Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng cùng tập thơ Gọi Trăng phần cuối

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng cùng tập thơ Gọi Trăng phần cuối

Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng cùng tập thơ Gọi Trăng phần cuối

Nguyễn Ngọc Hưng là một nhà thơ nổi bật trong làng văn học Việt Nam. Ở ông có một phong cách thơ đặc biệt luôn hướng đến những điều tốt đẹp. Đọc thơ ông khiến chúng ta cảm thấy yêu đời và vui vẻ hơn

Ông sở hữu một kho tàng thơ đặc sắc như có một nguồn ma lực nào đấy luôn hấp dẫn những bạn đọc yêu thơ. Trong đó có tập thơ Gọi Trăng ấn tượng

Ngay bây giờ xin mời các bạn đến với phần cuối những bài thơ còn lại trong tập Gọi Trăng. Mời các bạn đón xem!

Mừng xuân

Bướm vàng bay, bướm trắng bay

Mùa xuân mở hội trên cây hoa hồng

Chân trời xanh rộng mênh mông

Nắng thơm vạt áo nâu sồng ngoại phơi

Trong hơn mạch nước giếng khơi

Rộn ràng hơn tiéng reo cười trẻ thơ

Lạnh lùng muôn mặt đá trơ

Mừng xuân như cũng từng giờ ấm hơn…

Con chuồn kim mặc áo đơn

Không còn nơm nớp sợ con gió mùa

Nhởn nhơ theo mẹ lên chùa

Nhịp đôi cánh mỏng mà khua đất trời.

Nàng xấu hổ

Bất ngờ giữa phố người đông

Gặp thầy-năm-ngoái em “dông” cái ào

Nghĩ thầm trong bụng; ôi dào!

Chắc chi thầy nhớ… hỏi chào… mất công!

Lúc về… ô, lạ lùng không?

Có một ông cụ tóc bông ở nhà

Bố đang kính cẩn dâng trà

Một vâng hai dạ như là… tôn sư!

Lắng tai nghe… Thật thế ư?

Cụ là thầy bố từ… lớp ba!

Kể đà ba chục năm xa

Buồn vui chuyện cũ vẫn tha thiết gần…

Tần ngần vạt nắng cuối sân

Nhớ thầy-năm-ngoái… đỏ rần mặt em.

Năm ngón tay ngoan

Một là chăm học

Hai biết lắng nghe

Ba không nghịch bẩn

Bốn thương bạn bè…

Bốn ngón vui xoè

Ngập ngừng ngón cái

Năm… đường lắm xe

Bé đi bên phải

Đếm rồi đếm lại

Năm ngón đều… ngoan!

Năm thìn tuổi thìn

Bay lên tầng mây xanh

Rồng phun mưa nhả gió

Về lại quấn cột đình

Ngủ yên như trẻ nhỏ…

Bởi vừa ngoan vừa giỏi

Nên ai cũng thích rồng

Chả thế mà lễ hội

Múa rồng… đông ôi đông!

Mẹ bảo em tuổi rồng

Lại giáp năm con rồng đó

Phơi phới mùa xuân xanh

Em là con rồng nhỏ

Cùng đất nước bay lên!

Ngõ trưa

Bông phượng đỏ mắt gọi hè

Lung linh màu nắng tiêng ve sôi vàng

Đôi chùm mây trắng lang thang

Vít cong mấy ngọn tre làng gió reo.

Cá bơi hồ nước trong veo

Con chuồn kim nhỏ bay theo tử tài

Mấy cô gọng vó chân dài

Nhún nha nhún nhẩy góp vài điệu vui.

Mèo dim mắt, chó khoang đuôi

Nhóc nha nhóc nhách trâu cuôi nhai trầu

Tiếng gà thức ngõ trưa sâu

Mít thơm nghe giọng đàn bầu toả hương.

Lom khom dáng Ngoại cuối vườn

Áo nâu điểm nắng, tóc sương gió vờn…

Xem thêm:  Bài thơ Tháng ba ngày ấy – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Ông mặt trời

Ông mặt trời, vui lắm

Ngày hai buổi đến trường

Bé nào chăm, ngoan ngoãn

Ông mỉm cười… dễ thương!

Ông mặt trời nghiêm lắm

Chẳng thích trẻ hư đâu

Đi học không đội mũ

Là ông cho… nhức đầu!

Ông tập viết

Chỉ biết cuốc biết cày

Bàn tay ông gân guốc

Ngón nào cũng sẹo chai

Lại ám vàng khói thuốc.

Cầm cây bút chì nhỏ

Vẽ chữ “i” chữ “tờ”

Ông nghiêng đầu nín thở

Trông nhọc nhằn lắm cơ!

Thương ông tóc bạc phơ

Mới bắt đầu học chữ

A, bờ, cờ… to bự

Cháu giúp ông tập đồ.

Viết chưa đầy mười phút

Đã nghe mỏi nhừ tay

Mỉm cười ông bảo cháu

“Học… khó hơn… đi cày!”

Quà sinh nhật

Nhịn ăn quà buổi sáng

Tiết kiệm mực, giấy, màu

Vỏ chai em nhặt nhạnh

Nuôi heo đất lớn mau

Áo cơm bà lo đủ

Sách vở bố mua rồi

Em có cần chi nữa

Chỉ thương chị… mồ côi!

Con gái người ta đó

Có mẹ -mẹ cưng ciều

Lên ba không còn mẹ

Chị thiệt thòi bao nhiêu…

Heo đất ơi heo đất

Mai sinh nhật chị rồi

Đừng trách tao “ác” nhé

Phải… mổ bụng mày thôi!

Chiếc khăn màu ngọc bích

Dịu dàng ánh sáng xanh

Em quang lên vai chị

Mắt chị cười long lanh…

Quắn con xiếc hề

Con quắn là con quắn con

Ú na ú núc

Trăng non trắng nà

Mẹ nuôi cưng quắn nhất nhà

Chỉ vì quắn mới lên ba… tháng đời!

Mỗi lần quắn xoắn cái đuôi

Quắn kêu ụt ịt

Mẹ nuôi quắn về

Vội vàng lột cái nón mê

Băm bèo khuấy cám vỗ về quắn ăn.

Quắn ăn lắn quắn loăn quăn

Phậm phà phậm phặt

Cám bên có thím sề

Ghếch mồm xem quắn “xiếc hề”…

híp mi!

Sang hè

Trái mùa xuân rụng xuống

Hạt lửa văng sang hè

Mọc lên mặt trời đỏ

Hoa phượng hồng tiếng ve.

Ven đường nghiêng bóng che

Hàng cây trưa mệt lả

Hạt lửa văng sang hè

Nắng học trò rám má.

Gió rì rào trong lá

Kháo chuyện xuân sang hè

Đàn sóc bóng bói quả

Nghênh nghênh đầu lắng nghe…

Tâm sự chiếc ghế gãy

Xưa mình có đủ bốn chân

Nhờ bác thợ mộc ân cần tra cho

Giờ đây mấy cậu học trò

Làm gãy một giò… đau thiệt là đau!

Vi da, nhớ buổi ban đầu

Thấy mình đẹp đẽ cậu nào chả ưa

Vậy mà một sớm một trưa

Mực xanh mực đỏ chẳng chừa chỗ nao

Hứng lên là các cậu gào

Xô qua đẩy lại lật nhào lung tung

Thân còm nay lắc mai rung

Mình chịu hết nổi… cuối cùng gãy chân!

Nghe lời ghế gãy thở than

Mà chiếc bàn mới vô vàn xót xa

Đúng là… “nhất quỷ nhì ma…”

Thân bạn đã thế, thân ta thế nào?!

Học trò lớp thấp lớp cao

Có hiểu thế nào bảo vệ của công?

Xem thêm:  Gửi tình theo cánh hoa vương - Phạm Ngọc Vĩnh

Té ao

Gà con tha thẩn bờ ao

Trượt chân chới với ngã nhào nước xanh

Mắt nhanh mà miệng cũng nhanh

Chích choè: “Cứu, cứu… anh em nào!”

Ao bèo lập tức xôn xao

Ếch, cua, cá… xúm tay vào đỡ lên.

Hú hồn hú vía một phen

Ao sâu gà chẳng dám men tới gần!

Thảo thơm

Em rót nước

Chị têm trầu

Mẹ ngồi bên nhổ tóc sâu cho bà…

Ngập ngừng cơn gió đi qua

Chừng như quyến luyến mái nhà thảo thơm.

Thắp đèn hoa gạo

Hoa treo đèn đỏ

Lá thắp nến xanh

Cây gạo mở hội

Mùa xuân trên cành.

Nhanh nhanh nhanh nhanh

Sao nâu, sáo sậu

Hoạ mi, vàng anh

Bay về huyên náo…

Ông-cây gạo lão

Chúng cháu là chim

Xa mấy cũng tìm

Về quê mừng tuổi!

Trong làn nắng mới

Ông nheo mắt cười

Tháp đèn hoa gạo

Sáng ngời ánh vui.

Theo bước mùa xuân

Hôm qua khẳng khiu gầy guộc

Sáng nay xanh biếc búp chồi

Như thể mặt trời sẽ gọi

Cành cây đã… thức dậy rồi!

Lóng lánh niềm vui sinh sôi

Giọt sương cười trong mắt lá

Nghe gió đông về rộn rã

Nắng vàng trải lụa ra phơi

Bươm bướm thì nhởn nhơ chơi

Sẻ đồng mải mê tha rác

Bất ngờ vút vao giọng hát

Sơn ca làm ấm đất trời.

Mỗi bông hoa mỗi mặt người

Đâu cũng sáng bừng hạnh phúc

Nụ hồng tươi nở trên môi

Màu xuân theo em vào lớp!

Thuyền lá

Bờ bên kia mở hội

Châu chấu muốn qua chơi

Mà ao sâu quá đỗi

Biết làm sao bây giờ?

Thấy châu chấu ngẩn ngơ

Chích bông thương bạn quá

Bèn ngắt một chiếc lá

Thả xuống ao làm thuyền.

“Ọp ộp… cậu ngồi yên

Kẻo thuyền chao lật đấy!”

Ếch vừa bơi vừa đẩy

Đưa bạn mình qua ao.

Ngàn tia nắng xôn xao

Thắp mùa xuân trên cỏ

Cả ba người bạn nhỏ

Tung tăng vào hội vui

Chiếc thuyền lá chao chơi

Rướn mình lên mép nước…

Tiếng nói

Gâu gâu chó hỏi đi đâu?

Meo meo mèo nói đi câu cá mè

Dế con ri rỉ khóc nhè

Anh gà trống gáy te te sáng rồi!

Ơi à tiếng mẹ ru nôi

Lục sà lục sục tiếng nồi cơm reo

Trong chuồng ut ịt tiếng heo

Vuôm uôm náo động ao bèo ếch kêu…

Xem thêm:  Viếng mộ cha - Hải Âu

Trống choai

Nắng mai đã thắp ngọn dừa

Gió nồm cũng đã đong đưa lá xoài

Vậy mà hai chú trống choai

Chỉ lo học mỗi một “bài”… đá nhau!

Thôi thì mỏ trước chân sau

Nhảy lên đạp xuống… giập đầu tróc lưng

Vết thương trên mặt đỏ bừng

Hai con mắt nhỏ cũng sưng híp rồi…

Đến khi nghe trống đổ hồi

Hai chàng “võ sĩ cao bồi” quýnh lên

Quơ bừa mấy cuốn vở bên

Còn bao nhiêu thứ… bỏ quên ở nhà!

Bài học thuộc viết không ra

Nét nghiêng nét ngả như… gà bới rơm!

Em ơi, học lấy danh thơm

Đừng như choai trống uổng cơm mẹ hiền.

Trung thu

Tung tung cắc tung tung

Trống lân inh đầu ngõ

Lửa đuốc cháy bập bùng

Mặt trăng tròn lấp ló

Theo chân bầy trẻ nhỏ

Trăng rải ánh hoa vàng

Đèn ông sao chớp đỏ

Tiếng reo hò vang vang.

Một chú dế lang thang

Nép mình bên vệ cỏ

Giương đôi mắt ngỡ ngàng

Phải trung thu rồi đó?

Vườn trăng

Vườn khuya

Gió nghịch bông đùa

Tí ta tí tách như mưa rắc vàng

Dế mèn rủ bạn dế than

Rích ri hoà tấu điệu đàn trăng quê.

Dơi hù trái ổi ngủ mê

Thả tay rơi bịch

Dãi dề hương thơm

Từ mái rạ đến cây rơm

Long lanh sương đính hạt cườm long lanh

Bóng ngời lá bưởi lá chanh

Đen đen lá trúc

Xanh xanh lá đào

Ông trăng tròn mắt trên cao

Chừng như muốn hỏi: Lối nào em qua?

Xem bóng đá

Bố mê hơn mọi thứ

Không bỏ sót trận nào

Mẹ thì chỉ xem thử

Nước ngoài đá ra sao?

“Bình luận viên” thao thao

Là anh Hai-cầu thủ

Thỉnh thoảng lại hô “vào”

“Không vào!” nghe rất thú.

Đang say sưa nằm ngủ

Tý choàng dậy tỉnh queo

Nhìn dán lên màn ảnh

Mắt tinh hơn mắt mèo…

Chỉ có một quả bóng

Giành nhau hăm mấy người

Ngoại lắc đầu lẩm bẩm

Chơi gì thế mà chơi?!

Xuân về

Nắng nhảy lo cò trên lá

Lao xao gió chơi trốn tìm

Sóc nâu ngỡ ai rượt đuổi

Giật mình rơi biếc tiếng chim.

Trên nền hoa nở xênh xang

Nhà bướm mở hội thời trang

Áo xanh, áo vàng, áo trắng

Nghìn đôi cánh chớp nhịp nhàng

Tíu tít người qua kẻ lại

Tiếng cười rộn rã làng quê

Mèo con lim dim vờ ngủ

Lắng nghe từng bước xuân về.

Trên đây, chúng tôi đã tiếp nối bài viết trước Nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng cùng tập thơ Gọi Trăng phần đầu bằng những bài thơ hay còn lại. Hãy đồng hành cùng Thuvientho.com để theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé các bạn! Thân Ái!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …