Home / Chùm thơ chọn lọc / Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 4

Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 4

Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 4

Yến Lan là một cây bút quê hương thấm đẫm chất trữ tình sâu sắc. Ông có tới 4 bài thơ viết về quê hương Bình Định ở các thời kỳ khác nhau, không bài nào lặp lại cấu tứ chỉ có tình quê xuyên thấm nhẹ nhàng và sâu lắng. Yến Lan đã để lại sự nghiệp thơ ca đáng trân trọng với như thi phẩm cùng những bài kịch nổi tiếng. Cùng nhau tham khảo những bài thơ của ông nhé!

Lẩn tránh

Những nụ hoa mưa tàn cửa trước

Hương trầm sợ tối quấn song sau

Điện thờ vắng vẻ, hương dăm đóm

Cháy nửa phần cây tắt đã lâu

Trời nặng đưa về những ý đông

Nặng nề như buổi tiệc mong chồng

Mà bao thiếu phụ sầu ly biệt

Cất kỷ vào rương những áo hồng

Đêm qua gió lạnh ở muôn mồ

Bay lạc về đây với ý thơ

Em tưởng bao màu son sắc ấy

Đường tàn chầm chậm với ngây thơ

Cho nên em có tránh yêu đương

Không đọc vần thơ của đoạn trường

Em thả giọng cười trong gió sớm

Tươi ròn như những mảnh kim cương

Màu sắc phong thổ

Đỉnh nối đỉnh dập dồn

Sẫm dần theo nắng rớt

Cả dãy Hoàng Liên Sơn

Núi thay màu từng phút.

Gác nhà giao tế cao

Dõi chừng về các rẻo

Lòng suối rừng xôn xao

Tiếng khèn lên vắt vẻo

Lại chuyển thành tím than

Núi đang màu cánh kiến

Khi tiếng người râm ran

Ba ngả đường vào huyện

Rũ bụi đèo quanh co

Ngựa thò phì hơi cám

Vành còn vướng gianh khô

Xe xếp đầy ngõ trạm.

Túi thêu nền vải chàm

Lủng lẳng bàn xà cột

Phong Thổ chiều cuối năm

Đảng viên về dự họp.

Núi nhoà vào bóng râm

Núi lẫn trong nền tối

Đèn sáng rực uỷ ban

Đêm mở màn đại hội.

Bàn định cư định canh

Bàn phân mùn, giống cấy

Một màu núi rất xanh

Trong mắt anh huyện uỷ.

Một chiếc lông mi rụng

CÙNG như mọi sáng trong tuần

Hôm nay giữa lớp học mùa xuân

Ở ngoại ô thành phố

-Hi-rô-si-ma

anh đào đang nở

Có em học sinh

thầy giáo lại gọi tên

Nhiều lần

không thấy đứng lên

Lớp học bỗng nhiên nghẹn ngào nức nở

Dăm mái đầu quay dần ra cửa

Phút lặng yên

lạnh suốt những làn da

Trong mỗi tấm lòng

một đám ma qua

Em bé mười lăm tuần nay vắng mặt

Đang quằn quại như ngọn đèn sắp tắt

Thịt sùi lên đường bong bóng cơn mưa,

Mảng tóc cuối cùng rụng xuống hố ung thư

Nước mắt bên giương nhỏ quanh tiếng mớ

Những ký ức

đầy lửa bom nguyên tử

Kẻng đổi giờ như giọt nước lạnh tanh

Đôi ngấn rùng mình trên mặt tường xanh

Thầy giáo lặng nhìn những vành môi thắm

Tưởng thấy cả bước đi chầm chậm

Của làn phóng xạ

năm xưa

Những bước ngầm đi

chưa dừng lại một giờ

Trên các ngách đường mười năm tàn khốc

Bài vở làm xong

có em ngồi khóc

Khi tình cờ thấy rụng chiếc lông mi

Hay có đường gân vừa dụt trong tay

Chết thảm hại

và sống trong mộng dữ

Tôi hỏi:

Đây có phải là mục đích của những phát minh nguyên tử?

Mùa xuân lên cao

(Bút ký bằng thơ)

Ngược dòng sông Đỏ

Núi giăng dây chuyền.

Mới nghe đã sợ

Những lên chẳng hiền:

Trái-Hút, Mậu-A, Ngòi-Hóp

Tên như tên của hang beo hốc cọp

Bóng ma theo gót thầy then:

Sâu quảng sùi lên.

Biệt kích còn moi sào huyệt:

Lưỡi lê chọc tiết.

Chặn đường, thổ phi cướp xe…

Chuyện cũ xưa nghe,

Hôm nay chân đến.

Ngược đồi, ngược bến

Trên đường ra giêng,

Ta từ những miền:

Mặt ao tròn như những lá khoai:

Gánh trĩu nương chè: đồi cong đôi vai:

Hội diễn mùa xuân: cọ xoè quạt lá;

Măng uốn cần câu: thuyền thon mình cá.

Ta qua những làng

Máng rủ suối sang.

Chàm ngâm tím vại.

Trâu kéo gỗ về sông Yên Bái

Bến Âu Lâu thóc trẩy sang đò;

Ta đứng trên những nương ngô

Phấn bay giếng nước.

Giàn su quả dày.

Vườn cam quả sây.

Cam hay chim nở.

Cam hay em nhỏ.

Trên cành múa lay:

Cam hay má đỏ

Tay sờ mát tay

Nứa chuối chân ngàn

Nhìn ngon con mắt;

Ngọn suối cổ đeo vòng bạc

Thảnh thơi giã cối nếp vàng.

Tay ai chẻ lạt.

Bó tròn lá dong:

Rung rinh làng mạc

Con nước xuôi bè lá bánh chưng.

Ta về quên cả phố phường;

Đêm nay lửa sưởi công trường:

Câu hát đồng bằng bay phấn đá

Nghe giọng miền Nam dòn dã.

Mắt nào không có bóng quê hương!

Đường ” ray” ta theo

Lào cai – Hồ Kiều,

Chiếc cầu biên giới

Hai cánh cờ giao thắm một màu

Xuân chưa vào hội

Mà lòng dựng nêu,

Người ra bến lội

Hai nước cùng nhen bếp lửa chiều,

Bên kia ai nói?

Nghe cả bên kia tiếng Việt kiều,

Đêm nằm xuân Xát,

Hồn ta nghe cựa gốc song Hồng,

Đồn giặc trên cao đà đổ nát,

Những áo chàm xanh hết khóc chồng,

Những áo chàm xanh vào hội nghị,

Trang sổ ghi đầy lịch đổi công.

Đường vào Rèo cao

Thang mây bậc bậc

Gõ vào núi Hoàng Liên cao ngất

Tre mai lá đổ xạc xào,

Đường mòn dốc cao

Yêu anh bộ đội,

Thương con ngựa thồ.

Vạch từng bước lau:

Ngựa qua suối gọi, Anh đi chim chờ;

Ngựa thồ vai muối

Anh đến đầu non giữ cõi bờ.

Ta vào Rẻo cao

Nhạc chông trỗi chào:

Mây gió thu ngang đài vật lý

Mắt đồng chí bạn rõi tin sao.

Sa Pa, Sa Pa

Rau dàn mặt đất.

Bàn tay thành thị đến tăng gia.

Sa Pa. Sa Pa

Biệt thự công viên Tây nghỉ mát.

Nay hố bom tròn để nhảy qua,

Sa Pa, Sa Pa

Điện thoại uỷ ban reo nhặt nhặt.

Màu khăn cán bộ lẫn theo hoa.

Cầu mây lắt lẻo.

Cỏ tranh bập bềnh,

Tay nâu ai dẻo

Dưới nắng ngồi thêu cánh áo viền,

Tay ai dắt ngựa ra phiên Tết:

Năm cũ người mèo mai trẩy hết,

Năm mới về theo những điệu khèn.

Lần vào Rẻo cao

Tà Phình – Lào Chái,

Xuân cũ bao người chạy thô phỉ.

Xuân nay cùng ta thuốc lào.

Ngược dòng sông

Ta thăm núi rừng.

Rừng giàu như ong

Đang gây tổ mật,

Núi thơm nau đồng

Chuyển sang mùa gặt.

Như ta đang nhớ

Những mùa xuân nào

Mơ trong sách vở,

Ước từ ca dao.

Ta mang miền ngược về thành phố,

Miền ngược nằm trong những búp đào.

Mùa xuân này lạnh lắm em ơi

Tiếc một mùa xuân tiếc chẳng nguôi

Em ngồi giũ kén cạnh nong phơi

Con oanh lơ lửng bên cành trúc

Hót vọng trời xa giọng đón mời

Ta đang dệt mộng với tơ vần

Rối rắm tâm tư cố gỡ lần

Mơ ước vừa vun đầu ngọn bút

Biết đâu em sắp sẵn hành trang.

Em đi, ngày tháng biệt mùi tăm

Kén đã luân sinh mấy kiếp tằm.

Một mảnh hồn ta còn đọng mãi

Trên vành nong úa sắc thời gian.

Mảnh ào tơ vân lỗi hẹn rồi

Mùa xuân này lạnh lắm em ơi

Bài thơ ấy đắp sao cho kín

Mảng tuyết cô liêu phủ suốt đời.

Xem thêm:  Bài thơ Đà Lạt cuối mùa thu – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Mùa xuân vượt sóng

Nhớ một xóm chài gạnh biển,

Rêu đá bập bềnh, đường găm vò hến,

Nhà tranh hé cửa tò vò.

Cánh buồm xơ xác màu tro,

Lều lưới ngửa nghiêng bãi cát.

Sóng vỗ sụn chân vọng gác,

Đèn canh áy náy sau gành,

Thông cựa mình thưa thớt màu xanh.

Tiếng hát “ru hờ” vắng bặt.

Xóm nhỏ ngang tầm súng giặc.

Quanh năm bám biển chống càn.

Người đeo ống nước cơm rang,

Canh vắng xoáy lòng tiếng ốc.

Một buổi én về đuổi theo cá nục,

Thôn chài sực nhớ xuân sang.

Nhớ cành nêu tiếng khánh rộn ràng.

Cây bánh tét bó tròn nuột lại,

Nhớ một cành mai hương vàng bát ngát,

Bài thơ báo đọc dưới đèn,

Mành vẽ, chiếu hoa nhờ những con thuyền

Từ bến dâng ngoài ghé vào tấp nập,

Mùi tôm cá nồng lên bãi ngập,

Gió đưa thấu tận đầu nguồn,

“Măng le gửi xuống, cá chuồng…”

Câu hát ân tình nửa chừng bỗng đứt.

Xóm nhỏ én bay, nhớ về cá nục,

Nhưng ngoài khơi vẫn bóng tàu tuần

Giặc cài qua khép cửa mùa xuân

Bãi biển cắm đầy bàn chông, mũi mác.

Xóm nhỏ én bay, cát trùm lên cát,

Lẽ đâu xếp lưới chịu nghèo

Đốt lửa xơ thừng nhen ấm mũi neo,

Bạn chài trẻ ngồi bàn vượt lộng,

Ra khơi!

Ra khơi vạch con đường sống,

Ra khơi

Ra khơi vẹt sáng chân trời…

Biển gọi, thuyền nhanh… ra khơi, ra khơi

Mùa cá nục, xuân không chịu mất.

Đêm ấy buồm tuôn gió bấc,

Lưới dài kéo ngược sóng đen,

Tín hiệu truyền theo nhịp gõ mạn thuyền.

Mái chèo lướt bên lườn tàu giặc.

Luồn dưới ánh đèn pha sáng quắc,

Bạn chài đưa mắt tìm nhau.

Miệng súng đen ngòm!

Mặc.

Một vì sao

Trên đảo mờ xa như bàn tay vẫy tới.

Buổi chợ đồng bằng nhóm trong đêm hội.

Bỗng nhiên gặp lại những nàng

Đường đất gập ghềnh, chân chạy sỏi băng,

Tà áo sáng màu lân linh nước biển,

Phiên chợ tết trở nên xao xuyến

Loang ra thành những tin mừng,

Quang gánh em về thêm vị mùa xuân.

Váy bạc ánh đường kháng chiến.

Nhớ một xóm nghèo bám biển

Xông pha tiếp lại nguồn vui

Trước mũi súng thù – Ra khơi, ra khơi,

Én đã bay về, xuân không thể chậm.

Nắng sông Đà

Qua đò lạ bến đêm mưa

Sang canh khảm khắc ngủ chưa bản mường?

Sao còn mế đó đầu thang?

Sàn trong chiếu trải như dường chờ con…

Ngoài trời mưa vẫn cứ tuôn

Có se chiếc áo hong luồn sào tre?

Ngày mai còn những suối khe

Giữa hai sườn núi rét nghe đã tràn

Bỗng đâu trong giấc mơ màng

Trở tay nghiêng, nắng đến choàng bên hông

Nửa như ríu ríu vô lòng

Nửa như bế bế bồng bồng đi chơi

Nghe làn tóc gội se hơi

Nghe con chim sẻ sân phơi nhặt mùa

Thơm thơm mùi cải nên dưa

Lại nồng men đất sá bừa lật qua

Nắng gần thoắt đã nắng xa

Lòng như theo nắng chợt ra chợt vào

Lạnh vai, sực nhớ đầu sào…

Ô hay! trời vẫn rào rào đổ mưa

Khi con nằm giữa nắng mơ

Ấy khi đốt lửa mẹ hơ áo giùm

Phải chăng ánh lửa bập bùng

Là tia nắng ấm mẹ trùm mộng con,

Mưa còn đứt nối từng cơn

Nhưng mang nắng ấy vượt nguồn, con qua

Nắng ơi, Gìơ nắng rất xa

Phải từ bản lẻ sông Đà, nắng lên.

Nghe chiến thắng miền Nam tim tôi thành vô số

Có bao giờ như đêm nay, chào xuân

Tôi hoá trăm tôi, tôi mọc nghìn chân

Cùng một lúc xông vào bao thành phố

A, đỉnh tháp – Quy Nhơn ơi, đỉnh nhớ

A, Nha Trang – lòng biển của lòng thương

Đà Nẵng đây rồi, mộng tới trăm phương

Kìa Đà Lạt ngát xanh trời lưu luyến

Huế, Huế nữa, tím sao màu áo tím

Lại Sài Gòn, mơ trắng những đêm mơ

Và Kon-tum,tứ lớn một trường ca

Cả Bản-Thuộc, chưa một lần đặt bước

Cả những phố nhìn qua tranh vẽ phát

Phố hiện trong màu ửng trái cây đơm

Phố, chiều nào ai nhắc một mùi thơm…

Tôi đi, tôi đi dạt dào, ngây ngất

Mùi thuốc nổ bốc lên từ men đất

Mùi của căm thù, mùi của quê hương

Quyện với bụi than xoáy lốc trên đường

Ơi má, ơi ba! con lắng từng nhịp thở

Trong quật khởi mỗi người điều có chỗ

Tôi nhìn từng ánh mắt loé niềm tin

Xốc tới quân thù, ơi bạn, ơi em

Tôi thét theo tiếng hô truyền xung kích

Có lửa dậy từ mỗi điều căm tức

Có mìn tung trong mỗi ý trông chờ

Ôi Miền Nam tha thiết quá tự do

Đã chọc thủng tận tim gan của Mỹ

Xe bọc thép thành sư đoàn sắt gỉ

Kỵ binh bay gãy cổ những phi đoàn

Loạt loạt đồn tung, lớp lớp quân hàng

Thu lại liền tay tỉnh thành, thị trấn

Hết dọc phố dài, rạch ngang phố ngắn

Bốt gần tan, quét tới trại xa

Mỗi viên sỏi công viên, mỗi ô gạch hè nhà

Dưới gót quân đi bỏng lên lửa sống

Những thành phố của nhớ thương,trông chờ,

tưởng ngóng

Theo tiếng kèn rộn rã dấy lên

Có những vòm sao mới đủ mắt dõi nhìn

Từng mỗi chiến công trên từng tấc đất

Tôi hoá nghìn tôi vẫn không đi khắp

Ơi Miền Nam, Miền Nam, Miền Nam…

Chuyển động trăm trời khí thế một lương tâm

Nghe sao

Có lẽ sao trời ta nhìn thấy đêm đêm

Là tiếng nói hào hùng bằng nhịp đập con tim

Của nhân loại qua nghìn đời để lại.

Ta sẽ nghe từ chùm sao Bánh-lái

Tiếng người hô vượt biển thắng phong ba

Nghe sao Hôm, sao Mai nói đợi nói chờ

Vằng vặc hai đầu không gian chung thuỷ.

Nghe Tua-rua gọi gieo trồng, gặt hái

Xong mùa màng lại bàn dệt chiếu chăn

Nghe Thần – nông dạy con cháu kiệm cần

Hạt vãi hạt vưong lấy phần nuôi vịt

Nghe Bắc Đẩu, Nam Tào lục tìm sồ sách

Xe chặt nhân duyên bằng sợi nghĩa sợi tình…

Cả một Ngân Hà tỏ rạng lung linh.

Sao đang nói bao nhiêu điều cho cuộc sống…

Biết đâu nữa ngày mai trên trời rộng

Sẽ mọc thêm biêng biếc một chòm xanh

Từ những lời em nói với anh.

Xem thêm:  Thi Phẩm Tửu đặc sắc được yêu thích nhất của nhà thơ Nguyễn Khuyến

Ngựa nông trường

Chiều giát vàng mé núi

Gió lặng và trời thanh

Đầu mương le lói vài hoa chuối

Vẳng tiếng rìu xa đẵn nắng hanh.

Người chăn ngựa ngồi trên gọp đá

Bóng đổ tràn lòng thung

Tiếng sáo hãy còn vương trong lá

Sương từ chân núi dâng.

Ngựa hồng đang mê cỏ

Nung núc đùi tròn căng ráng đỏ

Ngựa bạch muốn trèo cao

Gáy rũ chòm lông xoắn móc câu.

Ngựa ô, ngựa ô chừng háu đá

Ghếch cổ ngựa kim lên đọ má

Người chăn đào gậy đếm quanh đàn

Ánh lự hào trong mắt chứa chan,

Có lẽ giờ này cô Thái trẻ

Hẳn bận cắt nhau con tía đẻ

Ngày mai tiên tràng cò nhung tơ

Thêm chú ngựa con lần bước nhẹ.

Người chăn ngoảnh nhìn về phía dưới

Dẫy bếp nông trường đang toả khói

Thóc cho ngụa giống chắc đang quây

Cỏ trữ mùa đông xe đã đầy

Bỗng hiện lên sườn núi

Những tay áo xắn cao

Những mái đầu tết vội

Chuồng hố vang tiếng cào

Tàu máng nồng hơi rạ

Anh em đôi ấy thường bảo nhau

Chỉ có ngời chăn là vất vả.

Nhưng anh, anh chi lắc đầu

Việc chăn đắt nhất phần nhàn hạ.

Tiếng trúc rài véo von

Anh bòn mỏi anh qua sáu lỗ tròn

Thảo nguyên như mới theo tầm sáo

Giáp lận đèo xa một nét son.

Ngựa hồng ung dung bước

Ngạc suối reo men vào uống nước

Ngựa bạch thoắt quay đầu

Lóc cóc đằng xa tiếng mõ trâu

Ngựa Ô ngứa gáy lăn trên cỏ

Người chăn sực nhớ những con xa

Giờ dưới trung du đang kéo cộ

Hay vượt cổng trời qua

Chở hàng mậu dịch lên phiên chợ

Hay đang hí rộn đỉnh rừng già

Rời nại biên phòng về bàn vắng

Bỗng trời rãi nắng

Núi mờ dần bóng đêm

Tiếng sáo cũng dần im

Nhưng dõng dạc… hồi ba

Này tiếng tù và

Người chân đứng lên đồn hỏi lại thổi

Tiếng sừng bay lảnh lói

Tiếng sừng vòng cung

Nhu sừng Siết quanh sườn núi

Cả đàn ngựa ngước lên

Bắp thịt rung rùng chiều tím màu sim

Rồi có quảy ức nẩy

Rồi nhịp vó dập dồn cất theo tiếng hí

Cẳng hậu sài dài, bờm trán hất tung

Gáy dựng cao tia nắng rớt sau cùng

Hồng. bạch. tía, ô… thoạt sau, thoạt trước

Như lửa rượt tuyết băng, tuyết tròn lửa vút

Như mây dồn ráng ứ, ráng vọt mây tuôn

Đồi cò cuộn vồng

Cả một trên đồi nghiêng lối.

Nhìn hướng nông trường lẫn vào sương núi

Tù và buông thõng ngang hóng

Môi người chăn hãy còn nóng rực

Tiếng người chăn đồn lên phía trước

Anh khoá lại chặng đường

Ngất ngưởng trên mình con “bắc thảo”

Lại mê về quê đựơc Hậu Giang

Chở má dạo chơi vòng xe thổ mộ.

Ngựa qua từng chuyến

Nàng từ buổi sánh hoa

Không hay chồng đã hỏi

Chàng từ buổi đi qua

Yêu mà không dám nói

Trưa hào hoa mình lụa

Thương trời ngơ ngẩn xanh

Buồn nghe qua chuyến ngựa

Trên nẻo làng quanh quanh

Gặp thuở trời tháng bảy

Mưa ngâu dài trên sông

Đường không xa gì mấy

Lòng ơi, cách chẳng cùng

Thuyền từ xa bãi sậy

Cỏ nghẹn sầu cố nhân

Ngõ nàng mà quạnh ấy

Ngựa chàng đến mấy lần

Ừ, sao mà tương tư?

Thương gì nơi vòng giếng?

Nhớ nào ở hương thu

Ngựa chàng sang từng chuyến

Đường vẫn nao dòng cũ

Ngựa nào bước chân xưa

Áo chàng xanh lam lũ

Trời ơi, trời đừng mưa.

Nhân ngày giỗ nhớ Xuân Diệu

Bởi cuộc sống không bao giờ chán nản

“Và cây đời mãi mãi xanh tươi”

Ơi Xuân Diệu – duyên thơ tình bạn

Hẳn hôm nay lại về lại với người

Vâng nỗi tiếc niềm thương hơi ấm lửa

Chất liệu này chỉ có ở nhân gian

Chắc anh lạnh xin ngồi đây ở giữa

Cho bạn bè sưởi ấm lại dung nhan

Lụt mới tràn lên đồng bãi quê ta

Giữa tháng trọng đông mà đất còn ngập ngụa

Giá như thường năm anh có về nhà

Sẽ thao thức suốt đêm vì sóng vỗ

Sóng phập phồng theo gió bấc tuôn qua

Xác quê ngoại cứ mỗi lần biển động

Sóng bồn chồn chờ tiễn bước anh xa

Ghé đôi bữa sống lại ngày bé bỏng

Anh khuất vời, mới đó đã tròn năm

Sau cánh cửa cõi đêm dày đã khép

Tưởng đêm qua trước lúc đi nằm

Bút còn ngấn mực bài thơ mới chép

Ngày giỗ đầu xin thắp nén nhang

Xa chỗ anh nằm nhưng gần nơi bú mớm

Bận ấy anh về vĩnh biệt quê hương

Ta đâu biết,còn trách anh về muộn

Vẫn như trước anh bình thơ trích truyện

Lên giáp nguồn xuống cuối mạn phù sa

Giữa tâm sự có khi nghẹn tiếng

Nhích tầm vai anh giấu bạn cài già

Một phẩm người yêu cuộc sống bao nhiêu

Không muốn vắng mặt mình giữa cơn chèo chống

Đã từng quen lội suối trèo đèo

Thở khí thở của chiến trường và lao động

Bởi có cái nhìn qua nhãn quan thấm thấu

Quả sấu con cũng “biểu tượng tài năng”

Và nếu không đủ một sức bền sáng tạo

Có nghĩa gì tiếng “cục tác ở Thịnh lang”

Tuổi bảy mươi trẻ lại với thơ tình

Ai bảo yêu đương không của người cách mạng

Nhà thơ yêu là yêu bóng yêu hình

Đừng nghĩ thế xuân đời đâu có hạn

Anh trả nợ cho đời

Bằng cả khối công trình uyên bác

Và đời còn nợ anh, món nợ không nguôi

Về nổi cô dơn không nơi bù sớt

Mỗi vòng hoa rồi tàn trên nấm mộ

Mọi nắm nhang sẽ trở lại hàng tăm

Xuân Diệu ơi chỉ có lòng tưởng nhớ

Ôm trọn bóng hình đậm nét tháng năm

Nhập vào xuân mới

Đèn chong gác hẹp – sầu nhân bản –

Cháy lụn guồng tim lạnh bút thơ.

Xuống thang mặt trắng bơ thờ,

Va vào thế sự còn ngờ chiêm bao.

Không gian hồng ngát rộng,

Man mác nẻo Dương Quan.

Mùa – tôi chưa kịp sống –

Đưa én dệt cây ngàn.

Chim ca tình lúa mới,

Cành múa trái mọng tròn.

Nắng không vương chờ đợi,

Đường cỏ mẹp chân mòn.

Triều dâng bể lớn – hồn dân tộc –

Lấp cạn cồn hoang loáng bãi dương.

Cỏ non in vết bạn đường,

Bốn phương dồn lại một trường hân hoan.

Núi thôi phân ranh giới,

Đường nối vạn lý tình.

Người mang hương vào hội,

Gót rỗ dấu trường chinh.

Nhịp chân vẽ hoa bụi,

Vung tóc loé sương hồng.

Tiếng gọi trong lòng núi,

Lời đáp tự nguồn sông.

Cầm cày hiểu nghĩa đất,

Đạp cửi biết tình tơ.

Mài gươm rèn nết sắt,

Đọc gió cát tìm thơ.

Co tay vồng núi thịt,

Nhô trán đội trăng sao.

Nhai cỏ đắp thương tích,

Người xuân tắm nắng đào

Gió đùa mây ám – hờn nhân loại –

Vạch nẻo bình minh loá bến vui.

Chiếc thuyền viễn thú tuông xuôi,

Nhấp nhô đảo biếc dường trôi theo thuyền.

Nắng chảy qua triền suối

Hao hao niềm cố nhân.

Lòng – tôi không tiếc nuối –

Gởi theo ngày xuất quân.

Hương ngập chẳng chờ hoa,

Hoa nở không đợi nguyệt;

Nguyệt lên giữa xế tà

Nhập vào xuân bất diệt.

Xuân ấm chân son – màu thế hệ –

Trên nền vũ tạ ấm sênh ca.

Nghiêng tai nghe nhạc hải hà,

Mờ trong tiếng nhạc, tiếng gà đêm đông.

Xem thêm:  Tất tần tật 111 bài thơ chế tình yêu đầy ấn tượng sâu sắc nhất

Nhớ

Một buổi trong rừng, chim “hít cô”

Nhẹ nhàng buông nhẹ xuống hư vô

Những tràng ngọc tiếng lâng trong gió.

Theo những dòng mây chảy lặng lờ.

Tôi nhớ trên đường bao vảy lá.

Mà thu vàng rụng những ngày khô…

Ừ sao không nhớ người trai trẻ,

Trò chuyện cùng tôi dưới ánh trăng?

Đêm qua tan hội trong làng cuối,

Khi đứng bên cầu buộc giải khăn…

Những bạn đẩy goòng

Đêm ấy.

Đêm mồng một

Tháng Năm.

Sao đã cháy đàng Đông.

Chiếc xe goòng lên dốc.

Chiếc xe goòng ở đây còn lên dốc.

Đoàn đẩy xe hì hục bên nhau-

Vân canh dài cánh rừng sâu.

Khói bom còn khét trên đầu ngọn cây.

Goòng đã bật lửa đường rây.

Quả tim bọc sắt chở đầy quân tương.

Xa xa đôi bếp nhà sàn.

Dụi con mắt đỏ vẹt ngàn nhìn theo.

Dọc rừng núi cheo leo.

Người đi vào đêm vắng

Nghĩ đến giờ chiến thắng,

Lòng họ sáng hơn rằm

Đón chào Mồng một tháng Năm,

Người ra mặt trận áo đầm hơi sương,

Lòng đài theo bóng quế hương.

Bàn tay lao động cản đường chiến tranh.

*

Hôm nay trong hoà bình,

Giữa thủ đô Hà Nội,

Một đoàn tàu quyện khói,

Mùa xuân trổi dậy từng toa.

Cửa gương cô gái ôm hoa.

Mắt xanh Tây -Bắc áo pha màu chàm.

Ngày mai Mồng một tháng Năm.

Người mang hương núi về thăm phố phường.

Còi vui dóng dả bạn đường.

Còn như thấy chuyến chuyến goòng năm xa.

Vẫn bao người ấy chân đưa

Trong đêm quê cũ gió mưa rạt rào.

Mắt còn thắp cháy thay sao,

Trên môi mùi vị gian lao lại nồng,

Quanh co xuyên ngách “thành đồng”,

Ngực căng gió bấc trong lòng cờ bay.

*

Họ đi, ánh lửa đường rây.

Trò canh sáng giữa mắt này đêm đêm.

Những thành phố ra đi

(Trích trường ca “Khúc ruột miền Trung”)

BẮT đầu từ những cây nước công viên

Vòi phun nghẹn tắt

Rồi, đêm hút sâu theo từng mỗi tối bớt đèn

Đến chợ búa, lối cổng vào khoá chặt

Các công sở trống không,

Toà, viện đứng nghe gió lùa thang gác

Rồi từ, giường, bàn, ghế, chạn ăn

Lọc cọc theo xe lăn trong khói bụi bê tông đổ sập

Bề cao thành phố thấp dần

Cây đại lộ buông cành lơ láo

Ngõ cụt bộn bề thêm mùi bùn nhão

Khu, phường, xốc xếch thùng, ky

Sắt vụn, mảnh chai xiết dưới bánh xe

Cho đến lúc

Những hàm răng tà-vẹt cắm xuống các đầu đường lở nhựa

Những trạm gác cuối cùng đỏ hoe ánh lửa

Rời ngoại ô – Những thành phố ra đi.

*

Những thành phố trẻ trung với cần trục, xúp-de

Những thành phố già nua, nặng nề thành quách

Dọc đường cái, vai khiêng tay xách

Chia nhỏ mình ra trên mỗi ngả đường.

Lùi sâu dần qua góc chợ, bìa thôn

Trên đốt ngón tay tính người ở lại.

*

Ra đi – ra đi, đường mòn, lối bãi

Con sông quê xa lại thủ thỉ bên lòng

Vợ bỗng mến yêu quê ngoại của chồng

Cái thung lũng nồng hăng mùi cỏ

Chồng thấy vấn vương ngày thơ của vợ

Ơi, cành ổi này mẹ ru giấc con xưa

Nay con lại về mắc võng cháu đưa.

Câu hát trên đồng mông mênh nắng gió

Đã xao xuyến những lòng người hè phố.

Tiếng gàu khua lòng giếng thoáng hương thơm

Dần quen cùng mùi cơm chín lửa rơm.

Ra đi – ra đi toả về các ngả

Những quen thân đã xoá dần xa lạ.

Bả vai quằn dưới gánh phở hàng rong

Đang nhún nha theo gánh mạ trên đồng.

Chiếc bao tải lấm màu than phố kiệt

Về giũ bụi khoai đỏ màu đất sét.

Dấu ốc trên rêu, bóng cá nhảy trong lờ

Rạo rực tâm hồn bầy trẻ đêm mưa

*

Ra đi – ra đi, dốc trèo suối lội

Tháo rời máy những xưởng đường, xưởng sợi

Đe, búa vào rừng lập trại công binh

Đến xứ dừa nương thế lá tre xanh

Tước dó, giã rơm, đắp lò seo giấy

Về những cánh đồng hạn khô chờ cấy

Siết nồi hơi vặn chạy máy bơm

Tiếp đường mòn qua bãi mía, nương thơm

Sắp chữ, dập khuôn in đều sách báo

Giữ vẹn màu xanh công nhân trên áo

Sức cần lao lại dựng mới những quê hương

Cái ốc hòn bi đem ráp máy, chuyền guồng

Giây điện, lá tôn buộc che lều lán.

Quy Nhơn – bé gối đầu rừng, nhớ Tấn

Sông-Cầu-con trong lũng thấp nhớ dừa

Lòng Tuy Hoà mong núi Nhạn giữa đồng dưa

Quảng Ngãi trú thôn cau nhớ về thành quách.

Lọc cọc xe lăn, cồng kềnh vai vác

Thành phố rải về ba tỉnh rưỡi tự do

Đất trăm nơi đâu cũng hẹn hò

Không riêng chỉ nhà quen, xóm thuộc

Dầu lạc dầu dừa đèn đêm thao thức

Quán cháo gánh hàng, đây thành phố nhúm nhen

Lại ra ga nghe chuyến chuyến goòng đêm

Lại xuống bến đón ghe bầu xuôi ngược

Dòng tâm sự đã gửi thông nét mực

Cuối bể, chân đèo dần nối đường dây

Chuyện vác khuân, bàn lẫn chuyện cuốc cày

Dù có gánh lẻ loi ngang đường rẽ bạn

Với những riêng tư hòm rương chất nặng

Thành phố vẫn bền những bước ra đi

Thân đã nhẹ nhàng với mái rạ, liếp tre

Đem sức bàn tay rút ngắn dần gian khổ

Giặc có đến lại nhà không, quán bỏ

Lại tản ra trên đường cái tự do

Đề dành cho chúng nó, dưới than tro

Những mìn ổ và hầm chông du kích

*

Đường trở lại phải lót bằng xác địch.

Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến các bạn những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan. Ông ra đi nhưng để lại cho đời nhiều thi phẩm nổi tiếng và giá trị. Với sự tinh tế cùng phong cách thơ nổi bật mà tên tuổi của ông luôn sống mãi trong lòng người hâm mộ. Cảm ơn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi nhé!

Xem thêm:Trọn bộ những bài thơ hay nhất của nhà thơ Yến Lan phần 3

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …