Nguyễn Bình Phươnglà một nhà thơ lớn của Việt Nam. Ông có một hồn thơ đặc sắc không một nhà thơ nào sánh bằng. Ông là một nhà thơ quân đội với lối viết thơ khác biệt bởi khó đọc chỉ có thể những người hiểu về thơ ca mới nhận thấy được những bài thơ ấy thoáng đượm buồn
Chùm thơ của ông luôn được nhiều thế hệ bạn đọc yêu thích và tìm kiếm bởi độ độc lạ và ý nghĩa sâu sắc của những bài thơ. Bạn là một người yêu thơ ca chắc hẳn sẽ không thể bỏ lỡ những bài thơ tuyệt vời này được đúng không nào? Hôm nay Thuvientho.com sẽ giới thiệu đến các bạn phần 5 với những bài thơ còn lại của Nguyễn Bình Phương
Hãy theo dõi và chia sẻ cảm nhận của mình về bài viết nhé!
Ở nơi không có cánh
Cuối cùng
trời cũng ở sau lưng
Cuối cùng
con suối thủa bé cũng chảy kịp tuổi già và trả ta ánh trăng
Cuối cùng
im lặng vẫn lồng vào im lặng
Cuối cùng
không ai nói cho lũ trẻ biết bí mật của ngày hè
Cuối cùng
một người từ thế giới bên kia hồi về
kể chuyện ngày âm
ở đó
biển không nổi sóng mây không bay nhưng lá thì tươi thắm
ở đó mỗi người là mơ ước của chính mình
Cuối cùng
cuộc chuyện trò cũng biến thành câu hỏi
Tại sao người nọ dẫn người kia lạc lối
Tại sao một linh hồn héo hon
Say sưa giảng cho một thân hình héo hon về mốt
Cuối cùng
mắt không phải để nhìn mà chiếu sáng
Khi ta gặp nhau thì trời hoá bạc
Trời xuống làm con thác
Đổ từ tóc em tới vai anh
Cuối cùng
mùa hạ cũng giữ được cho riêng mình một buổi chiều lành lạnh
Cuối cùng
chiếc gương cũng trào ra những bóng hình ứ đọng
Cuối cùng ai đó kêu to dưới cơn giông
Cửa đã mở
cửa đã mở
mở
mở
Quanh quanh
Tôi nhớ những mùa nở rộ
Dọc bên kia bờ thời gian
Ngàn cánh vàng hoa điên điển
Nhớ người cựu binh bị ký ức mài mòn
Ngồi lẫn vào trong nước
Ngó đăm đăm một cánh cửa vô hình
Tôi nhớ tiếng bản lề kèn kẹt
Mở từ xa tới gần
Và nhớ
Trong mũi tiêm quấn quýt một đám mây
Hứa hẹn những nổi trôi ngoạn mục
Nhớ thêm đoạn đường đã mất
phía xa một chấm đỏ mờ
những ngày không còn chi để nhớ
bóng với hình riu ríu vào nhau
Tôi nhớ khói không màu
sau cuộc chiến chúng ta nhìn ra biển
dải xanh sóng trắng gợn miên miên
Cuối cùng tôi lại quay về nhớ
Những mùa đang nở rộ bên kia.
Rượu một mình
Rót một chén rượu
Mùa đông đỡ hoang tàn
Nhớ tóc em bằng câu thơ lạnh
Ngày mai ta không đủ sức buồn
Những âm thanh chẳng thể trong hơn
Đổ vô hồi vào khu phố cổ
Rượu đã làm tròn bao điều dang dở
Trong sự dày vò
Tôi viết tên em lên cơn mưa nhỏ
Em nhìn thật hiền
Thế rồi văng vắng cả thời hoa niên
Thế rồi không đêm bông trăng vẫn nở
Muôn trùng muôn nơi
Tình còn thắm tươi
ở tận phương nào
Bao nhiêu mắt sắc liếc vào chiêm bao
Bao nhiêu niềm đau lắng về quê mẹ
Một chén rượu hồng
Say hết mùa đông
Tặng em
Một chiếc lá vàng
Một vầng trăng
Một khuôn mặt xanh
Một chiếc lá
Một cô gái mơ màng trống trải
Một con mèo hoang đợi chủ bên thềm
Một dải cầu vồng trắng đen
Một bụi cây không gió
Một giọt nước miên man
Một im lặng
Một giấc mơ lập loè lập loè
Như tôi với em
Sau ban mai chầm chậm hiện
Than thở
Lạ lùng ơi lạ lùng
Vườn có xanh như ngọc
Ngọc còn xanh quái đản như trời
Em kiêu hãnh làm tôi mệt mỏi
Tháng Chín mắt nâu nhìn chiều vời vợi
May áo màu rêu em mặc tới mùa thu
Những khuôn mặt đảo điên mơ màng ngủ
Giấc ngủ như là con đường xa
Hoa đã nở trên tay người lạ
Vệt sáng qua sông thoang thoảng hương nhài
Lạ lùng ơi lạ lùng không dừng lại
Yêu em có nghĩa là yêu mây xa
Nghĩa là yêu chiếc khăn màu cỏ úa
Với bao nhiêu ký ức chẳng phai tàn
Em nhìn tôi nhìn sông Hồng chìm đắm
Không ai chèo đò cho tình yêu qua sông
Lạ lùng ơi lạ lùng nổi sóng
Sóng đưa hai ta trôi dạt về đâu…
Tháng mười một
U uất những khoảng vắng trên đồng
Mưa phùn bay giấc mơ màu ngọc
Mình nghĩ mãi về đốm sáng lạ lùng
Cuộc chia tay dài không dám nhắc
Ồ những đêm này gối chăn thật rộng
Đời mênh mông hay ta mênh mông hơn
Ai biết được cuối thu có người còn thèm ngủ
Gót sen hồng sang nở giữa trời đông
U uất những khoảng vắng trên đồng
Tóc ấy hài ấy sao dễ tàn hơn cỏ
Anh đánh chiêng đánh trống gọi chim về
Chim bay kín mặt trăng em làm sao thấy được
Những con chim ngủ yên trong mặt trăng bằng nước
Mưa phùn bay giấc mơ màu ngọc
Thanh tĩnh
Không còn nơi cho hoa rụng
Trăng thì vẫn sáng như xưa
Lỏng tay một chiếc nhẫn lạ
Mơ bao nhiêu giấc cho vừa
Khèn Mèo thôi treo vách nứa
Gương dài soi chẳng hiện hình
Những con đường trắng phong phanh
Cây già nghe bao quả thức
Người đi người đen như mực
Nhà vắng mèo hoang dạo chơi
Một lời tỏ tình vừa cất
Xác những ve sầu buông rơi…
Thầm
Qua đường hầm nhỏ
Anh đang trở về
Ngoài kia
Cây cầu với mặt trăng cùng sáng
Những dải dài yên ả
Đã buông rèm dọc theo triền sông
Em và ngày tháng
Đi biền biệt vào trời
Con ngựa gỗ ốm rồi
Kỷ niệm cũ hình như cũng thế
Hoa vẫn thức chờ ta chỉ giấc mơ là ngủ
Qua đường hầm nhỏ
Anh đang trở về
Ngàn đôi cánh muốt trắng
Rập rờn bay trong tán lá khuya
Biển từ phương xa đến
Đặt giữa đêm chiếc ghế la đà
Qua đường hầm nhỏ
Anh lại trở về
Thật xa xôi
Mây đêm mây đêm kỳ dị
Bay chập chờn dưới những tầng sao
Người đi bộ nhìn cây không ngả mũ chào
Người ngồi ghế salông hoa ngồi mãi
Mây đêm mây đêm mặc áo dài
Nhạc ngựa thoang thoảng
Hương thơm từ trời
Gã đàn ông ba mươi tuổi là ta xa người yêu khó ngủ
Ngoài cửa có chiếc quạt nan cũ
Quạt mãi về ngọn gió xanh mơ
Đây những hàng rào dang dở
Lắng nghe lời bí mật tròn vành
Tóc xưa giờ đã lạnh
Với nỗi buồn tình yêu thuỷ tinh
Đây sóng thần chờ anh nơi góc bàn mênh mông thanh tĩnh
Chạy đi trốn mau đi con thạch sùng kia không anh nổi giận
Ngự trong bức ảnh màu nâu
Tuổi thanh xuân của mẹ
Thật xa xôi những lời ru
Và biển khuya mất ngủ
Vỗ ì ầm ì ầm bên gối
Mây đêm bay bay về chân trời
Chân trời run rẩy sáng…
Thế giới mười hai dòng
Từ mực xuống giấy
Xa hơn
Từ anh tới em
Giữa hai bước chân
Chúng mình biến mất
Từ chết sang trời biếc
Qua một cây cầu mưa
ở thuỳ trán cũ
Câu hỏi ngân nga
ở thời gian cũ
ánh sáng chan hoà
Đâu là giấy trắng đâu là ta?
Thơ ngắn về em
1
Thắp lửa lên bỗng thấy xa vời
Em là ngọn nến nhỏ sáng dần đôi môi tôi
Yêu có nghĩa vừa bay vừa nghĩ ngợi
2
Tóc ngắn mắt buồn
Mơ những điều không ai mơ
Sông đã chảy sang bên kia giấc ngủ
Em tỉnh dậy trời xanh thành người lạ
3
Em lật bàn tay
Biển ùa vào
Rất nhiều ngôi sao lung linh trên sóng
Rất nhiều thơ tôi trôi lẫn với hoa vàng
Xa xôi mênh mông…
Thơ viết khi ngồi câu
Anh vẽ em trên nước
Dưới bầu trời đầy giông
Ngón tay thon mờ mờ bãi sông Hồng
Sau lời hứa một chiếc nhẫn ánh bạc
Sau chiếc nhẫn ánh bạc là đám rước
Những chiếc cần câu vút cong những chớp mắt vàng
Dáng cá lượn giữa không trung dáng một người vượt cạn
Mong vệt sáng kia kịp về nơi ngơi nghỉ
Nét cười nửa miệng
Chữ nghĩa bơ phờ
Mong người mình yêu đừng yêu ai nữa
Thương anh mây xuống thành mưa
Nhập vào khuôn mặt cơn giông cuối mùa
Thời soi sáng
Sáng mi mắt tôi những giờ đen tối
Sáng trong ý nghĩ mùa hè buông xuôi
Trong chớp mắt sáng mây bay nước chảy
Sáng về ngày mai sóng hồ đưa đẩy
Thiền Quang se sẽ áo gió lơ làng
Em ngồi quán nhỏ phố buồn mang mang
Sáng cốc trà vàng làn môi hoe đỏ
Sáng một giờ đợi qua hai giờ chờ
Sáng đầy ký ức tràn ra vườn thu
Em còn lạc bước những buổi sương mù
Cầu Long Biên vắng sông Hồng hoang vu
Sáng lời từ biệt tình yêu tàn rũ
Mai này trở dậy chẳng còn mong ai
Những gì đã chết sống trong hương nhài…
Tiếng lạ
Đừng ném khăn xuống nước
Nước buồn
Thiếu phụ nhìn hàng cây rờn xám
Nhớ một con chuồn chuồn
Nhớ khuôn mặt đã tắt
Con chuồn chuồn cõng vía bay qua đêm màu lam
Lắng nghe
Trong lòng đất mê man lá mục
Những tiếng thở não nề dần chết
Những vực thẳm lặng lờ
Mạch rễ vươn chậm chậm
Đừng gieo mình xuống nước
Nước buồn
Đáy sỏi hoàng hôn trong leo lẻo
Không mọc cây ngải vàng
Thiếu phụ quay đi xanh mơ màng
Bỏ lại hồ thẳm xanh
Tiếng xanh
Giữa vòm cây mận trắng
Cơn sốt dậy sắc hồng run rẩy.
Tiếng rền
Ngày sinh viên đạn
Chết trong nòng súng cỏ
Chết trong nòng súng cỏ
Một đứa trẻ nhoẻn cười
Một ngón tay tái ngắt
Ngả lên bóng người tình
Chú chim vàng nho nhỏ
Động lá vàng rung rinh
Ông thầy lang áo vá
Đến thăm người mắc bệnh ngắt hoa
Giấc mơ còn cuống
Những chiếc cuống run run
Buồn heo may trúc lạ
Buồn vết chém hoang vu
Chết trong nòng súng cỏ
Những tiếng rền xa xa
Tình yêu khuất mặt
Đã dừng lại trước ban mai
Lời than van trên ngọn đồi vắng
Con bướm cuối cùng nhẹ nhàng bay ra ngoài giấc mộng
Bằng đôi cánh hoa mơ
Đã dừng lại bên này cửa sổ
Một trời lấp lánh
Đang rời xa lá cành
Dừng lại những tưởng tượng về em về cô gái dưới lòng sông cái nhìn thăm thẳm
Tình yêu khuất mặt thở dài
-Anh đang mơ chúng mình cầm tay
Vòng quanh những quả đồi
-Em gọi cây nhưng cây không đến nổi
Nắng nhiều như anh hôn em
Dừng lại bên thêm
Mây cũ và chỉ đỏ
Bốn phía dậy lên những ngọn đèn…
Trò thiêng
Tôi nhổ một sợi tóc trải ngang trên mặt giấy sau đó lấy cây bút mình đang viết đặt theo chiều dọc.
Lập tức vầng trăng xoè lửa vỡ hai đâu đó những quả đồi héo rũ đâu đó tiếng cốc nghiêng tiếng nước rơi mây vẩn đầy trời bầy nghê đá cười xô vào dĩ vãng.
Từ xa mạc giấy trắng vọng ra:
-Đã đến!
Tự sự và những ô cửa nghiêng
Tôi chờ em bên hàng rào trường cũ
Lớp học mở ra những ô cửa sổ nghiêng
Còn sót lại một học trò khốn khổ
Và bí mật tình yêu bay xa với gió
Và quay về đàn ong đôi cánh mỏng quạt không ngừng nghỉ
Bóng cỏ tối rập rờn trên tường
Em lại đến phòng tôi trò chuyện
Bí mật xiêm áo theo mùa thu lại bay xa với gió
Không ai đứng dưới những vì sao ngoài biển
Tôi chờ em
Thấy bóng điện nở xoè trăm cánh hoa
Thấy bức tường lửng lơ treo vào không khí
Tôi nhớ đến nỗi buồn biên ải
Núi, thác nước cong và dải đồi màu lục
Những ngọn gió nồm nam mơ giấc ngủ dịu dàng
Giấc ngủ dịu dàng mang hai đứa đi xa
Tôi nhớ đêm yêu em cây rất lạ
Người học trò xưa vẫn quay theo vòng tròn xoáy ốc
Bước cuối cùng sẽ chạm tới bảng đen
Tôi sẽ than phiền với em rằng chẳng có bèo xanh chẳng có dâu vàng
Rằng khu trường ngày càng lầm bụi
Những ô cửa sổ nghiêng vẫn mở
Vô số bầu trời bí mật lại trôi qua
Về bằng lăng
Vào buổi tối các bức tường rất trong
Tiếng rụng đều đều trên phố dài thăm thẳm
Đều như nhịp tim những ngày không xúc động
Tôi yêu một cây Bằng lăng
Bằng lăng nở hoa tím buồn và độc
Những con mắt đa tình nhìn hoa tàn khốc
Dè dặt các chiều ta bên nhau
Làm sao giữ được nắng trên đầu
Một bầu trời mảnh dài sau cửa sổ kính nâu
Lênh đênh tím như bóng người quái lạ
Không thể cùng em đi hết nẻo đường xa
Mỗi cánh rụng nhẹ tênh một lời hứa
Hoa sẽ làm tôi như ngày xưa
Đêm rần rật màu tím buồn và độc…
Viết lúc chín giờ
Bỗng dưng chới với ở nơi cuối nguồn
đàn bướm bay xuôi
dòng sông chảy ngược
ngồng cải vàng mơ một đàn bướm khác
ta say dề dà bên lề cuộc tình
Bỗng dưng trần trụi ở giữa bình minh
một mình làm cả hoang vu một trời
nghe bài hát cũ gặp lời xin lỗi
buồn tênh vòm cây
Bỗng dưng ngờ ngợ những đường chỉ tay
bao nhiêu uẩn khúc nhìn mình chằm chằm
bao nhiêu đêm rằm đổ vào bóng tối thủa em chưa chồng
Bỗng dưng đánh mất tất cả mênh mông
một người tỉnh queo làm anh ngán ngẩm
Kìa ai cặm cụi khắc vào khoảng trống những nét u trầm
Bỗng dưng
chói lòa
Vĩnh cửu
Thảy những gì ta có
là tượng đài âu lo
bánh xe quay tít mù
tạc cố định những vòng không dừng lại
Trên yên bình tượng đài
rớt xuống bóng vài ba ý tưởng
Chiều lờ lững
thả trôi về phố cũ
ngủ giấc dài trong ly rượu nhỏ
đá xanh cười nhoẻn miệng
Tôi cùng em ngắm tượng
tượng nhìn lại hai ta
cả ba là vĩnh cửu
Vọng từ giá sách
– Ánh sáng đều đều rơi ở trang bên
Ngổn ngang chữ làm sao em sang được
Ai đó nghĩ như một điều ước
Em ở dòng ba trăm mười lăm
Tối hơn đồng tử
– Và họ ru mắt cá chân của họ
Cái ngủ dịu dàng ôm ngang lưng cái chết
Những lưỡi cưa tán tỉnh những thân cây bằng nụ hôn mê mệt
Nụ hôn sinh ra một lối mòn
Họ vẫn ru mắt cá chân của họ…
– Gió
Chỉ gió
Chênh vênh đậu trên mào gà đỏ
Mình hồ nghi bao nhiêu tháng Bảy
Sét không đánh vào trán tuổi thơ
Cây cổ thụ ngạo nghễ cháy
– Vĩnh biệt vĩnh biệt niềm đam mê chân mây
Anh chỉ là chiếc áo ngủ điêu tàn
– Tôi ngắt vật gì rất trắng
Giếng nước một ánh nhìn đen…
Với người trong cổ tích
Đã trắng xương người hùng
Đã gỉ mòn gươm báu
Con ngựa thần sã cánh không về
Sao người vẫn lẻ loi mãi thế?
Động tiên nghe đá già
Nghe ngàn đêm hoa thức
Cỏ xác xơ như tóc
Tóc như cây mùa rơi…
Trang sách nhàu cửa sổ tôi mưa ướt
Em ngồi trong cổ tích có mưa?
Vườn khuya
Cánh rất mỏng những bông quỳnh nở chậm
Trong nhuỵ hoa vàng mơ có tiếng nói thầm
-Anh đã hẹn em chiều thứ Năm
Cúc đang sáng chập chờn bên tay áo
Không ai vượt qua ngày thứ Tư
Nở như người ác ngồi tư lự
Nở như nỗi buồn đi mang làn môi xanh
Nở như ngọn đèn trôi êm ru từ bãi tha ma về
Sau tình yêu con đường lạnh
Hôn anh em làm anh mòn mỏi
Ta sẽ chết trong nhuỵ hoa những cánh hoa khép lại
Lời thì thầm đêm đêm nhắc nhở:
-Kiêu hãnh không thắng nổi thờ ơ..
Xa thân
Bay qua chim bay qua bay qua bay qua
Người vùi giữa nắng tiếng kêu mờ dần
Vườn trúc trong veo xào xạc rụng
Ngày xưa ở nước mông lung
Chưa thấy mặt trời tình không ký ức
Cuốn theo ánh sáng màu hung
Mải mê hai ta đi tìm thêm bóng
Rừng không còn lá rừng gầy
Ta chuyển thân vào cây
Chim bay qua thì mất
Có một đêm vô hình cao chất ngất
Sáng nào tới được
Xe máy
Chênh chênh ánh đèn cốt
Kiêu hãnh ánh đèn pha
Trên phố dài xe máy reo vang lừng
Những vòng quay chóng mặt
Vít tay ga phóng vượt qua nước mắt
Sang bên kia bầu trời
Chạm vào thời tiết và tan biến
Các chấm đỏ lại nôn nao ẩn hiện
Trong đường cua quái đản
Lấp lánh theo dọc dải Ngân hà
Em lộng lẫy sau xe như tích tắc cuối cùng của mùa hạ
Bỗng dưng lòng rực cháy
Giữa trùng trùng trùng trùng xe máy
Xuân ý
Anh vẽ một bông đào
Nhiều bông hoa đào rơi
Anh vẽ một đường hầm dẫn vào buổi tối
Buổi tối nhện giăng tơ
Con gái tắm giữa hồ
Ngực rờn rờn sóng bạc
Anh vẽ ngón tay xa
Khoác làn sương sớm
Em đi biền biệt
Trên đây, Thuvientho.com đã chia sẻ cho bạn trọn bộ những bài thơ đặc sắc của nhà thơ Nguyễn Bình Phương. Qua những bài thơ cho cho chúng ta thấy ngòi bút tài hoa của nhà thơ. Hy vọng với những bài viết của chúng tôi quý độc giả sẽ cảm nhận được ý nghĩa của những bài thơ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com