
Cái tháng bảy ấy mà! Nắng gắt, trời trong. Tháng bảy ấy hả? Mưa buồn bất chợt… Tháng bảy gần, mà xa, tháng bảy kì cục lắm! Tháng bảy đưa tay ra hái được mùa thu, lùi một bước đắm vào trời hạ. Tháng bảy mưa ngâu, tháng bảy gợi sầu, tháng bảy khiến tâm hồn người ta sáo rỗng, nhạt nhòa, người ta không khát khao chút nắng như tháng mười hai, cũng chẳng thèm một đợt mưa như những ngày tháng sáu. Người đi ngoài phố đâu còn nhớ về một người ngoài phố, khói thuốc buồn quên lãng sương khuya… (Thế rồi tháng 7)
Phượng nở lúc nào? Ta không hề hay biết! Vậy mà vừa tỉnh cơn mơ tháng bảy đã đến rồi, khiến cho những gã cô đơn bất đắc dĩ phải đắm chìm vào muôn ngàn những cảm xúc lưng chừng, đan xen và lẫn lộn. Hôm nay, nhân ngày tháng 7 vừa ghé sang đây, tôi cũng xin gửi tới mọi người những áng thơ tình tháng 7 buồn bã, chất chứa đầy tâm trạng dành cho những ai đang buồn rầu, cô đơn với những niềm riêng không thể nói. Chùm thơ về tháng 7 mưa ngâu này gồm vài bài tôi viết và những bài còn lại là sưu tầm của nhiều tác giả. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và đồng cảm với những dòng thơ tháng 7 đầy tâm trạng và cảm xúc sau đây. Chúc các bạn vui vẻ và có những giây phút thật tuyệt bên những vần thơ tháng bảy!
Nội dung bài viết
- 1 1, Một Chiều Tháng 7 “Rất Thu”
- 2 2, Bâng Khuâng Tháng 7
- 3 3, Tháng Bảy Mưa Về
- 4 4, Dặn Em
- 5 5, Tháng Bảy, Mưa
- 6 6, Mưa Ngâu Tháng Bảy
- 7 7, Rằm Tháng Bảy
- 8 8, Hà Nội Buồn Như Một Bản Tình Ca
- 9 9, Tháng 7 Tôi Về
- 10 10, Chiều Mưa Tháng Bảy
- 11 11, Sài Gòn Tháng Bảy Mưa Rơi
- 12 12, Chiều Tháng Bảy
- 13 13, Bỏ Quên Tháng Bảy
- 14 14, Mơ Tháng Bảy
- 15 15, Cà Phê Chiều Tháng Bảy
1, Một Chiều Tháng 7 “Rất Thu”
Tháng bảy về sắp sửa khát tình ngâu
Gió heo may khơi khói thuốc buồn rầu
Tôi lơ đễnh bước sầu mang gót hạ
Giấu phiến hồn rong viễn phố mùa xa
Tôi nhớ về cái thuở chúng tôi đi
Về mùa thu hai đứa đã phân ly
Tôi phác họa một chân dung tưởng tượng:
“Chúng tôi vui trên những ngã ba đường”
Tháng bảy này dắt mưa về chốn lạ
Phút giao mùa nhưng rõ rệt “rất thu”
Mưa trắng xóa có giận hờn xô cửa?
Sao hồn tôi băng giá ngập sương mù
Chúng tôi vui bước dạo mùa phố ấy
Riêng tôi về buồn nặng nửa hai mang
Khăn trắng tiếc trong phòng không ổ khóa
Mặc thời gian đối thoại với thời gian…
(Bằng Lăng Tím)
2, Bâng Khuâng Tháng 7
Tôi lau chưa hết dòng lệ cũ
Đã thấy bâng khuâng, tháng bảy về…
Lá úa võ vàng chân phố thị
Nghe lòng trầm uất giữa u mê
Hoa cúc nở chiều, mây trắng xóa
Thu về hoang hoải gió heo may
Mà người con gái đôi mắt ướt,
Vẫn còn nhớ trộm một bàn tay?
Tháng bảy lạnh lùng tháng bảy thu
Sương rơi lấm áo, trời mịt mù
Thì có bao giờ em hiểu được,
Lối mòn đương cất một lời ru
Tình yêu nông nổi vào mê đắm
Rồi cũng theo người cuốn gót hoang
Để nay tháng bảy đầy lạ lẫm
Hồn nhiên, in dấu những phai tàn
Tháng bảy chiều nay chợt lững lờ
Những tình dìu dịu, ý ngàn thơ
Sao người lữ khách phương xa đó,
Chỉ ngước nhìn theo với hững hờ
Có phải thu ơi? Đã phải lòng…
Hay rằng mắc tội với non sông
Cớ sao tháng bảy, mùa thu tới
Thiếu nữ cười duyên nhạt má hồng?
(Bằng Lăng Tím)
3, Tháng Bảy Mưa Về
Tháng bảy mưa về ướt phố xưa
Ướt con đường nhỏ, điệp sang mùa
Dế gầy vì cỏ không buồn thắm
Rêu phong tháp cổ, tiếng chuông chùa
Tháng bảy nắng sầu vương gió se
Mùa thi đại học đến bên hè
Có cô trò nhỏ ghi lưu bút
Chữ kí trao người mắt đỏ hoe
Tháng bảy phượng rơi trên tóc mây
Áo dài ai mặc phố say say
Lưu ly tim tím mùa mơ mộng
Bằng lăng đẫm cả đôi vai gầy
Tháng bảy lá sang cây ở đâu
Chầm chậm mây trôi xám một màu
Trên trời có chiếc cầu ô thước
Ngưu Lang, Chúc Nữ lỡ duyên đầu
Tháng bảy ừ! Đến tháng bảy rồi
Nhớ sao mắt biếc tuổi đôi mươi
Mùa mưa đã đến bên khung cửa
Khắc ghi trong tim bóng một người
(Nguyễn Ngọc Giang)
4, Dặn Em
Tháng 7 đi cạn ngày phượng vĩ
Mùa thu đã ban mai
Em vừa đi vừa khóc
Sen đã tàn những cánh hồng phai…
Tháng bảy đi cạn nỗi buồn câm nín
Tóc em dài bồ kết lá chanh
Đường đời vạn dặm
Em viết thư kể chuyện thị thành…
Tháng bảy mùa ngâu em mắt ướt
Gái quê rơm rạ trót thương người
Thì cũng đừng ba năm em chất củi
Đốt lòng cha một phút em cười
Tháng bảy cay nồng khói bếp
Mẹ ngậm cười chín suối mùa vu lan
Em có còn mùa trăng chưa đi hết
Gắng hồn nhiên cho những phai tàn…
(Thủy Vũ)
5, Tháng Bảy, Mưa
Cõi mênh mang, giọt lệ trời rơi mãi *
Mịt mù mưa, nghiêng ngả phố, chiều nay
Nhỡ một lần cuộc hành trình trì hoãn
Dối-gian-tôi sẽ hiện rõ hình hài
Tháng bảy, mưa! Nhạt nhòa buồn đôi mắt
Hắt hiu chi? Thêm một nỗi muộn phiền
Tháng bảy, mưa! Đêm điệp trùng trở giấc
Níu thêm chi? Những đau xót đời thường.
Ngày tháng bảy vẫn mưa rơi nhòa nhạt
Mắt-buồn-em vẫn mái tóc huyền che
Biển vẫn trôi giữa đôi bờ cách trở
Tôi, một đời, xin nợ chút tình thơ…
(Nguyễn Hà)
6, Mưa Ngâu Tháng Bảy
Nụ hoa nằm ngửa đợi chờ
Cành cây ngái ngủ cũng vừa lao xao
Giọt gì rớt giống giọt ngâu
Hình như tháng bảy trên đầu thả mưa
Tóc tai em ướt lòa xòa
Mở hồn anh rộng mái che cho người
Tiện tay cài nút áo thôi
Đâu ngờ cột phải góc trời vào nhau
Tháng năm tuột dốc xuống đồi
Chiến trường anh bỏ lại lời chia tay
Sa cơ vào chốn tù đày
Phía sau gió cát bụi bay nhạt màu
Hoa xưa mưa ngậm nát nhàu
Nhánh cây xưa lã đọt sầu ngủ quên
Mỗi năm tháng bảy phía trên
Anh đi phía dưới cạnh bên nỗi lòng
(Quan Dương)
7, Rằm Tháng Bảy
Gió hiu hắt gieo vàng muôn cánh lá,
Trời âm u mây xám bóng sương chiều.
Làng xóm ngập nhà nhà trong khói tỏa
Vẳng đưa lời khóc mã lạnh hiu hiu.
Trong chùa, điện hương đèn nghi ngút sáng
Tiếng mõ, chuông hòa nhịp trống bên đình.
Lời cầu cúng truyền theo làn khói thoảng
Quyến cô hồn nương gió lại nghe kinh.
Ngoài đê rộng bồ đài nghiêng đổ cháo
Lễ chúng sinh từng bọn một ăn mày.
Cùng lẳng lặng như bóng ma buồn não
Dắt nhau tìm nơi cúng để xin may.
(Anh Thơ)
8, Hà Nội Buồn Như Một Bản Tình Ca
Hà Nội buồn như một bản tình ca
Tháng 7 đi qua, mùa hè thôi đỏ lửa
Chim sẻ sân sau chẳng còn hót nữa
Chợt vội vàng cho một chuyến đi xa.
Đi qua những phố của ta
Bia Tạ Hiện mùa này sao đắng thế
Chiếc ghế nhựa con con đã thôi không còn kể
Câu chuyện ồn ào mỗi lúc chiều sang.
Có phố nào dài cho những kẻ lang thang
Có đường nào dạy quên cho người đi tìm kỉ niệm
Có mặt hồ buông soi cho tình yêu màu nhiệm
Có chiếc lá rơi lãng đãng bỏ quên mùa…
Có tiếng ồn ào đám trẻ nô đùa
Có nhạc du dương từ ban công tầng sáu
Có mảng nắng chiều đỏ au màu máu
Có con tim ngừng đập đã lâu rồi…
Những lối nào quen Hà Nội của tôi?
Đường Nguyễn Du uể oải chờ mùi hương hoa sữa
Mùa thu ơi sao mày chưa gõ cửa
Để hạ buồn thương mãi không thôi…
Và tôi nhốt mình trong quanh quẩn riêng tôi
Hà Nội chỉ buồn thôi, nhưng Hà Nội không biết uống
Chén rượu nhấc lên rồi đặt xuống
Cạn tưởng trăm lần mà uống mãi chưa xong.
Bạn bè quẩn quanh những nỗi nặng lòng
Tháng ngày miệt mài nồi cơm tấm áo
Cớ sao chỉ riêng mình sống ảo
Mải mê tìm chốn rong chơi…
Hình như chỉ Hà Nội hiểu tôi thôi…
Bởi khi còn trẻ ai cấm mình nông nổi?
Rồi sẽ đi qua một thời bối rối
Sẽ bước qua vạn nỗi buồn không tên…
Tối nay tôi lại chọn quán quen
Lẩm bẩm vài ba câu hát
Về tháng ngày sống sao cho mình không nhàn nhạt
Về đoàn tụ và chia xa
Hà Nội lại buồn như bản tình ca…
(Trần Việt Anh)
9, Tháng 7 Tôi Về
Tháng 7 tôi về ngang lối cũ
Áo khuya chưa đủ ấm hơi người
Còn nguyên dấu tích thời phiêu lãng
Bàng hoàng theo mỗi bước chân tôi.
Nhịp đêm dội xuống hồn khuya khoắt
Chưa chắc gì đã tới chiêm bao
Tháng 7 mưa dài thêm sợi tóc
Chờ em ngồi thắp ngọn bạc đầu.
Con đường thao thức ngang lòng đá
Dốc liễu ngày xưa cũng đã già
Dáng em thấp thoáng hiên mưa tới
Lá buồn che ướt lối tôi qua.
Một lần hôn phối hồn tháng 7
Quảy gánh trăm năm cõi đi về
Để nghe tiếng khóc em lạ lẫm
Như còn trầm uất giữa u mê…
(Hư Vô)
10, Chiều Mưa Tháng Bảy
Tháng bảy năm nay, tháng bảy xưa,
Vẫn là tháng bảy nhớ sao vừa.
Một chiều tháng bảy, ngày xưa đó,
Ánh nắng nhạt dần trời đổ mưa.
Từng giọt nhẹ rơi, rơi xuống phố,
Bao nhiêu giọt nhẹ gió thoảng đưa.
Ngoài đường em nhỏ đùa nhau giỡn,
Nước văng tung tóe một chiều mưa.
(Huỳnh Thanh Phiên)
11, Sài Gòn Tháng Bảy Mưa Rơi
Tôi đã biết thể nào em cũng khóc
Trời cũng mưa và đêm sẽ khuya dần
Chén chè bưởi ánh đèn như chuỗi ngọc
Dòng nhạc êm đềm con tim cháy lâng lâng
Trời Sài Gòn tháng bảy thoảng mưa rơi
Chẳng phải đổ trắng trời như tháng sáu
Nhưng cũng đủ se lòng người ngóng đợi
Tháng tám rồi trời sẽ có mưa ngâu
Sáng mai này tôi sẽ tiễn em đi
Cùng áo trắng em vào kỳ thi mới
Tôi sẽ đứng bên ngoài hòng để đợi
Nắng sáng này dù chiều có mưa bay
Mưa say đắm tóc em dài mười tám
Tháng bảy buồn như thể cả một năm
Thôi đừng khóc thêm đau lòng anh lắm
Mà hãy cười cho nhạc khúc hòa âm
(Trần Minh Hiền)
12, Chiều Tháng Bảy
Về ngang đây nghe cỏ cây tình tự
Những lời tình như gió thoảng trăm năm
Đã bay lên từ nỗi nhớ âm thầm
Và quyện lấy hồn thơ đang thổn thức
Anh ngồi xuống trong mùa hè oi bức
Thấy em về thấp thoáng một dòng sông
Nước tình yêu chờ tưới mát nương đồng
Cho tư tưởng mọc ra bài thơ mới
Từ ngày cũ tâm tình riêng gửi tới
Chỉ vài hàng cũng biển động hồn anh
Chưa gặp nhau, thương nhớ đã đâm nhành
Thành cây lá che ngang trời nắng hạ
Chiều tháng bảy mang cơn buồn rất lạ
Bước chân nào về sa mạc không hay
Em còn không trên thành phố cuối ngày
Có nghe chút khát khao dòng thơ cũ?
Anh lên dốc thấy chiều đang đi ngủ
Bóng em còn lãng đãng cuối chân mây
Như vầng trăng chênh chếch giữa đời này
Khi đêm xuống hồn anh chiều tháng bảy
(Đỗ Hồng)
13, Bỏ Quên Tháng Bảy
Tôi về không kịp thăm tháng 7
Để thấy mưa ngâu ướt áo người
Còn nhói trong tim lần đưa tiễn
Bụi gai hồng quyến luyến chân tôi.
Ngày đi cũng hẹn thề nôn nả
Chờ tôi về cắt bánh tình nhân
Tiệc tùng đã có em bày sẵn
Tháng 7 buồn như đêm giáp năm.
Tôi ngồi đếm lá bay trong mắt
Gói ghém lòng nhau để đợi chờ
Thì có bao giờ em quên nhớ
Môi nào còn dính sợi tóc tơ?
Mà tôi đã giấu buồn một thuở
Yêu người để biết giả người dưng
Bỏ quên sinh nhật em tháng 7
Ngọn nến chảy vào đêm trống trơn…
(Hư Vô)
14, Mơ Tháng Bảy
Khi hoàng hôn gọi mây chiều về núi
Hồn thả hoang về góc phố phương xa
Chờ tiếng ve kêu báo hạ sang mùa
Chợt thấy nắng rơi trên chùm phượng đỏ
Gió chướng về ngang bụi che kín phố
Con đường quen chợt lạ đến bất ngờ
Màu hồng tươi thay màu tím, ngẩn ngơ
Tay dụi mắt, ngỡ ngàng nhìn, mê lộ
Trong cơn mê, giọt nắng hồng òa vỡ
Chất chồng thêm lên mộng mị ưu phiền
Chẳng muốn nhìn, lỡ đã thấy, tìm quên
Để tỉnh giấc vẫn còn mơ tháng Bảy
Giữ ngọn lửa trong lòng luôn rực cháy
Đón mừng ngày em đến cõi nhân gian
Ngõ vào mơ, hương phấn lẫn bụi vàng
Quá óng ả nên tím thành hồng thắm
Dù tháng Bảy có ngập tràn nắng ấm
Hay mưa ngâu, bụi phủ lối đi về
Tay che mưa, vén bụi vượt vùng mê
Thắp ngọn nến, nụ hồng trao áo tím
(TLT)
15, Cà Phê Chiều Tháng Bảy
Chiều tháng bảy ngoài trời mưa tầm tã
Gió hờn ai rung cây lá ngả nghiêng
Hờn mây say hay hoa nắng ngoài hiên
Đang lả lơi đưa tình cùng gió lạ
Chiều tháng bảy giữa độ mùa tháng hạ
Giọt mưa sa làm ướt má bờ môi
Lệ từ trời hòa dòng lệ ta rơi
Buồn cảm thương nỗi lòng người thi nữ
Chiều tháng bảy nơi phương trời viễn xứ
Có mối tình tựa Chức Nữ, Ngưu Lang
Người xa xôi nơi nắng ấm miền Nam
Người phương Bắc đông sang nhiều tuyết trắng
Chiều tháng bảy chợt lòng buồn xa vắng
Cà phê thơm pha nóng định chia đôi
Muốn mời ai nhưng người tận phương trời
Ta cô quạnh uống cà phê giọt đắng!
(Yên Dạ Thảo)
Note:Chùm thơ tháng 7 âm lịch rất hay viết về mùa Vu Lan báo hiếu cùng status tháng 7 hay, tâm trạng!
Vừa rồi là chùm thơ gồm những bài thơ viết về tháng bảy mưa ngâu đầy tâm trạng mà tôi muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng qua những bài thơ này các bạn sẽ thấy thoải mái hơn trong tâm hồn của mình, cũng như sẽ tìm được sự đồng điệu về cảm xúc trong những ngôn từ tuyệt đẹp ấy. Chùm thơ tháng 7 này chỉ là một trong rất nhiều những áng thơ tình tháng bảy khác có trong kho thơ của Minh Nhật, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những bài thơ tháng 7 hay khác các bạn nhé!
Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog Thuvientho.com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Xem thêm Thơ Tình Hay hoặc Những Chùm Thơ Hay Nhất và Những Bài Viết Về Tháng 7 Mới!
Theo Thuvientho.com