Nguyễn Trọng Tạo được ví như một ngôi sao sáng chói trên nền văn học Việt Nam. Ông là người đi đầu trong phong cách thơ thời kì đổi mới văn học. Cùng theo đó là một kho tàng thơ đặc sắc, ông nổi bật với những bài thơ tình chiêm nghiệm sâu xa về tình yêu trở thành một sợi dây vô hình buộc chặt vào tâm hồn người đọc
Cùng những bài thơ nổi tiếng, ông đã khẳng định vị thế của mình trong làng thơ ca Việt Nam. Những bài thơ của ông đã gắn bó với không biết bao nhiêu thế hệ bạn đọc và vẹn nguyên giá trị đến hiện nay
Tiếp nối bài viết Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 4 mời các bạn hãy đón xem phần 5 ngay bây giờ!
Tập cổ
Người hành phương Nam. Ta về Trung
Tết xa muôn dặm rét chia cùng
Ba mươi nắng rớt đôi giọt ấm
Đất trời chừng cũng biết nhớ nhung
Hoa đào chớm nụ bén vào xuân
Cành mai xoè cánh đã bao lần
Mồng một muôn loài sang xứ mới
Ngoảnh lại cười xoà quên gian truân
Vái trước ban thờ ngát khói hương
Cầu cho năm mới quẻ vô thường
Ngọn bút kim cương tươi nét mực
Trái tim không tuổi hát yêu thương…
Tết này nhớ mẹ
Đã hai Tết
Con về nhà
Vắng Mẹ
Cây quanh vườn mồ côi Mẹ hai năm
Màu xanh lá buồn chi ngơ ngác thế?
Lòng bồi hồi ra ngõ ngóng xa xăm.
Như thuở nhỏ đường làng người đi chợ
Những đứa con thắc thỏm ngóng mẹ về
Con tóc bạc đi theo bầy trẻ nhỏ
Mẹ đâu còn để chờ bánh đa kê.
Mẹ đâu còn để đánh thức giao thừa
Con ngái ngủ giật mình thấy Mẹ về rất tỏ
Thắp nén nhang dâng bàn thờ Tiên Tổ
Bên hình Cha, Mẹ nở nụ cười hiền.
Con thấy Mẹ lom khom vào bếp, ra vườn
Mẹ múc nước giếng nhà trong vắt
Mẹ cho lợn ăn. Mẹ xới thêm luống đất
Mẹ trồng rau. Mẹ hát điệu xa vời…
Rồi Mẹ tiễn con đi về phía cuối trời
Chiếc gậy chống đã vẹt mòn năm tháng
Con ngoảnh lại chốn quê nhà xanh thẳm
Mẹ cười hiền, chống gậy đứng nhìn theo…
Tết nhớ cha
Mười hai tháng lịch mỏng dần
Vấn vương một chút, tần ngần một giây
Chạnh lòng gói ghém heo may
Buồn vương khăn áo vai gầy ngược xuôi
Hương trầm ai thả về trời
Mùi thơm Tết nhất nhớ người cha yêu
Không cha, ngỡ tuổi ngả chiều
Tuột dần về phía rất nhiều đào phai…
Thay đổi địa chỉ
Tôi xóa nhiều tôi thay bằng nhiều tôi khác
tôi xóa nhiều em
khi xóa thật
khi xóa đùa
Sổ danh bạ ngày ngày thêm dòng mới
dòng xóa nhanh
dòng xóa đậm
dòng xóa mờ
Nhưng không xóa số điện thoại Trịnh Công Sơn 090921327 *
thỉnh thoảng vô Sài Gòn gọi anh để nghe gió trả lời
Có địa chỉ thay đổi rồi vẫn nhớ
có địa chỉ không đổi thay mà sao cứ quên hoài…
Thèm được anh viết thơ lên ngực
Thèm được anh viết thơ lên cặp vú nóng ran
Nhũ hồng rân rấn
Thèm lưỡi anh chạm rốn
Chữ liếm mơn man trên cơ thể em. Thèm
Ngón tay anh viết thơ lên đùi em
Mịn và trắng
Viết dần vào
Cỏ bồng thi mùa non
Dần vào
Bờ nõn…
Em ngạt thở môi anh
Lấp đầy khoảng trống
Em ngạt thở thơ anh
Chữ cắm vào trào sóng
Những cánh buồm nghiêng ngả trời xanh
Những con chữ khóc òa hạnh phúc
Những con chữ xiết em chớp giật
Cơn địa chấn tủy xương
Phun trào nham thạch
Em tan ra hổn hển gió hát. Thèm…
Mười ngón thiên thần
Miên man chữ
Love
Đôi cánh ái tình
Bay quanh bờ mi khép…
Và ngón tay anh mãi viết
Bài thơ tình bất tận thân thể em
Giấy tuyết
Ướp hoa hồng.
Thơ đeo tang trắng
Những trái nhót mùa đông đeo tang trắng
Tôi nhớ ngọn Lửa đèn (*) hình trái nhót trong đêm
Những “trái nhót như ngọn đèn tín hiệu”
Trỏ lối nhà thơ về Cõi Thiêng…
Anh đi thật không còn nghe điện thoại
Quán bia hơi bỏ trống chỗ anh ngồi
Những buổi họp Hội Đồng anh xung phong kiểm phiếu
Hòm phiếu là cái mũ da của tôi.
Ừ, thế đó mà bao người vào Hội
Mà bao người thành Bảng nhãn, Trạng nguyên
Có người đậu người rơi anh cứ ngồi tiếc mãi
Ôi giá mà hạ phiếu có người thêm!
Anh cứ thế kẻ yêu và người giận
Thương vợ con mà sống gửi tình nhân
Thơ cũng vậy, thơ anh làm người thuộc
Lúc buồn đau đơn độc với căn phòng…
Anh đã khóc bao lần thơ Vòng trắng (*)
Vòng trắng rợn người tròn một số không
Giờ những bài thơ đeo tang anh đó
Ngọn Lửa đèn chống gậy giữa đám đông
Tôi đến sau những bài thơ của anh
Và tôi thấy rừng thơ đeo tang trắng
Tôi không khóc mà thấy dòng lệ đắng
Lệ thơ anh chảy vào khoé mắt tôi…
Thơ lục bát viết ở Vinh
Câu thơ lục bát không dưng
Tôi dành để tặng một vùng nắng nôi
Một vùng phố xá đông người
Phải nhiều đường thẳng nên trời hoá vuông?
Câu thơ tôi viết chiều thương
Vành trăng xẻ nửa sau tường nhà cao
Người lên tầng thượng khi nào
Mà nghe giọng hát cao cao bên trời
Không dưng câu hát lay tôi
Không dưng nhớ mãi dáng người mới quen
Không dưng chẳng thể ngồi yên
Khi nhà mất điện, bao diêm vội tìm
Và câu lục bát hiện lên
Không dưng tôi nhẩm trước thềm trời cao…
Thơ rời lẩm nhẩm ở nhà sàn
Đế vương lại thích vướng đê
Thị thành ra giữa bãi quê dựng lều.
Đã nghèo ba bảy cũng liều
Con ong cái kiến còn phiêu hơn mình.
Cái ngày động thổ thật linh
Bác Hồ (không phải Chí Minh) vái giùm.
Làm nhà thì phải lùm xùm
Không sinh việc nọ cũng đùn chuyện kia.
Cám ơn mảnh đất không bìa
Bạn bè Việt Net sẻ chia nhân quần
Cám ơn quan vốn là dân
Biết yêu câu hát nên thân với người
Cám ơn tre gỗ quê tôi
Thành nhà thành cửa thành nơi quây quần
Một đời nặng nợ cố nhân
Vài ba con mắt xuất thân cá mè.
Mùa đông cho chí mùa hè
Vào ra đóng mở mái che phận người.
Mình là “tư bản gió trời”
Bạn thơ ghé tặng vài lời tri âm.
Mấy cô trồng cỏ nhà nông
Cỏ thì không dại mà không lấy tiền.
Cây chưa gắn biển đề tên
Nhìn cây là nhớ bạn hiền như cây.
Thợ hàn thợ mộc thợ xây
Xong nhà thợ vẫn ghé đây thăm nhà.
Xin yên một chốn đi về
Muôn phần khấn vái Tứ bề đã xong.
Thơ tặng Ngô Minh
Rượu! lò Ba Đồn, lò Chuồn, lò Hiếu
mút mùa Tây Đô, Bàu Đá, Làng Vân
chai sần chai trơn dốc cạn
con chữ ngả nghiêng rơi lặng đáy chai
bay lên mây
Gió! quá nhiều gió thổi
thì đóng cửa sổ lại
đóng lại trời xanh
hai tay Ngô Minh
ôm tiếng cười sật sật
Có một ngày rượu mặn hơn nước mắt
có một ngày rượu ngọt như trăng…
Thời mạt
Vua kém tài thiếu đức
Quan thả sức lộng quyền
Coi dân như cỏ rác
Công lý thì đảo điên
Chức từ to đến nhỏ
Mua bán thành chợ đêm
Làm giàu bằng dự án
Làm mõ cũng moi tiền
Thi nhau xây biệt phủ
Đâu chỉ đám “hoà thân”
Những đại án nghìn tỷ
Chung thân cũng đếch cần
Nay chia bè kéo cánh
Mai lập hội ủ mưu
Ghét nhau không nhìn mặt
Vẫn kính thưa kính mời
Dân ngửa mặt kêu trời
Trời làm ngơ làm điếc
Chén rượu trên bàn tiệc
Thuốc độc đã sủi tăm
Một vương triều nát tan
Nước chia ba chia bảy
Dân đầu rơi máu chảy
Sặc tiếng cười ngoại bang
Thời mạt vết mực đen
Bôi bẩn vào pho sử
Ai là người chăn dân
Thoát con đường “tử lộ”?…
Tình điên
Tặng Em
Câu thơ của ai nhỉ: Anh nhớ bóng, anh nhớ hình, anh nhớ tiếng. Sao người ta lại có thể viết một câu thơ vớ vẩn như thế? Vớ vẩn mà hay, hay là bởi nó làm anh nhớ nó từ bao giờ không nhớ nữa.
Em, anh cắn vào tai để nghe em nói.
Em, anh nuốt em vào anh để nghe em nói.
Nói đi em. Một lời yêu. Một lời giận. Một lời rên…
Giọng nói em từ da thịt anh vang lên.
Một miền tơ thăm thẳm
Cỏ mượt ngập chân lời…
Khi tắt điện thoại rồi, anh cô đơn vực khát. Năm mặt hồ xanh lạnh đợi chờ em. Chỉ em đến hồ mới dâng sóng mắt. Bóng anh-em vỡ nát đáy trời kia. Tưởng em chết, anh lao vào vĩnh cửu. Vớt em lên anh gọi Thiên Đường.
Ồ, trăng dại như mặt người tự tử.
Trăng ơi trăng, trăng đâu phải là em!
Ta bỏ mặc vầng trăng bên vũng lệ
Đi tìm em nơi cuối bể đầu ghềnh.
Em cười nụ trên giường trăng giả vờ mơ mơ ngủ. Anh hoàn hồn em vẫn thức đợi anh. Rồi hai đứa khúc khích cười tiếng ngọc. Vỡ long lanh trong da thịt sinh thành…
Anh buồn quá em ơi, tiếng buồn sao nỡ thốt. Em đừng nghe, em nhé, em đừng nghe. Những tiếng buồn hãy bỏ ngoài cánh cửa. Ta lang thang trong tù ngục đam mê. Em hãy nói một lời đi Thiên Đường hỡi. Ôi tù nhân vĩnh viễn của lòng ta.
Em có thể bay qua nghìn mây núi, đến cùng anh dù một khắc được không? Nếu không thể thì em ơi anh sẽ… hiện bên em như phim chưởng bất ngờ.
Anh không viết thành thơ những gì anh vừa thấy. Em đừng vội buồn cười, em đừng bảo anh điên. Nếu điên được vì em, anh ngàn lần ứng cử, làm người điên, ngày, đưa đón đi về.
Em yêu. Em ngủ rồi sao? Anh vừa lướt qua những tinh cầu blog. Đọc bài thơ Xin lỗi, bỗng bật cười. Những comments như có gì an ủi, không phải an ủi em mà an ủi chính người viết comments.
Sao đêm nay anh thiếu em đến thế. Taxi ơi taxi chở em về. Đón ta đi cùng em tới ban mai huyền diệu.
Em ngủ rồi sao? Anh nghe tim em đập trong ngực anh giống như một đêm nào… Thôi ngủ đi em. Đừng mơ anh nữa. Đừng mơ anh để giấc ngủ em ngon.
Em ngủ rồi, biết nói ai nghe nữa. Anh yêu em, im lặng thấu cung trời.
Tổ quốc ở biên giới
Ấy thế mà tôi đã đi
Dọc đường viền quanh quanh trên bản đồ Tổ Quốc
Cái đường viền li ti dấu chân người thương nước
Thức qua ngày, thức qua đêm
Móng Cái, Lai Châu, Cha Lo, Hà Tiên…
Bao địa danh nghe rưng nước mắt!
Những vùng đất đai… đất đai xa khuất
Như cuối chân trời, như bị lãng quên
Nhện vẫn chăng tơ nhắc nghề dệt vải
Gặp mẹ Âu Cơ quanh bập bùng đống lửa
Quanh bao nòng súng bình yên sao xanh
Những vùng rừng hoa ban, hoa ban
Hoa ban trắng vô tư, ngây dại
Cô gái Tày mời tôi nhấp rượu
Đàn tính, tay người, lá nguỵ trang…
Những đêm trăng mờ ảo cây rừng
Cây rừng cháy, cây rừng đâm lộc
Tên bạn học ngày nào tôi bỗng gặp
Trên tấm bia dựng vội cuối Trường Sơn
Tiếng đàn ta-lư chạm giọt sương rừng
Tiếng hát Đam San rì rầm gió núi
Tiếng chiêng trống và tiếng gầm đại bác
Vọng âm thầm qua mỗi bước chân tôi…
Ấy thế mà tôi đã đi
Bước núi chập chùng
Để đến đồng bằng thênh thang bước gió
Vượt sóng Cửu Long thuyền nan, thuyền gỗ
Những chiếc thuyền chở đạn ngày nào
Giờ tì tay vào khẩu súng mang theo
Gió thổi… trời xanh… biên giới…
Tổ quốc tôi – trái tim Hà Nội
Dồn máu nuôi biển xanh hàng trăm hải lý
Dồn máu nuôi những hòn đảo xa vời
Những hòn đảo theo thuỷ triều chìm nổi
Vẫn thuỷ chung tình Mẹ với Con yêu…
Tổ quốc tôi – trái tim Hà Nội
Dồn máu lên biên giới xa xôi
Dồn máu lên mỗi bước chân tôi
Dọc đường viền quanh quanh trên bản đồ Tổ Quốc
Máu vẫn đỏ không thể nào khác được
Da lính xạm sốt rừng – máu vẫn đỏ mà thôi!
Tổ Quốc tôi! Tổ Quốc tôi ơi
Ở biên giới Người giàu có nhất
Ở biên giới Người gần gũi nhất
Ở biên giới Người sâu lắng nhất
Khi máu người râm ran mỗi bước chân tôi
Khi tình yêu Người thắp sáng sao xanh
Trên mũi súng như mắt người lính gác
Như mắt người yêu dõi nhìn ấm áp…
Tôi cũng có thể là một Phạm Viết Đào
Tôi làm thơ. Phạm Viết Đào dịch sách
Tôi ngợi ca những người lính giữ biên giới Bắc
Anh tìm hài cốt em trai hi sinh vì Tổ quốc
Thỉnh thoảng tìm nhau uống cốc bia hơi.
Thưở anh mới làm quen internet
Tôi lập cho anh blog
Anh tự do viết chính kiến của mình
Và anh thốt lên: Tuyệt diệu văn minh!
Rồi anh bất ngờ bị bắt.
Tôi đưa tin Nhà văn Phạm Viết Đào bị bắt lên blog
Đưa tin mà vẫn không tin
Một nhà văn bị bắt
Cũng như tôi đã không tin một nhà báo bị bắt có tên là Trương Duy Nhất.
Ôi đất nước tôi
“Chơi công an đi bắt quân gian/ béng beng”
Trò chơi tuổi thơ đánh tráo
Bè bạn bắt nhau
Đất nước đi đâu về đâu bắt bắt…
Tôi làm thơ. Phạm Viết Đào dịch sách
Những nhà văn không giống nhau
Vẫn có thể bị bắt
Và khi đó cuộc đời chán ngắt
Nếu tất cả các nhà văn bị bắt
Tôi cũng là một Phạm Viết Đào.
Tôi đã gặp anh
Hình như tôi đã gặp anh
buổi sớm đồng quê bình minh trong mát
Nông trường Sông Âm say mê khúc hát
tuổi lên đường màu áo lá tươi nguyên
người lính trẻ nói tình yêu Tổ quốc
bằng sự ra đi tự nguyện của mình
Hình như tôi đã gặp anh
bình minh rừng – mắt lá nhìn cảnh giác
vai áo xước qua đêm truy kích giặc
đường tuần tra biên giới phía Tây nam
người lính trẻ nói tình yêu Tổ quốc:
Trước mũi súng của mình
cúi mặt một tù binh!
Hình như tôi đã gặp anh
đêm đơn vị hành quân lên phương Bắc
chuyện anh kể ngắn dần con đường dốc
nghe dập dồn vó ngựa thuở Quang Trung
người lính trẻ nói tình yêu Tổ quốc
bằng tình yêu từng trang sử anh hùng
Lê Đình Chinh
khi tôi biết tên anh, tôi tìm đến
chỉ gặp đồng đội của anh bồng súng chào nén lặng
trước nấm mộ biên thùy cỏ đắp còn tươi
tuổi hai mươi! Anh đem tuổi hai mươi
chặn lũ giặc điên cuồng qua biên giới
anh ngã xuống – hạt gieo vào đất ấy
hóa cây rừng xanh mãi tuổi hai mươi…
Tôi đi dọc rừng cây
đi dọc đất đai mình
đâu cũng gặp những người đi giữ nước
những người nói tình yêu Tổ quốc
như là đang trò chuyện cùng tôi!.
Tổng thống
Đã qua thời lãnh tụ
Thời bây giờ chém gió lại thành công
Những chính khách tiền
Những tổng thống bất ngôn nói đi rồi nói lại
Những sửa sai không ai có tội
Nhân loại thích đổi thay
Thay đổi
Đổi thay…
Anh thích tổng thống thế này
Tôi thích tổng thống thế kia
Úm ba la
Oẳn tù tì
Những âm mưu không thay đổi
Buồn và vui
Cũ và mới
Lộn sòng
Chỉ trơ trẽn lên ngôi như hàng dổm
Nếu anh không chơi với tôi
Tôi sẽ chơi với kẻ thù của anh
Sự bất cẩn sẽ biến thành tội ác
Những ngông cuồng thành hiểm hoạ chiến tranh.
Thế giới lướt rất nhanh
Trên mạng ảo
Nhưng nhốn nháo hiện hành là có thật
Tổng thống
Ai là người sắp đặt
Trật tự thế gian?
Phải chăng một lũ quan tham
Những cái đầu hit-le hiện đại
Hãy nghe lời bé gái:
Tôi đi chết đây. Tôi chán các ngươi rồi!…
Trái tim – tình yêu và lá chắn
1
Cứ mỗi lần gặp em
Trái tim anh đập gấp
Lá cây thì chợt biếc
Mây trắng chợt phổng phao
Hòn đá cuội vì sao
Bỗng lung lay dòng suối
Vì sao mà dải núi
Bỗng lung lay vòm trời
Và anh bỗng ít lời
Vì sao, em có hiều?
Có gì như men rượu
Sau mùa gặt em mời
Có gì như nụ cười
Trao anh ngay hội bắn
Có gì như trăng sáng
Lặng thầm đêm tuần tra…
2
Cứ mỗi lần bom rơi
Trái tim anh quặn thắt
Bàn tay anh nắm chặt
Mắt anh bỗng đỏ ngầu
Và tóc xanh trên đầu
Ngỡ già nhanh trước tuổi
Sóng đặc dềnh mặt suối
Đất lên màu tro than
Mảnh đạn xé thời gian
Găm thân mình đất nước
(Cuộc chiến tranh xâm lược
Bước đi bằng đạn bom
Bước trên núi trên sông
Bước trên hoa trên lá).
Trái tim anh máu ứa
Rụng đầy hoa ka-riêng.
Nơi anh đến tìm em
Dải ráng chiều cháy đỏ
Nhịp tim em trong gió
Cồn cào đêm chia ly…
Đi xa, anh ngoảnh về
Nơi tim em thức đợi
Phăng-xi-păng vời vợi
Nhìn anh chẳng cúi đầu!
3
Cứ mỗi lần quân thù
Nổ súng vào Tổ quốc
Em ơi, em có biết
Ở chiến hào, tim anh?
Tim anh một chút ngừng
Cho tay tì cò súng
Tim anh thành lá chắn
Trước réo gầm đạn bom,
Đỏ lừ lửa đạn phun
Như máu anh phẫn nộ
Đất quê hương – điềm tựa
Những trái tim tiến công.
Đất quê hương mênh mông
Dồn máu lên lá chắn
Tim anh liền với đất
Chẳng bao giờ cô đơn
Tim anh liền với sông
Chẳng bao giờ khô cháy
Tim anh liền với núi
Chẳng bao giờ ngả nghiêng
Tim anh có tình em
Chẳng bao giờ phụ bạc!
4
Xin em chớ bất ngờ
Khi tim anh đập gấp
Trước tình yêu thứ nhất
Qua tháng ngày chiến tranh
Ở biên thuỳ xa xanh
Em ơi, em có biết
Bao trái tim bất diệt
Vẫn đứng canh đất trời
Và tim anh, em ơi
Nguyện mãi làm lá chắn
Khi kẻ thù nhằm bắn
Vào đất lành, tình yêu!
Truyền thuyết về hoa violet
Violet nàng danh ca xinh đẹp
Phòng của nàng luôn tràn ngập hoa tươi
Những bó hoa của lòng người ngưỡng mộ
Món quà tặng vinh quang Nàng quá quen rồi
Đến một hôm nàng bỗng dưng thấy lạ
Khi nhận ra một loài hoa đều đặn cuối tuần
Người đến tặng hoa nàng không biết
Loài hoa gửi tới nàng như vậy đã vài năm
Violet thấy lòng xao xuyến quá
Có gì như thể một tình yêu
Nàng muốn gặp chàng trai kiên nhẫn ấy
Và cuộc gặp gỡ bất ngờ xảy ra vào một cuối chiều
Người mang đến bó hoa kia là một Ông già
Râu tóc bạc dáng đi chầm chậm
Violet ngạc nhiên nghe Ông già kể lại
Ông làm theo lời dặn của con Ông
Con trai Ông một chàng trai tuấn tú
Vừa mới hy sinh ở chiến trường
Lời chàng dặn bấy nay Ông vẫn giữ
Làm việc này Ông vơi bớt đau thương
Violet lắng nghe trào nước mắt
Nàng bỗng yêu người lính ấy gấp trăm lần
Và loài hoa của chàng trai đã chết
Tươi trong phòng Violét quanh năm.
Tuyết hát trong đầu tôi
Tuyết hát trong đầu tôi
Bài ca đêm màu trắng
Manhatan như mối tình đầu
Tôi nằm ngửa dang tay trên tuyết
Mưa rải những nốt nhạc lên da thịt
Giai điệu Moza trôi tuyết ngâu
Tuyết hát trong đầu tôi
Hai người cô đơn
Hai đầu mùa tuyết
Giá gói được giá mang đi được
Tuyết cho em xứ nắng
Quà xa…
Tuyết hát trong đầu tôi
Bờ cây muối trắng
Ô tô trắng
Cầu trắng
Nhà trắng
Những con đường áo trắng đi đêm
Tuyết hát trong đầu tôi
Ngủ vùi trắng trắng
Hạnh phúc thì xa trắng lạnh thì gần
Bỗng trong đầu bàn tay ai xóa tuyết
Thức dậy ban mai
Hình như tôi đã gặp tuyết một lần…
Tuyết Moskva
Đi chưa hết mùa thu nghiêng rừng lá phong vàng
Không hò hẹn
Bất ngờ. Tôi gặp tuyết
Tuyết mặc cho tôi bộ quần áo trắng tinh
Mũ trắng
Giày trắng và khăn trắng
Tuyết lợp lên câu thơ mái chữ trắng không vần
Hai cửa sổ biếc xanh mở ra trên má tuyết
Lắng nghe thơ
Hơi thở trắng ấm nồng
Tuổi mười bảy bước chân dài khựng lại
Trước câu thơ tuyết trắng đã trổ bông
Em tung hứng tuyết rơi
Những con chữ thi nhau nhảy múa
Những tán cây khiêu vũ trắng dọc đường
Những mái nhà nghiêng ngả trắng muôn phương
Tuyết và tuyết
Em cười trong trắng tuyết…
Khi bước xuống metro
Tôi bỗng nghe tuyết khóc
Khóc đầm đìa trên áo mũ của tôi
Thầm từ biệt thu vàng và tuyết trắng
Moskva
Thơ tuyết
Mặn môi…
Tương lai có tên là Tốt
Nhắm mắt lại thấy năm cũ hiện về những thước phim có ta
Mở mắt ra thấy năm mới trước mặt mà ta đang ở chỗ bắt đầu
Những người yêu đã bỏ ta
Những người yêu ta đã bỏ
Không mất bao giờ
Chỉ mất trí nhớ
Không mất quá khứ
Không ai mong tương lai xấu hơn
Bạn sẽ tốt hơn
Cây sẽ xanh hơn
Ôi thế gian này sao lắm côn đồ
Những người tốt vẫn ngày ngày xuất hiện
Giờ tốt ngày tốt tháng tốt năm tốt
Chỉ ta có tốt hơn không.
Tốt – ta vẫn mong từng năm từng tháng từng ngày từng giờ
Tốt – ám ảnh ta như bài thơ hay bất thình lình ta gặp
Cái bắt tay thật chặt nóng ran thịt da
Thụ thai tương lai
Ngựa thời gian chóng mặt
Sinh đẻ những đứa con có tên là TỐT.
Uống rượu với Nguyễn Du
Vẫn chén vẫn be mà ông thì đi vắng
Vào núi Hồng săn nai hương?
Sang Trường Lưu hát giao duyên cùng phường vải?
Cô gái quán Tiểu Khê mời tôi uống rượu
Một chén một be đợi ông về.
Tôi đợi đến tận khuya
Nghe câu Kiều bạc tóc
Mình thương mình xa xót
Hoa lê rụng trắng vườn
Ông vẫn đi cùng thập loại chúng sinh
Khóc thương từng con chữ
Con chữ như phận người
Lập loè trong cỏ
Con chữ như tên nỏ
Bắn vào nỗi u mê
Ông vẫn đi
250 năm không nghỉ
Nàng Kiều sống cùng ông
Hương cuối mùa thơm mãi
Sông Tiền Đường vẫn chảy
Sóng động bến Giang Đình
Vẫn còn đó Thúc Sinh
Vẫn còn đây Từ Hải
Gã bán tơ sống lại
Mụ Tú Bà hồi sinh
Giật mình mình lại thương mình
Thương cây bút bị đòn roi bao đận…
Vẫn quán Tiểu Khê tôi đợi ông đến sáng
Nghe tiếng ông văng vẳng:
“Có rượu cứ nghiêng bầu”
Hình như tiếng ông phát ra từ pho tượng
Còn ông vẫn đi
Đi mãi
Chẳng cúi đầu
Be rượu cạn lúc nào
Chén rượu cạn từ lâu
Bao giờ
Dù có
Mai sau…
Viếng Phan Lạc Hoa thân yêu
Muộn rồi ư? cả người đến đầu tiên
nghe mày thở hơi cuối cùng vĩnh biệt
không một ai cưỡng nổi cái chết
cái vô hình mạnh mẽ dường bao
Muộn rồi ư? Bao bè bạn của mày
rắn như đá vỡ tan như đá
đứa đốt hương như điên, đứa kêu gào đập phá
rượu không làm vơi bớt buồn đau.
Muộn rồi ư? Mưa gió trăng sao
sáng vô nghĩa và mát lành vô nghĩa
hát hay khóc phút giây này đều thế
lấy gì thay cái đã mất đi rồi?
Muộn rồi ư? Tao đến muộn rồi ư
con mày đó. Người mày yêu còn đó
bao câu hỏi vẫn như bài toán đố
sống cùng nhau liệu có thể trả lời?
Muộn rồi ư? Bài hát cuộc đời
bài hát không kết thúc
ai sẽ hát và ai không thể hát
người đến đầu tiên và người đến cuối cùng?
Muộn rồi ư? Vô định tiếng chuông rung…
Xem tranh Đinh Cường
Những cô gái yêu kiều thục nữ
Áo dài xanh
Áo dài tím
Áo dài hồng
Những đồi núi suối sông thơ mộng
Tiếng thở dài
Màu sắc mông lung
Anh đóng đinh thời gian trên bức tường ấn tượng
Đóng đinh tâm hồn khắp nẻo nhân gian
Ly cà phê đắng lòng nơi đất khách
Lá thông rơi
Chao chát gió Ngự Bình
Sông Hương chảy từ khung tranh ra Huế
Ướt tiếng đàn ma mị Trịnh Công Sơn
Chú ngựa đá kéo xe rời lăng tẩm
Chở cơn mưa đổ xuống bến đò Tuần
Và tôi thấy một bông hoa lạ lắm
Bay qua đầu ngọn núi nắng vàng mơ
Và tôi thấy người đàn ông mũ phớt
Đứng ngẩn ngơ
Đứng như đợi chờ
Là anh đó. Đinh Cường. Môi ngậm tẩu
Giữa nói cười, anh chỉ biết lặng thinh
Rồi một bữa tôi nhìn tranh. Và nhớ
Anh đã đi vào cõi tạo hình…
Yêu hết mình
Tặng em
Yêu hết mình tâm hồn thành tơ lụa
Ôm thân thể em như kén bọc tằm (*)
Yêu hết mình tâm hồn thành rượu mạnh
Thăng hoa anh
Yêu hết mình tâm hồn thành dây diều vô định
Neo tiếng sáo du dương ngút ngát không gian xanh…
Anh đã thử bay lên trời cao ấy
Mượn phép mầu thu lại tâm hồn em
Anh đã thử rơi về giường chiếu hẹp
Nhốt đam mê trong chảo nóng quay giòn
Và anh thấy tâm hồn em Ánh Sáng
Mắt đen tròn say đắm mắt em ngon…
Yêu hết mình người cho nhau sự sống
Mọi xích xiềng thành sợi nắng vàng mơ
Nhắm mắt lại thấy trời cao biển rộng
Thấy sống lưng ngân tiếng sáo xa mờ…
Để tiếp nối bài viết Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 4 chúng tôi đã dành tặng cho bạn những bài thơ còn lại của nhà thơ tài hoa Nguyễn Trọng Tạo. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài thơ cũng như hài lòng về bài viết của chúng tôi. Hãy theo dõi chúng tôi để cập nhật cho mình những bài viết đặc sắc nhất. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này!
Theo Thuvientho.com