Chỉ Một Chữ “Tình” cho tập thơ, Bùi Nguyễn Trường Kiên đã thâu tóm toàn bộ những điều tinh túy, đẹp đẽ nhất của con người vào mỗi vần thơ. Cay, đắng, ngọt, bùi… là những gia vị của tình yêu lứa tôi, của tình bạn bè, tình nghĩa mẫu tử… Chúng ta cùng nhau chiêm nghiệm và thấu hiểu chúng thông qua phần 1 của chùm thơ này nhé. Một cảm xúc lâng lâng, tràn trề năng lượng chắc chắn sẽ dâng lên trong lòng bạn đấy nhé!
Tháng Ngày Qua
Chỉ mới đây mà chừng đã quá xa
Tiếng mẹ ầu ơ ru hời trong chiều vắng
Cõng con qua đê cha chờ cơn sóng lặng
Chuyện ngày xưa như gió thoảng sau hè
Khắc ghi hoài ngày ấy bến sông quê
Giữa chuyến đò trưa mẹ cho con ngụm nước
Ngụm nước mát cả đời không quên được
Cơn khát đi qua nỗi nhớ giữ trong lòng!
Đất quê mình lạnh buốt những mùa đông
Chiếc tơi rách thăm đồng cha khoác vội
Áo mỏng nâu sòng ruộng xa mẹ lội
Mưa trắng trời cha mẹ khuất nẻo xa…
Thằng nhỏ nhà nghèo trôi dạt chốn phồn hoa
Tìm con chữ giữa trùng khơi bão tố
Nước mắt chan cơm lớn lên cùng nắng gió
Tóc đang xanh bỗng bạc trắng nỗi buồn!
Bao đêm dài giấc ngủ cứ rưng rưng
Khát tiếng mẹ ru, thèm hơi cha nồng ấm
Khắc khoải âu lo đường xa vạn dặm
Nhớ mãi chuyến đò đã tít tắp mù xa
Thằng nhỏ nhà nghèo ngồi nhớ tháng ngày qua…
Xin Kể Chuyện, Mẹ Tôi
Tuổi trẻ cuốn ta đi
Say với chuyện lên rừng xuống biển
Bước chân đi ngày càng xa miết
Mẹ lặng thầm ngồi đợi phía chiều quê
Mẹ thở dài mấy lúc ta nghe
Khi mải say về chân trời mới
Đi tới – từng bước chân đi tới…
Ngày mỗi xa dần tiếng ầu ơ
Mơ là Thánh Gióng từ thuở còn thơ
Nay vẫn cứ ngỡ mình xương đồng da sắt
Quê hương đã không còn bóng giặc
Sao vẫn thân cò mình mẹ quạnh hiu!
Rồi ta về quê cũ một chiều
Chợt hiểu vì sao thổn thức
Giản đơn một điều rất thực
Ai quên mẹ mình mà biết nhớ quê hương!
Cứ say sưa đeo đuổi những cung đường
Chức tước tiền tài sang giàu phú quý
Dăm chén rượu nồng những cuộc say tuý luý
Choàng cơn mơ tay trắng thế kia mà…
Hãy khắc vào lòng những cuộc chia xa
Để nhớ nơi có người ở lại
Để biết một lần khôn đổi bằng ngàn lần dại
Mẹ là chốn bình yên – nơi để quay về
Chốn bình yên là nơi để quay về
Đã biết thế từ ngày có mẹ
Hàng ngàn lần “Mẹ ơi!…” ta gọi khẻ
Và bao giờ cũng âu yếm nhất “Mẹ đây…”
Nằm giữa đồng nhìn những áng mây
Mây trôi những hình hài ẩn hiện
Ông bụt, cô tiên… có biết bao câu chuyện
Một câu chuyện lòng tôi xin kể: Mẹ tôi…
Thèm Là Trẻ Con
tự dưng thèm là trẻ con
lăn ra giữa đồng phơi mình nghe gió hát
nhìn mây trên trời cao xanh ngút ngát
nhớ lời Mẹ ru thuở tóc chỏm trên đầu
tự dưng thèm là trẻ con
để được sống cho đã thèm với Mẹ
hồi Mẹ đi xa ta còn là cậu bé
từ đó những giấc mơ cứ ướt đẫm canh dài
tự dưng thèm là trẻ con
ta sẽ nhíp đêm vô ngày bện chung năm cùng tháng
để cuộc đời sẽ dài ra vô hạn
cho ta đủ thời gian đi tìm mẹ cuối chân trời
tự dưng thèm là trẻ con
để mặc sức mà mơ mà ước
ta sẽ thả chiếc thuyền lá tre xuôi theo dòng nước
cùng với trái tim lên tiếng gọi…
Mẹ ơi!
Gửi Em
Hai mươi mốt năm
Em vẫn đi về hai buổi sớm khuya
Nếu không có em
Chắc cuộc đời này buồn lắm
Em đến và tôi sang trang mới…
Không có em. Làm sao có những thiên thần để tôi ngày đêm vỗ về, thương yêu, chiều chuộng? Các con cười khóc, giỗi hờn, buồn vui, vòi vĩnh… Nửa đêm hồn phi phách tán chở con đi tìm bác sỹ. Lạc con có nửa giờ mà như đánh mất cả cuộc đời!
Chúng ta vui khi con nở nụ cười
Đời thật đẹp con mỗi ngày khôn lớn
Không em làm sao có những ngày vui như thế.
Bữa Cơm Quê
Cảm ơn em
bữa cơm
mà người ta vẫn thường bảo
quê mùa
khứa cá ngừ kho với ớt
dĩa lau lang luộc
chén nước mắm mặn
bát canh tôm nấu bí đao
Cầm đũa mà bỗng nghẹn ngào
em làm cho ta
nhớ
Mẹ
Cần chi cao lương
cần gì mỹ vị
cần chi chén ngọc đũa ngà
cần gì khăn ăn, rượu bổ
một đời
Mẹ ta cùng khổ
chạy ăn từng bữa
rạc người
Hàng trăm lần
ta cố hình dung mắt mẹ cười
chỉ nhớ tiếng thở dài của mẹ
những tiếng thở dài dù rất khẽ
cũng đã theo ta đến tận giờ
Ngày ấy
ta trẻ thơ
ta ngu ngơ
ta vụng dại
Mẹ chia xa quãng đời con gái
để bắt đầu một chặng đường dài
áo nâu sồng mẹ mặc đến sờn vai
Rồi ta lớn lên
đi đông đi tây lên rừng xuống biển
cứ mỗi bữa cơm
ta lại thèm quay quắt
bữa cơm quê
Ừ, thì ta chính gốc gã nhà quê
nên cả đời
thèm rau, thèm mắm
thèm được nghe tiếng hò khoan trên sông
thèm mùi gió thoảng trên đồng
thèm những buổi chiều cùng bạn bè bì bõm dưới mương
thèm sà vào lòng mẹ những đêm trăng sáng
để nghe tiếng ru hời “con ngủ… mẹ thương…”
Ta xa quê
lâu lắm rồi
mà đến chừ vẫn cứ nhà quê
em thương
thì cứ cho ta mắm muối dưa cà
để ta được sống lại thời thơ ấu
dù chẳng ai hiểu thấu
tuổi thơ ta
nước mắt
những canh dài
Cảm ơn em
bữa cơm quê
bữa cơm ngon nhất
Gửi Con 17
Con gái ơi!
Sao mà yêu đến thế
Mới hôm nào con còn bé xíu
Chiều chiều đứng ngóng cha về
“Ba ơi, chở con đi một vòng, ba nhé…”
Tóc đuôi gà, con gái mắt như sao
Rồi con lớn lên chẳng biết tự hôm nào
Mái đầu xanh bên tóc cha mây trắng
Những ngày cha đi vắng
Nhớ con quay quắt những đêm dài
Những chiều nắng vàng, những sớm sương mai
Kết thành tuổi con bây giờ mười bảy
Tình yêu cha như con nước dâng tràn ngoài bãi
Dòng sông ôm ấp bến bờ
Tình yêu cha là sớm tối mong chờ
Con về muộn lòng cha như lửa đốt
Chẳng biết ngày mai, ngày mốt…
Chim xa đàn – con gái có buồn không?
Tình yêu cha như gió trên đồng
Ru con những trưa hè ngày cũ
À ơi con ngủ!…
Đong đầy mộng đẹp, con yêu
Hạnh phúc mẹ cha là những buổi chiều
Bỏ hết chuyện đời ngoài ngõ
Nhà ta có một thiên thần nhỏ
Tiếng con cười xoá mọi nỗi phiền đau
Thời gian ơi, có phép nhiệm màu?
Để con thôi đừng lớn nữa
Để niềm vui đừng tàn tro bếp lửa
Để nỗi đau không chạm đến thiên thần
Nhìn tháng ngày trôi cha chợt bâng khuâng
Thời gian làm sao dừng lại (!)
Mà thôi, vui lên nào con gái
Mười bảy rồi, thiếu nữ tuổi tròn trăng
Ngày mai đây dẫu nắng táp mưa giăng
Con hãy vững tin vào tương lai phía trước
Dẫu cả đời cha phải bơi dòng nước ngược
Chỉ để mong con hạnh phúc đủ đầy
Thương con cha đếm tháng đếm ngày
Chắn gió, che mưa làm sao cha ngăn được nỗi đau và nước mắt
Con hãy là người thợ gặt
Tình yêu cha gieo trĩu những hạt vàng…
Hạnh phúc nhé con ngoan
Cha sẽ đi cùng con đến mọi miền gian lao vất vả
Đừng nản lòng khi con vấp ngã
Cha bên con mỗi sáng mỗi chiều…
Sao mà yêu con, yêu nhiều đến thế
Con gái của cha ơi!
Gửi Chàng Trai Trẻ
Con trai ơi
Những lúc cha đi xa
Con là người đàn ông duy nhất còn lại trong nhà
Con là lá chắn cho Mẹ, cho Dì, cho Bà, cho Chị,…
Con – “Người đàn ông” mà nhà mình ai cũng quý
Cũng thương yêu chiều chuộng nhất trên đời
Con,
Người-đàn-ông của những ngày mai
Bởi hôm nay con mới tròn mười ba tuổi
Cái tuổi ham chơi, biếng làm, thích ngủ
Mưa không tới chân, nắng không chạm tóc
Từ lâu lắm rồi cha không nghe tiếng khóc
Bởi con ngoan và hiền nhất kia mà
Ừ, thì con cứ ngủ thêm cho đẫy giấc
Để giấc mơ hoa không bị mất giữa chừng
Ừ, thì con cứ chơi thêm chút nữa
Để tuổi thơ còn lưu giữ chút hồn nhiên
Rồi mai đây
Trong bể luỵ ưu phiền
Con sẽ vững tay chèo
Đưa chiếc-thuyền-đời về bến đổ
Cuộc sống là chông, là gai, là bể khổ
Lo gì, đã có một chàng trai…
Ừ, thì cha nói chuyện ngày mai
Sẽ có lớp bụi thời gian phủ mờ năm tháng cũ
Phía trước là bão tố, phong ba, thác ghềnh, bão lũ
Đừng sợ
Con
Cứ thẳng tiến không lùi!
Hôm nay con hãy thật vui
Nhớ ngày con chào đời mười ba năm về trước
Hãy cảm ơn Mẹ – người cho con hạnh phúc
Hôm nay và cả cuộc đời…
Thơ Gửi Học Trò
Ngày tháng sẽ trôi đi
Vô tình như gió mưa ngoài song cửa
Các em sẽ ra đi
Như đàn chim tung cánh giữa trời
Ai sẽ về phương Bắc
Ai ở lại phương Nam
Ai ngày mai sẽ bước lên đài danh vọng
Ai ngậm ngùi buồn tủi nếm chua cay!
Các em có hay
Ngày mai trên bục giảng này
Bất chợt một ngày tôi vào lớp
Bàn ghế lạnh tanh chẳng một bóng người
Tôi sẽ nhớ quắt quay những tháng ngày vừa mất
Nhớ những đôi mắt
Nhớ những bờ môi
Nhớ từng chỗ các em ngồi
Chỉ còn là ký ức
Tôi lang thang một chặng đời dài
Gom góp từng cánh hoa
Thu từng con chữ
Để gửi lại các em những bài học đượm hương
Tôi lang thang qua những chặng đường
Nhặt từng cây gai nhọn
Để đường các em đi sẽ chỉ là hoa và bướm
Các em hãy là cánh hoa nở trong nắng sớm
Tôi – người làm vườn canh giữ phía hoàng hôn
Tôi sẽ chờ tin vui các em ở ngày mai
Như bấy lâu nay đầu giờ tôi vẫn đợi
Thương học trò đường xa dịu vợi
Giờ học đến rồi mà lớp vẫn chưa đông
Đã từng có chung những sáng nắng chiều giông
Đã từng đi chung con đường tới lớp
Đã từng rẽ khinh tấn trò đời nhơ nhớp
Câu chuyện kể ngày nào mấy em nhớ em quên?
Thôi thì các em cứ đi xa
Cứ bay cao để thoả chí tang bồng
Cứ đi, cứ bay để biết nhân gian có khi là đường cay, muối ngọt
Để có thêm bài học
Cuộc đời!
Rồi các em sẽ tự mình chèo chống giữa trùng khơi
Con thuyền nan lẻ loi trên sóng
Đừng khóc
Đừng buồn
Đừng dỗi
Đừng buông tay chèo dù chỉ phút giây!
Ngày mai
Trên bục giảng này
Tôi lại vui buồn cùng những chồi non mới
Đầu giờ tôi lại ngồi chờ đợi
Lặng thầm che chắn bão giông
Lại thêm những lượt người qua sông
Chẳng hề mong – ai nhớ kẻ đưa đò?
Yếu Lòng
1.
Yếu lòng! Em bảo thế
Có người tin và chờ đợi
Vậy mà em cứ như hoàng yến
Véo von cả buổi chiều
Cứ cho là em yếu lòng
Thì đã làm sao…
Ai bảo ai kia mong chờ chộn rộn!
2.
Yếu lòng! Em buồn nên nói thế
Vui là quên ngay ấy mà
Khổ cho non cao
Cao bao nhiêu cho đủ
Buồn cho vực sâu
Sâu mấy cũng chỉ là…
3.
Thôi thì quên đi điều em nói
Ngày tháng qua em sẽ hết buồn
Ai rồi cũng sẽ cởi trả xiêm y
Cho chủ nợ thời gian cất vào rương quá khứ
Sá gì lời em nói
Có đáng chi một phút yếu lòng!
4.
Em yếu lòng
Sao ai đó cứ mong
Cứ mong điều huyền thoại
Nhắm mắt chìm vào đôi môi như lửa hè rực rỡ
Thắp trăng lên chờ một loài hoa nở
Một đoá quỳnh như một vết hằn
Khắc sâu vào tim nhức nhối
Nụ hôn đầu xa tít tắp mù khơi!
5.
Mưa rồi sẽ rơi
Xoá những dấu chân tình cờ để lại
Những vết son thời vụng dại
Em sẽ quên hay cất để dành?
Em bảo xa… phải thế, thì đành…
Chứ làm sao mà xa cho được
Đã hẹn với nhau từ ngàn năm trước
Nay gặp rồi sao lại để mất nhau
Ta có khổ cả ngàn lần cũng được
Ai để người yêu đau!
Tình yêu có phép nhiệm màu…
Một Ngày
Bởi khù khờ nên ai mới yêu ai
Đêm cao nguyên gió từng cơn buốt giá
Lời tỏ tình bỗng dưng hoá đá
Phố Y Ngông lặng lẽ bước chân buồn
Dăk Lăk trăng tàn nhuộm tối cả làng buôn
Trái tim ai lạc loài cơn địa chấn
Ngày mai ai về với bộn bề tất bật
Để một người quay quắt kỷ niệm xưa
Biển quê em chiều nay trời có đổ mưa
Những con sóng có vỗ bờ thương nhớ
Bầy sao đêm lạc loài qua phố chợ
Có một ngôi sao buồn mờ nhất ở phía xa
Có khi nào em nhớ phố mình qua
Nhớ đêm Hoàng Cung, nhớ tách trà, gió lộng…
Em sẽ hiểu đời là giấc mộng
Có rồi không, đôi chân mỏi đường đời
Em đi rồi cánh buồm đã xa khơi
Sao nhớ quá tiếng ngày xưa vọng lại
Ta đi, ta đi, ta đi mãi
Một nỗi buồn cất lại giữa con tim
Ta xa nhau rồi mãi miết đi tìm
Ngày tháng cũ giữa cuộc đời quen lạ
Mới gặp em mà tưởng chừng như đã
Trăm năm gộp lại một ngày…
Môi Em
Mây hay là tóc em bay đó
Đang nắng bỗng hanh nửa góc trời
Môi có ngọt không mà tươi vậy?
Ta chợt mong thầm… chút mưa rơi
Mưa rơi để ướt bờ vai nhỏ
Để buốt làn da trắng như ngần
Để em khép nhẹ làn mi sáng
Và sẽ gật đầu chẳng phân vân…
Còn Lại Gì Cho Nhau
Còn thời gian nào cho ta
Để bối rối nhìn trời xanh và mây trắng
Để từng đêm một mình ngồi câm lặng
Đợi tuổi buồn đi qua
Em có chờ ai không em
Khi bóng xế nhuộm vàng con đường nhỏ
Rồi bất chợt một lần qua ngỏ
Giật mình ta nhận người quen
Ai đứng chờ em chiều nay
Đường phố chật kín người xa lạ
Giấc mơ ngày nào – túp lều chái lá
Chỉ là mơ mà ta đã say
Còn lại gì cho nhau
Những sợi xanh đã không còn xanh nữa
Để chái bếp nghèo một lần đỏ lửa
Một lần sưởi trái tim đau
Thời xa xưa qua đã lâu rồi
Ước mơ chỉ là mơ ước
Trái tim nào giữ được
Cuộc tình cứ thế mãi trôi
Em Và Góc Trời
Thôi đành vậy. Em đi chiều nhạt nắng
Tôi thẩn thờ. Nào biết sẽ về đâu
Phố lắm người. Sao như chiều biển lặng
Sóng vỗ bờ. Trắng xoá một hồn đau!
Em ở đó. Tôi đây. Mà xa thẳm
Biết em buồn. Tôi buốt nửa con tim
Cười đi em. Cười lên cho môi thắm
Cho ngả nghiêng. Tôi. Kẻ chết chìm!
Ráng đỏ chiều. Gặp nhau nơi góc phố
Đôi mắt buồn. Xua nỗi nhớ vào đêm
Yêu em. Yêu em. Từ độ…
Trăng nhạt nhoà. Đổ bóng xuống vai em
Rồi thao thức. Những đêm dài thao thức
Đếm canh khuya. Then cửa không cài
Ngọn gió cô đơn. Len vào giữa ngực
Lạnh lùng. Từng giọt. Giọt sương mai
Thôi đành vậy. Em đi. Đành vậy
Góc trời nào.
Tôi xin gửi.
Em tôi…
Tiếng Lòng
Tất cả vẫn còn đây
Từng ngọn gió vẫn thổi từ xa khơi vào núi
Ánh mắt bao em thơ chờ người anh đầu trần chân đất
Gói kẹo trên tay chia vị ngọt đồng bằng
Những chuyện ấy, của ngày hôm qua
Và của nhiều năm tháng
Dân bản mất mùa oằn mình cơn nắng hạn
Nhà tang hoang gió thốc tứ bề
Anh đến rồi quên cả lối về
Lặn ngược lội xuôi hoá thành “hành khất”
Chẳng toan tính thiệt hơn, so đo được mất
Ngữa tay xin, anh gom góp tình người…
Lửa từ tim anh, nhen lên những môi cười
Bao số phận hẩm hiu dần dà tươi sắc thắm
Anh mãi miết với tình người say đắm
“Kiến nghĩa bất vi…” những câu chuyện giữa đàng
Ngòi bút anh thẳng như dáng tre làng
Khắc lên bầu trời trung thực
Ghét cái xấu
Anh đi đến tận cùng xoá đi cái xấu
Quý người ngay
Anh đi đến tận cùng để xoá những đường cong
Anh nâng niu hai chữ: tiếng lòng
Tất cả vẫn còn đây
Chỉ riêng anh, xuôi về miền thương nhớ…
Nay Ta Yêu Em
Ta đi
Giữa đô hội là vật chất tiện nghi
Là điện sáng lung linh trong nhà ngoài ngỏ
Ta đi lúc nắng chiều đang phai một chiều hồi đó
Để mẹ một mình thui thủi vườn quê
Ta đi
Rồi lạc mất đường về
Loay hoay tìm chỉ thấy toàn ngả ba ngả bảy
Ta trôi theo dòng đời xô đẩy
Mẹ một mình áo vá giữa mùa đông
Ta đi
Lạc mất một dòng sông
Lạc những trưa hè cái thời thơ bé
Lạc tiếng ru hời ngày xưa của mẹ
Để bây chừ nỗi nhớ nát tim gan
Ta đi
Bạc một góc thời gian
Năm tháng mệt nhoài cùng danh vọng
Vòng tay ngày xưa mẹ dạy yêu cuộc sống
Nên ta yêu mà chẳng tính toan gì
Ta đi
Lên tận non để đón gió xuân thì
Xuống tận biển để nằm nghe sóng hát
Trái tim ta cả một đời khao khát
Yêu mẹ rồi
Nay ta yêu em!
Cổ Tích Và Em
Có phải em từ cổ tích bước ra
Gieo nỗi nhớ vào chiều rồi đi mãi
Tiếng ta gọi
Ngân
Vang
Đại ngàn buồn điên dại
Vắng em rồi mây cũng hững hờ trôi!
Vắng em rồi đắng chát đọng vành môi
Nỗi nhớ cũng hoá thành thuốc độc
Tiếng ta gọi
Ngân
Vang
Mệt nhoài bên bờ dốc
Phía bên kia chiều đã xuống lâu rồi!
Phía bên kia ngày mới có tinh khôi
Hay nỗi nhớ làm hoen màu mực cũ
Tiếng ta gọi
Ngân
Vang
Nỗi buồn dâng thác lũ
Về đi em có một trái tim buồn!
Về đi em cùng ta uống rượu suông
Bên nỗi nhớ đĩa dầu hao le lói
Tiếng ta gọi
Ngân
Vang
Ngực ai chừ đau nhói
Gió ngoài song lặng lẽ buốt qua hè!
Cổ tích nên chừng em chẳng thể nào nghe!
Em Ơi! Cần Không
Em có cần anh mang nắng lên không
chiều cao nguyên mùa này lạnh lắm
gió kéo về ngang phòng em chiếc bóng
ngọn heo may từ dạo ấy cũng buồn!
Em có cần anh gọi tên hàng đêm
để năm canh hương hoa tràn giấc điệp
khoảng trống bên em hàng đêm tội nghiệp
biết lấy gì lấp được hỡi cô đơn!
Em có cần anh luôn nhớ em không
để quên đi ngày xưa buồn là thế
ta đi trên hai chuyến tàu đến trễ
văng vẳng xa tiếng còi rúc nhói lòng!
Em có cần vén những sợi tóc mai
cho đôi má ửng hồng chiều rét mướt
hàng mi buồn từ đêm hôm trước
đến bây giờ sao phùn vẫn còn giăng!
Em có cần anh hát ru đêm nay
để khúc tình ca âm vang trùng điệp
rồi đậu xuống hàng mi vừa mộng đẹp
mặc đất trời bão tố gió cùng mưa!
*
Mà nào có cần em phải nói ra
những điều mà tự ngàn xưa đều vậy
cái nhớ trốn ở đâu ai cũng thấy
yêu là bắt đầu cắc cớ hỏi: cần không?…
Em Đi Bỏ Lại
Em đi bỏ lại nửa vầng trăng
Nên lối tôi qua cứ mịt mùng
Nửa đêm thức giấc sầu giăng mắc
Tôi với tôi buồn trăng với trăng!
Em đi bỏ lại nửa trời mơ
Chỉ nửa làm sao đủ mong chờ
Em đã mang đi mang đi hết
Tôi với tôi buồn mơ với mơ!
Em đi bỏ lại nửa tình yêu
Một nửa tình tôi cháy mỗi chiều
Tàn tro gió cuốn vào nỗi nhớ
Tình với tình buồn yêu với yêu!
Em đi bỏ lại nửa vần thơ
Một nửa ai kia bỗng thẫn thờ
Vần gieo vào luống tình đã héo
Tình với tình buồn thơ với thơ!
Em đi bỏ lại trái tim đau
Khoé đã cạn khô những giọt sầu
Dốc chiều xuống thấp từ dạo ấy
Tim với tim buồn đau với đau!
Hao Gầy Mùa Hạ
Em dịu dàng như cô gái quê
Cái đằm thắm len vào tim nghẹt thở
Em như hoa phía mặt trời rạng rỡ
Nắng chưa lên ta sốt bởi nhớ nàng!
Ta cứ thích hoài đôi guốc em mang
Mộc mạc đơn sơ như ngày xưa dáng mẹ
Em bảo em là nhà quê chính hiệu
Mái tóc chắc còn thơm mùi bồ kết quê nhà
Cha mẹ cho em duyên sắc mặn mà
Củ mỉ cù mì hiền như khoai sắn
Tình cờ gặp em một chiều phai nắng
Lối về ta quay quắt mộng xuân đời
Phía em một mình có lạnh lắm sương rơi
Sao đôi mắt cứ miết buồn rười rượi
Đã bao đêm canh dài em ngóng đợi
Ngọn gió thổi qua nào có quay về!
Ta cứ trượt hoài cái lối nhỏ ven đê
Nhánh mai cũng vàng hơn từ ấy
Xuân đi qua mấy mùa em có thấy
Ngoài song thưa mùa hạ cũng hao gầy!
Xuân nhớ chưa vơi nỗi nhớ hạ lại đầy
Thu chưa qua lại đông về cùng nhớ
Suốt đời ước mơ cả đời mắc nợ
Ta với em buồn làm héo cả mùa xuân!
Hạ hao gầy sao nhớ quá người dưng!
Những câu thơ tuy đơn giản nhưng lắng đọng trong độc giả những xúc cảm lạ thường. Tập thơ này chưa dừng lại ở đây, mời các bạn tham khảo thêm tập thơ “tình” của nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên (P2) nhé. Những áng thơ này sẽ mang đến bạn sự vui vẻ và yêu đời hơn đấy nhé. Cùng chia sẻ bài viết này đến mọi người xung quanh để cùng nhau biết đến nhà thơ này nhé!
Theo Thuvientho.com