp một chàng nghệ sĩ độc thân

Nhưng… hãy xem Juna xuất thần

Hãy xem Juna thôi miên cây cỏ

Tay nàng chưa chạm vào hoa, hoa đã nở

Động đến lá đâu mà lá đã xạc xào

Tay nàng đem đến thời gian, đem đến gió

Khiến cuộc đời phàm tục hóa chiêm bao

Ở trong tay nàng không có cơn đau

Xoa nhẹ vào ai, người đó liền lành mạnh

Ở trong tay nàng đầy ngụ ngôn kinh thánh

Như tiệc cưới Cana: nước lã hóa rượu nồng

Ở trong tay nàng đất mất quyền trọng lực

Những đồ vật trên bàn khiêu vũ mãi trên không

Những đồ vật trên bàn như gặp phải cơn giông

Mọc cánh bay lượn trong bàn tay thần thoại

Bàn tay không hề mang găng quý phái

Mà làm yếu tim nền khoa học cung đình

Mà làm xôn xao một thời đại phát minh

Những sóng điện từ, tia Laser, xung lượng

Trong bàn tay nàng sự kiêu căng đã trở nên hèn mọn

Những hoàng đế của hành tinh bỗng cảm thấy mình nghèo

Cảm thấy mình già nua, cảm thấy mình sắp chết

Cảm thấy cần bàn tay nhỏ nhắn biết bao nhiêu

Bàn tay Juna, bàn tay của tình yêu

Cải tử hoàn siinh, biến già thành trẻ

Biến tôi thanh niên trở thành em bé

Trái tim run theo pháp thuật dịu dàng

Biến tôi từ chàng thi sĩ lang thang

Đến thường trú với đời đầy phép lạ

Tôi sẽ đóng đinh thơ tôi vào vách đá

Để ngòi viết khỏi cong trong hai ngón thực thà

Ai chẳng muốn cho thơ mình hiển thánh

Như bàn tay ma quái của Juna

Juna nhìn sự vật bằng da

Juna có bàn tay của rắn

Juna đến với bệnh nhân thèm trái cấm

Bằng bàn tay mang nhan sắc Eva

Juna đến với bệnh nhân cần chiến thắng

Bằng bàn tay mang sức mạnh César

Juna biết Juna là mẹ

Kể từ trái đất có đàn bà

Và tôi cũng biết các em là vợ

Kể từ bàn tay lãng mạn của Juna

Họ Bùi

Ta kiếm hoài một gã họ Bùi

Trong lịch sử từng làm hoàng đế

Chỉ thấy họ Đinh, Lê, Trần, Lý

Thay phiên nhau khoác áo long bào

Gượng cười ba tiếng mà rơi lệ

Bùi gia trang tuyệt giống rồi sao?

Không xưng vương thì ắt cường bào

Ta bỏ sử đi tìm kinh sách

Nguyễn Đình Chiểu đui mà thấy hết

Gọi ngay ông Bùi Kiệm đến chào

Hê hê, thuỷ tổ nhà ta lạ

Khinh ngai vàng, mê gái thật sao?

Không xưng vương thì ắt xưng tao

Ta bỏ sách đi lùng tứ phía

Chùa Long Huê có người mũ tía

Trải chiếu rơm viết một chữ “Bùi”

Ta giả thiền sư đi ngắm nghía

Biết rằng Bùi Giáng ghé am chơi

Thế thì dòng dõi nhà ta bậy

Tửu sắc đều say đến bốc trời

Không lập đế vì ưng rượu đế

Xưa nay say xỉn kỷ nhân hồi

Không lập chúa vì ưng nữ chúa

Thà lên… Bùi mãi, chẳng lên ngôi!

Lời chào năm Giáp Tý

Nhân danh con giáp thứ mười ba

Nhân danh loài người thông minh và ngu xuẩn

Chào các bạn chuột nhắt, chuột chù, chuột đồng, chuột cống

Lưu lạc mười hai năm xó chợ góc nhà

Các bạn lang thang đủ mọi màu da

Sinh con đẻ cái làm buồn lòng bác sĩ

Các bạn bò lên tấm lịch treo tường xưng họ tên Giáp Tý

Mở đầu kỷ nguyên “của chuột và người”

Các bạn phát động chiến tranh với văn hào Steinbeck

Dùng thức ăn thừa làm vũ khí chống văn xuôi

Các bạn tuyên bố Châu Âu đầy “dịch hạch”

Những trang sách Albert Camus các bạn đã nhai rồi…

Các bạn tràn vào Bôgôta bằng chiến thuật biển người

Thủ đô Côlômbia thống kê hai mươi triệu chuột

Các bạn nhập khẩu bằng con đường ngắn nhất

Bằng số quân lên gấp bốn lần người

Các bạn từ giã mười hai năm đạo chích

Ùa ra đường mà ăn trộm niềm vui

Chỉ riêng tháng giêng 1983 các bạn nêu thành tích:

“26 trẻ em Côlômbia về với Chúa tên trời”

Nếu loài người nghỉ mát ở Đà Lạt, Vũng Tàu các bạn cũng có chỗ rong chơi

Hòn đảo Bar Habar ngoài khơi nam nước Mỹ

Ở đó không có bẫy răng cưa chứa thức ăn lừa mị

Các bạn muôn năm đoạn tuyệt với loài mèo

Các bạn xum họp sáu trăm ngàn chiến sĩ

Lập gia đình xây tổ ấm tình yêu

Nhưng các bạn vẫn lòi đuôi, đuôi chuột, cái đuôi nghèo

Trong câu nói “đầu voi…” tục ngữ

Các bạn muốn chia sẻ thức ăn với con người, nhưng con người hay sinh sự

Con người tham lam muốn thực phẩm độc quyền

Con người tham lam muốn độc quyền trên trái đất

Con người còn tuyển lựa con người mới chịu nhận anh em

Huống hồ các bạn chỉ tối ngày biết rúc

Và làm bạn trong ống cống, cột đèn

Năm Nhâm Tý 1972, con người tổng hợp “gien”

Năm Canh Tý 1960, con người bắt tia Laser xuất hiện

Trong khi các bạn đi suốt mười hai năm mới đến

Bỏ lại sau lưng nhiều thế hệ ông bà

Trước mặt là phát minh của thế kỷ người ta

Robot năm 1984, “Chiến tranh các vì sao” xảy ra năm 1996

Không biết khoa học sau này có còn cho ở đậu

Tiếng “chít chít” buồn thiu của bầy chuột giang hồ

Và chú chuột Mickey trong phim hoạt họa

Có còn cho trẻ nhỏ nằm mơ?

Lương Sơn hành

Lên duyên hải gặp Lương Sơn Bạc

Đứa vác cần câu, đứa kéo chài

Cùng săn cá sấu quanh rừng Sác

Thả xuồng ghé quán nhậu lai rai

Người trung niên ta gọi: anh hai

Xâm con ó bảy màu trên ngực

Gió biển nhiều sao ó chưa bay

Còn đậu chiều nay trong quán cóc

Hay con ó sợ bầy chim cắt

Mài cựa quanh năm móng vuốt dài

Hay rượu làm anh hai xếp cánh

Công hầu thua một chén đưa cay

Thảo nào hồi đó huynh Tiều Cái

Tống tửu vài chung đã rớt đài

Anh hai giới thiệu bạn vãng lai

Đầu trọc như nhà sư họ Lỗ

Xưa Trí Thâm không chơi rắn hổ

Tu mười năm chỉ nhớ thịt cầy

Nay anh tu ba chùa mãi lộ

Rắn mãng xà quàng vắt trên vai

Hà tất phải khà như phun nọc

Để chạnh lòng đám rắn hổ mây

Đệ dù sao cũng giòng phàm tục

Mời tam ca một chén rượu đầy

Rượu đầy nào phải là sóng dữ

Mà biển gầm lên tưởng nứt quầy

Anh bốn đi quyền quên luật rượu

Chém ba đao thua một dao gài

Lý Quỳ còn cả thời ngang dọc

Lẽ nào anh bốn sớm chồn tay

Đệ dân thành phố chưa quen sóng

Cũng tiếp tứ ca đủ chục bài

Mà chục bài huynh múa chưa hay

Quyền Mai Hoa thiếu gái cũng hoài

Coi kìa tỳ nữ cười khiêu khích

Chăn gối cần chi phải mập gầy

Nữ tỳ thừa biết khi lên ngựa

Anh hùng lỏng gối chẳng hơn ai

Võ Tòng bất lực nên sát tẩu

Tội Kim Liên chết uổng tuyền đài

Phải giống Yến Thanh vào hắc điếm

Thường động phòng nương tử mới hay

Nếu cha mẹ không ghiền tửu sắc

Làm gì có đệ có huynh đây!

Mà đệ gặp huynh mới chục chai

Chưa đáng mặt mà xưng hảo hán

Con voi khi sa xuống đầm lầy

Giọt lệ ngàn năm còn uất hận

Chúng ta những ông thần nước mặn

Vốn khinh thường áo mão cân đai

Vốn ghét công hầu như ghét cứt

Muốn trèo mây như Lý Thiết Quài

Muốn đạp gió như Tôn Hành Giả

Lương Sơn trăm lẻ tám thiên tài

Hôm nay góp gió làm giông bão

Thêu cờ “trăm lẻ tám thiên tai”

Mạt lộ

Không còn chút hy vọng

Trong sự trở lại bờ

Những chiếc phao tưởng tượng

Hành tội người nằm mơ

Bao nhiêu đợt sóng xô

Nhấn ta chìm dưới đáy

Ta chẳng hề mơ hồ

Trước cánh buồm đã gẫy

Thơ ta là hoa trái

Không kiếm được mảnh vườn

Thơ ta là máu chảy

Dính trên đầu mũi gươm

Đừng vì nỗi héo hon

Mà đầu hàng số phận

Ta thiết gì mồi ngon

Chiếc cầu câu danh vọng

Trước mặt là khoảng trống

Sau lưng là vũng lầy

Ta như là trái đất

Quay, một mình tự quay…

Mẹ và con

Như thế này đã bao nhiêu lần

Con trở về thân thể đầy nam tính

Mùi rượu, mùi mồ hôi đàn bà, mùi định mệnh

Bàn tay níu lấy ngôi nhà

Ngôi nhà thuở ấy trồng hoa

Con gái đi qua thành ý tứ

Con gái đi qua thành tâm sự

Con gái đi qua thành thơ

Con thả diều bay cho hết ước mơ

Ước mơ hết năm mười tám tuổi

Mẹ không còn xoa đầu con nổi

Mẹ muốn đầu con thờ phượng ông bà

Mẹ muốn chân con đi đất như cha

Mẹ muốn bụng con thực thà như mẹ

Mẹ muốn trái tim con khoẻ

Để yêu thật nhiều người

Và dạ dày con khoẻ

Để ăn được bầu trời…

Nhưng để đến bầu trời

Con thụt lùi dưới đất

Người lớn đội cho con nón sắt

Thay bàn thờ ông bà

Người lớn dạy con hái hoa

Bằng cách xiết tay cò súng

Người lớn phát giày ống

Không để chân con trần

Vì đất không mọc cỏ

Đất nở toàn đạn bom

Con bị bắt lính cộng hòa ba năm

Ở tù không đếm lượt

Đầu và chân tay chết

Chỉ còn sống dạ dày

Dạ dày chứa ngô khoai

Vì mẹ muốn con ăn khoẻ

Và vì mẹ muốn con yêu khoẻ

Nên trái tim con mãi mãi còn

Con mang dạ dày nghèo và trái tim son

Năm 1975 về gõ cửa

Hăm mốt tuổi, con giấu biệt bao nhiêu binh lửa

Vào đôi mắt sắp già

Gặp mẹ, con chỉ chìa ra

Cái bụng thực thà son trẻ

Cái bụng thực thà giống mẹ

Nhưng bụng mẹ bụng con thì khác bụng người

Bụng người như sông ngòi

Quanh co theo đồi núi

Lịch sử dạy ông Nguyễn Trãi

Hết vi thần thì ở ẩn làm thơ

Lịch sử dạy ông Nguyễn Du

Chưa làm quan thì làm chúng sinh thập loại

Lịch sử dạy đi dạy mãi

Mà con chưa học thuộc lòng

Khi mọi người khôn ngoan làm cách mạng ở… văn phòng

Con ngu ngốc thuộc thơ Cao Bá Quát:

“Mặt trời đỏ đi đằng nào”

Để dân đen rơi nước mắt

Đầu con thay nón sắt

Bằng mũ cối gập ghềnh

Chân con đổi giày đinh

Bằng những đôi dép lốp

Ngay ngón tay con cũng không thuộc về con được

Ngón tay xiết cò súng Nga

Ngón tay từng xiết cò súng Mỹ

Ôi ngón tay nào do mẹ sinh ra?

Con đi theo cách mạng tám năm

Nỗi lo sợ ở tù không đếm lượt

Đầu và chân tay thêm một lần bị chết

Cuộc sống nhồi rơm co bóp dạ dày

Con đem năng khiếu đi buôn bán

Thơ trúng giải mà không hay

Thơ rẻ hơn cơm gạo

Thơ mỗi ngày ăn chay

Tráng sĩ bẻ gươm làm thi sĩ

Mẹ cứ cười con hoài…

Sao mẹ cười con hoài?

Để con bông lơn như trẻ nít

Trong bàn tiệc con làm thơ thích khách

Chém đầu mười tám nịnh quan

Thời buổi này ai cũng giống công an

Không đánh xẻng thì đánh giá

Mẹ vẫn cười con và mỗi ngày may vá

Tiền công áo 50 đồng

Tiền công quần 60 đồng

Trong khi áo quần các em con không đủ mặc

Mẹ vẫn cười con và mỗi ngày tóc bạc

Lưng còng theo chủ trương

Mắt mờ theo nghị quyết

Tay run theo lập trường

Mẹ ơi, nhớ năm một chín tám bốn

Tuổi ba mươi con chưa dám lập gia đình

Vợ không rõ thành phần lý lịch

Bạn bè thường tụ tập bất minh

Nhưng mẹ không bao giờ ban lệnh giới nghiêm

Mẹ không bao giờ xét giấy

Mẹ sợ đôi tay con run rẩy

Rút không ra khỏi túi quần

Mẹ vẫn nấu cơm và để dành phần

Cho bất cứ bạn bè nào của con gõ cửa

Mẹ không cần khuyên con chó sủa

Con chó sủa lựa mặt người

Chỉ có con người sủa không lựa mặt

Con người… săn nhau mẹ ơi!

Trên đây là những bài thơ tiếp theo trong tập Thơ đời Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Với các bài thơ này người ta sẽ dễ dàng trong việc hình dung các vấn đề thường gặp của đời sống, dưới góc nhìn của một tác giả nổi tiếng. Và cũng đừng quên theo dõi bài viết tiếp theo của chúng tôi Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 3 để cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …