Home / Chùm thơ chọn lọc / Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3

Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3

Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3

Nhà thơ Nguyễn Bình Phương được rất nhiều quý độc giả ngưỡng mộ về tài năng thiên phú của mình. Ông là một nhà thơ xuất thân từ quân đội. Ông nổi tiếng với ngòi bút tài hoa và điêu luyện những bài thơ của ông góp phần lớn trong sự phát triển của nền văn học Việt Nam

Thơ ông có nội dung vô cùng ý nghĩa và sâu sắc được nhiều bạn đọc tìm kiếm và yêu thích. Để tiếp nối bài viết trước Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 2 chúng tôi xin mời các bạn đến với phần 3 ngay bây giờ. Đừng bỏ lỡ một bài viết hấp dẫn này nhé!

Khách của trần gian

Dưới vòm tháp uy nghiêm

Đoàn người xếp hàng dằng dặc đợi

Kia, giờ đã tới

Nó đi trên những tiếng chuông

áo đỏ phất ngang trời

Hoa bằng lăng cũng đỏ

Đỏ ngọn phi lao chiều

Tháp rùa đỏ

Phố đỏ

Chú bé loay hoay cơn tỉnh cơn mê

Khẩu súng nhựa đen nòng

Cách gì làm trắng nó

Khảo dị

Thế rồi đất xám làm cây ngã

Lũ trẻ nhọc nhằn hoá bướm đêm

Ô tô bỏ chạy sau đuôi ngựa

Già lão ngồi chờ mẹ trong vườn

Nếu chú mày thích ra mà uống

Nước chảy từ gầu xuống giếng khơi

Ơ sao bụi phấn trôi đi mãi

Một buổi chiều dài dưới đáy sâu

Khoảng giữa

Vậy nhé

Hãy dừng lại tại đấy mà nghe

Nó ở cuối chặng đường

Thân thể gầy còm vì chay tịnh

Mỏng, nhàn nhạt, sạch bong như chú mèo trung tính

Trộn lẫn vào những muộn phiền luyến ái của ta

Hãy nheo mắt gật đầu chấp nhận

Sống đôi khi là ngưng thở

Ngồi im đôi khi cũng sang được mùa hè

Rồi con mèo trung tính sẽ biến đi

Bí mật hiện ra giữa mờ sương của bạn

Nó tặng ta một bông cúc sắp tàn

Có cuộc đời chẳng chịu tàn trong đó

Vậy nhé

Hãy kiên trì cùng nó

Trên con đường đẫy rẫy những hình dung

Hãy điều hòa nhịp tim, hãy nhắm mắt mà xem như xem mộng

Ngày hoa bán đầy phố

Đêm phố đầy bán hoa

Những mà cả bí ẩn

Gật và lắc và đi đều lạnh ngắt

Vậy nhé

Tạm biệt

Đừng đánh thức

đừng nghe

Nhưng có thể nhìn thêm lần nữa

Không đề

Có người lính chống cằm nhìn vỏ đạn

Có đàn ri bay qua nóc nhà thờ

Có dòng suối chảy trên những tầng rễ

Có thiếu phụ chít khăn bằng sương

Đêm nay nước mắt giáng trần

Con đom đóm nhỏ xiu đêm nay lạc mẹ

Ngủ nhờ giấc ngủ trẻ con

Cho người Thái Nguyên

Không giày dép không áo quần

Trẻ con ùa ra từ mẹ

Và mặt trăng tết bằng rơm bị cháy

Xem thêm:  Thơ Tình Mưa – Những Bài Thơ Tình Buồn Bất Chợt Về Mưa Hay Nhất

Những cặp tình nhân thở dài

Dắt nhau bỏ vào rừng tím

Ba vạn Chín nghìn đom đóm

Mơn man sáng giữa lòng sông

Cỏ bờ bên cuồn cuộn gió lùa

Mình cầu trời đừng mưa

Tôi cầu đêm đừng trăng

Trăng sáng quá hai ta thành lạnh

Tôi với mình chưa biết nằm mơ

Không giày dép không áo quần

Con gà trống gáy lanh canh

Không phân biệt

Không phân biệt cánh chim và cánh cửa

dĩ nhiên

không phân biệt

ánh ban mai với chiều tà, anh

lanh canh ống kim loại mòn, gió đã thổi

từ non cao dáng khoan hoà

từ bãi phù sa

sông như người đi bụi

về

mang khuôn mặt phớt đời qua phố

bao ghềnh thác phủi quên chỉ để bụng một lời mảnh dẻ

Không phân biệt trời xanh mái nhựa xanh

em với manơcanh cùng lạnh

làm sao mà phân biệt

những cây những lá và những nước

đang rì rầm gọi ta

Chạy mệt nhoài trên cao nguyên Đồng Văn, kia

đá xám, áo đen, ngựa đỏ

nòng súng săn bất ngờ kéo vút lên

rồi nhòe dần trong kỷ niệm

không phân biệt

ngủ bên ngoài mái hiên hay ngủ trong lòng mẹ

đâu cũng một giấc mơ

Đan vào nhau tất cả mọi hình hài, nhưng hơi thở

dĩ nhiên, chẳng bao giờ pha trộn

và ta nhìn nghiêng, mi mắt ướt

có chút gì khác chăng

Khuya nào

Chạm vào cỏ trắng

Se sẽ hiện về

Em mách rằng có con chim nâu trong bông hoa nâu

Khuya nào nó cũng mải mê hót

Hót vào giấc mơ của em

Em nắm tay nhỏ nhẹ cúi đầu

Cỏ trắng ơi cỏ trắng

Bao nhiêu thung lũng mù sương

Mùa đông này lạnh nhất

Có hai người đang yêu phải xa

Có hai người không nói gì không nghe gì cả

Ôm bóng nhau trong đáy núi ì ầm

Cỏ trắng theo mưa

Em rời cỏ trắng

Dòng ngựa buồn chầm chậm nối nhau đi

Lấp loá sắc vàng

Người vàng nhìn ra mặt bàn vàng mênh mông

Phía trước giấy và thời gian ào ạt

Bàn tay vàng cầm cây bút vàng non nắn nót:

Bên cửa sổ em xem…

Linh miêu

Nó ngồi suốt đêm

Bốn chân chưa chạm đất bao giờ

Đôi mắt dửng dưng xanh chói lọi

Hơn cả những người tình

Trong ký ức không phải dòng sông không phải bình minh

Không phải chú cá

Vàng

Như hoa mướp

Trong ký ức chỉ một vệt trườn

Giữa không trung đuôi dài uốn lượn

Linh nham đêm

Ai rót rượu vào trăng

Sương như mắt thiếu phụ về dĩ vãng

Đêm

Lang thang

lang thang

lang thang

Ngực đồi già lau lách bỏ hoang

Nghe trong đất lời tiên tri huyền bí

Chẳng biết dữ hay lành

Những vì sao âm ỉ

Xem thêm:  Mười mong của một người cao tuổi - Phạm Thị Minh Sơn

Ai rót rượu vào trăng

Lênh láng quá làm sao chịu nổi

Em thành kỷ niệm rồi

Cái buồn không nắm được

Cái buồn tan lễnh loãng quanh mình

Thân suối mềm rung rinh

Vục tay vớt

Chạm bóng gầy chới với

Lành lạnh câu thơ rơi

Lời hứa muộn

Tơ hồng vàng giăng trước ngôi nhà vàng

Đừng ai rứt đừng ai ca ngợi tôi

Cái đã mất lại về từ bóng tối

áo như mây tóc như khói trên tường

Mắt em nhìn thời gian dần héo

Trong ánh sáng những câu thơ lạc nẻo

Ta tặng em

ghế hoa nhài

thảm trải nhà hơi nước

Những khuôn mặt miên man chùm quả dại

Sống mũi lạnh lùng làm tình yêu không tàn phai

Vĩnh viễn còn lại nụ hôn cỏ úa

Còn lại cây trong mưa

Anh

Tơ hồng vàng giăng trước ngôi nhà vàng

Đừng ai rứt đừng ai ca ngợi tôi…

Màu

ý nghĩ đen cạnh ý nghĩ trắng

Đỏ lang thang vàng mơ mộng

Xanh âm u vô số điều kỳ vọng

Triền miên hơn hoài niệm về em

Như con mèo di chuyển trong đêm

ánh sáng đột ngột từ xa đến

Thế giới những sắc màu lay động

Lục khổ tâm

Xám kiêu kỳ

Chàm quyền uy

Nâu hoang dại

Trong mưa trắng và đen ngự trị

Đỏ lang thang vàng mơ mộng

Bay cao vượt qua những vì sao qua cái nhìn le lói

Màu hung cô đơn ngày thứ Bảy dịu dàng

Không còn trời màu ngọc vang vang

Màu hồng quên lãng và khoan hoà

Duy chỉ còn một cánh cổng vút cao màu lửa

Lặng lẽ mở cho người bước tới

Và lộng lẫy khăn choàng nước thuở xưa

Cất lên từ lòng sông tăm tối….

Mắt

Qua con mắt khép hờ

Mặt trăng đi thẳng vào giấc ngủ

Cuối đường gặp một ban mai bàng bạc

ở đây có Nguyễn Trãi

Nguyễn Trãi bảo cuộc đời là dao và tre trúc

Sau đó im lặng dẫn ông đi xa mãi

ở đây Hồ Xuân Hương ngừng lại

Bà dựng nhà bằng những cơn mưa

Ngoài hiên

Mùa thu mơ chiếc quạt ngà

Hồ Dâm Đàm rẽ nước để trời xanh bay xuống

Nếu trời xanh bay trượt ra ngoài anh dám đỡ không

Người đeo kính hết mọi nhớ mong

Những quên lãng lại hồi về trí nhớ

Con mắt khép nửa vời là cạm bẫy thờ ơ

Trong giấc ngủ đầy mộng mị

Trăng không thể bay ra…

Miêu tả những ngày nắng

Một bầu trời phẳng lì

Không mây không gì cả

Tường chói tiếng nói chói

Chói tấm biển chỉ đường ra ga

Gương chiếu hậu quắc lên quái gở

Hè phố vắng thành khoảng trống của thơ

Gạch ngói rền vang bao cỗ máy

Xem thêm:  Tìm về nỗi nhớ - Thiều Ngân

Những đứa trẻ rã rời nhìn bóng mình chạy nhảy

Lửa từng cuộn ầm ào trong lòng đất

Héo rũ một cụ già

Ông bạn tổ hưu vừa đi mất

Một chàng trai cũng héo rũ vì ngán

Chỉ còn lại cái ngày tràn nắng

Với làn da từng phút gây gây

Với từng giờ không gió

Ở góc chùa Trấn Võ

Tôi ngồi ngắm một chum nước nhỏ

Vây lấy bầu trời tròn

Một mùa hè mọi thứ áp vào nhau

Tôi áp về hôm qua

Những đường lơ mơ làm cuộc đời trẻ lại

Chúng nhìn tôi như nhìn mùa hè

Hỗn độn trong say mê vụng dại

Tôi là mùa hè ngập tràn ảo ảnh

Sau nụ hôn thầm lặng của em

Những bông quỳnh lộng lẫy trong đêm

Áp vào ta bao nhiêu niềm trinh bạch

Em áp vào tôi những sóng nước dạt dào của kênh rạch miền Tây

Tiếng thì thầm áp vào những đám mây

Báo tin một người không dưng đổ xuống

Nằm mê man bên cạnh một câu thơ

Bệnh tật đã cất lời của nó

Mi thấy những muộn phiền trên tóc ta không?

Có thấy ngàn ngàn khoảng trống

Áp vào một mẩu đời riêng

Như ngàn ngàn ký tự áp vào màn hình sục sôi đang chờ ta phía trước

Màn hình nào sẽ mở

Cho số phận băng ra?

Tôi yêu người đến từ giữa cơn mưa

Mặt đất bỗng hoá lời đường mật

Áp vào đâu thì vừa

Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu

Dãy núi oằn lên từng nhịp thở

Tôi áp tên tôi vào cơn gió

Cái tên dài như đường hoả xa

Con tàu đi theo tiếng gọi phai nhoà…

Mở lời

Người yêu tôi ngồi vẽ cho mình

Rặng cúc tần xanh xanh buồn bã

Buồn như giấc mơ cô ấy hôn người lạ

Đuổi theo một dấu chân

Những ngôi sao màu hung

Quay mãi vòm lá héo

Người yêu tôi bé tẹo tèo teo

Đêm nằm nghe doi chín trong vườn

Qua ô cửa bầu trời hoá thạch

Cái bóng già nua lử lả tan dần

Những ngôi sao màu hung

Quay mãi vòm lá héo

Người yêu tôi nằm cạnh một con mèo

Cạnh một ánh trăng

Cả ba ho húng hắng

Bài viết trước Nguyễn Bình Phương Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 2đã nhận được rất nhiều khen ngợi của bạn đọc vì thế nên bài viết này chúng tôi đã nối tiếp với phần 3 bằng những bài thơ đặc sắc của Nguyễn Bình Phương. Hy vọng với bài viết này các bạn sẽ hài lòng. Mời các bạn cùng chờ phần 4 vào một ngày gần nhất. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …