Home / Chùm thơ chọn lọc / Những bài thơ hay về mùa xuân ý nghĩa

Những bài thơ hay về mùa xuân ý nghĩa

Những bài thơ hay về mùa xuân ý nghĩa

Mùa xuân là mùa bắt đầu của một năm, cũng là mùa đẹp nhất trong năm vì mang đến cho con người không khí ấm áp, vui tươi nhất. Mùa xuân thường gắn liền với Tết, thường bắt đầu vào tháng 1 và kết thúc vào tháng 3. Đây là khoảng thời gian thời tiết êm dịu, ấm áp, vẫn còn se se lạnh nhưng có ánh nắng mặt trời. Mọi người vẫn luôn mong chờ mùa xuân đến, vì được đón Tết cổ truyền, được quây quần bên nhau ấm áp. Và bài viết này Thư viện thơ sẽ gửi đến các bạn bài thơ hay về mùa xuân ý nghĩa? Sau đây hãy cùng Thư viện thơ tìm hiểu nhé.

Câu thơ, bài thơ hay về mùa xuân ý nghĩa

1. Ai níu mùa xuân đấy

Ai níu mùa xuân xuống
Cho tóc ta bồng bềnh
Lòng vẫn đầy khao khát
Tình yêu dường mưa xuân

Tình như thuở mười lăm
Áo ôm vòng eo nhỏ
Thanh khiết vai nõn lụa
Ta dám nào chạm tay

Tình như thuở xa xăm
Khi mắt em khép mở
Đôi môi hồng ngúng nguẩy
Nụ hôn như ngày đầu

Ta oà vỡ vào nhau
Thời gian còn đâu nữa
Đất trời ngưng nhịp thở
Chỉ có mình với nhau

Và… sương mai giăng đầy
Và… cỏ hoa ngập lối
Ta vươn mình uống vội
Giọt sương thơm đầu ngày.

Bài thơ diễn tả được hình ảnh mùa xuân với sắc xuân tươi đẹp ngập tràn khắp mọi nơi. Mùa xuân tới “cho tóc ta bồng bềnh” thể hiện được tác giả là người con gái yêu mùa xuân. Mùa xuân cho tác giả cảm nhận được những cảm xúc luân chuyển của mùa đẹp nhất trong năm.

2. Anh cho em mùa xuân

Mỗi đêm một gói thuốc
Hút nhiều nứt cả môi
Nỗi buồn không nói được
Nỗi buồn ăn vào tôi

Trời mùa đông rừng núi
Đời mùa đông vô cùng!
Bánh xe nào tung bụi
Nhịp chim nào đã ngưng

“Anh cho em mùa xuân”
Giọng ca buồn quá sức!
Cô gái đầu cúi gục:
“Anh cho em mùa xuân”

Mớ tóc xanh đã bạc
Mớ môi hồng đã phai
Anh cho em gió lạc
Anh cho em mưa dài!

Trời mùa đông rừng núi
Đời mùa đông vô cùng!
Hút thuốc trong bóng tối
Khói có bay lên không?

Mùa xuân là mùa của lễ hội, mùa của đôi lứa hẹn hò, trao nhau những lời hẹn ước. Mùa xuân cũng là mùa của cảm xúc thơ ca, thăng hoa trong tâm hồn các thi sĩ. Bài thơ “anh cho em mùa xuân” này rất quen thuộc với chúng ta và đã có phổ nhạc rất hay.

3. Ấm lạnh mùa xuân

Ai thả vàng bay trong gió?
Cho đường ngập nắng chiều nay
Tay ấm mùa xuân vừa đến
Tình nồng dù chưa men say

Thương cánh mai vàng chăm chỉ
Em chưa lỡ hẹn bao giờ…

Câu chuyện về mưa xuân nhưng mở đầu bài thơ không phải mưa, không phải cảnh xuân, mà là sự xuất hiện trực tiếp của con người. Một người con gái “thả vàng bay trong gió”, chắc hẳn đây là một cô gái đẹp, tấm lòng cô trong sáng, thuần khiết.

4. Bài ca mùa xuân

Tôi viết bài thơ xuân
Nghìn chín trăm sáu mốt
Cành táo đầu hè rung rinh quả ngọt
Nắng soi sương giọt long lanh…
Rét nhiều nên ấm nắng hanh
Đắng cay lắm mới ngọt lành đó chăng?
Giã từ năm cũ bâng khuâng
Đã nghe xuân mới lâng lâng lạ thường!

***

Chào xuân đẹp! Có gì vui đấy
Hỡi em yêu? Mà má em đỏ dậy
Như buổi đầu hò hẹn, say mê
Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về
Mà nói vậy: “Trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Phần cho thơ, và phần để em yêu…”
Em xấu hổ: “Thế cũng nhiều anh nhỉ!”
Rồi hai đứa hôn nhau, hai người đồng chí
Dắt nhau đi, cho đến sáng mai nay
Anh đón em về, xuân cũng đến trong tay!

***

Ôi tiếng hót vui say con chim chiền chiện
Trên đồng lúa chiêm xuân chao mình bay liệng
Xuân ơi xuân, vui tới mông mênh
Biển vui dâng sóng trắng đầu ghềnh
Thơ đã hát, mát trong lời chúc:
Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh
Tam Đảo, Ba Vì vui núi xuân xanh…
Chào 61! Đỉnh cao muôn trượng
Ta đứng đây, mắt nhìn bốn hướng
Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau
Trông Bắc trông Nam, trông cả địa cầu!
Trải qua một cuộc bể dâu
Câu thơ còn đọng nỗi đau nhân tình
Nổi chìm kiếp sống lênh đênh
Tố Như ơi, lệ chảy quanh thân Kiều!
Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu
Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng…
Ôi tiếng của cha ông thuở trước
Xin hát mừng non nước hôm nay:
Một vùng trời đất trong tay
Dẫu chưa toàn vẹn, cũng bay cờ hồng!
Việt Nam, dân tộc anh hùng
Tay không mà đã thành công nên người!
Có gì đẹp trên đời hơn thế
Người yêu người sống để yêu nhau
Đảng cho ta trái tim giàu
Thẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà bay!

***

Đời vui đó, hôm nay mở cửa
Như dãy hàng bách hoá của ta
Hỡi những người yêu, hãy ghé mua hoa
Và đến đó, sắm ít quà lễ cưới:
Lụa Nam Định đẹp tươi mát rượi
Lược Hàng Đào chải mái tóc xanh!
Ta còn nghèo, phố chật nhà gianh
Nhưng cũng đủ vài tranh treo Tết…
Đời vui đó, tiếng ca Đoàn kết
Ta nắm tay nhau xây lại đời ta
Ruộng lúa, đồng khoai, nương sắn, vườn cà
Chuồng lợn, bầy gà, đàn rau, ao cá
Dọn tí phân rơi, nhặt từng ngọn lá
Mỗi hòn than, mẩu sắn, cân ngô
Ta nâng niu gom góp dựng cơ đồ!

***

Ồ thích thật, bài thơ miền Bắc
Rất tự do nên tươi nhạc, tươi vần
Cả không gian như xích lại gần
Thời gian cũng quên tuần quên tháng.
Đời trẻ lại. Tất cả đều cách mạng!
Rũ sạch cô đơn, riêng lẻ, bần cùng
Quê hương ta rộn rã cuộc vui chung
Người hợp tác nên lúa dày thêm đó.
Đường nở ngực. Những hàng dương liễu nhỏ
Đã lên xanh như tóc tuổi mười lăm
Xuân ơi Xuân, em mới đến dăm năm
Mà cuộc sống đã tưng bừng ngày hội
Như hôm nay, giữa công trường đỏ bụi
Những đoàn xe vận tải nối nhau đi
Hồng Quảng, Lào Cai, Thái Nguyên, Việt Trì
Tên đất nước reo vui bao tiếng gọi…

***

Nào đi tới! Bác Hồ ta nói
Phút giao thừa, tiếng hát đêm xuân
Kế hoạch năm năm. Mời những đoàn quân
Mời những bàn chân, tiến lên phía trước.
Tất cả dưới cờ, hát lên và bước!
Đi ta đi! Khai phá rừng hoang
Hỏi núi non cao, đâu sắt đâu vàng?
Hỏi biển khơi xa, đâu luồng cá chạy?
Sông Đà, sông Lô, sông Hồng, sông Chảy
Hỏi đâu thác nhảy, cho điện quay chiều?
Hỡi những người trai, những cô gái yêu
Trên những đèo mây, những tầng núi đá
Hai bàn tay ta hãy làm tất cả!
Xuân đã đến rồi. Hối hả tương lai
Khói những nhà máy mới ban mai…

***

Tôi viết cho ai bài thơ 61?
Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt
Hà Nội rì rầm… Còi thổi ngoài ga
Một chuyến tàu chuyển bánh đi xa
Tiếng xình xịch, chạy dọc đường Nam Bộ…
Ôi đâu phải con tàu! Trái tim ta đó
Tiếng đập thình thình, muốn vỡ làm đôi!
Ta biết em rất khoẻ, tim ơi
Không khóc đấy. Nhưng sao mà nóng bỏng
Như lửa cháy trong lòng ta gió lộng?
Mấy hôm nay, như đứa nhớ nhà
Ta vẩn vơ hoài, rạo rực, vào ra
Nghe tiếng mõ và nghe tiếng súng
Miền Nam dậy, hò reo náo động!
Ba con tôi đã ngủ lâu rồi
Còn bao nhiêu chưa được ngủ trong nôi
Miền Bắc thiên đường của các con tôi!
Gà gáy sáng. Thơ ơi, mang cánh lửa
Hãy bay đi! Con chim kêu trước cửa
Thêm một ngày xuân đến. Bình minh
Cành táo đầu hè quả ngọt rung rinh
Như hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ
Treo trước mắt của loài người ta đó:
Hoà bình
Ấm no
Cho
Con người
Sung sướng
Tự do!

Xem thêm:  Nghe thầy đọc thơ - Trần Đăng Khoa

Đây là một trong những bài thơ về mùa xuân mà chúng ta đã thành công trong kháng chiến chống đế quốc xâm lược. Tác giả một lần nữa mượn hình ảnh mùa xuân ấm êm, hạnh phúc để khẳng định lại “hòa bình, ấm no cho con người sung sướng, tự do”.

5. Bài hát về mùa xuân thành phố

Có thể là trong giọng hát em
Còn dư nhiều luyến láy
Nhưng với bài hát ấy
Em đã mộc mạc hết mình
Chân thật hết mình
Em hát những bước chân đầu tiên
Của mùa xuân về trên thành phố

Khi ấy tôi đang ở xa hai ngàn cây số
Không thể hình dung Sài Gòn sớm đó ra sao
Chỉ câu hát đến cùng tôi trước nhất
Giai điệu đi những bước khoan thai
Những nốt đen không trang sức
Em đang hát những nốt đen – chân thật hết mình
Cho tôi nhận ra Sài Gòn sáng ấy
trời trong lắm cao lắm
Mưa ngọt lành sạch lá những hàng me
Những bước chân chộn rộn mà thanh thản
Cửa trăm nhà hồn nhiên mở rộng
Tột cùng nỗi đau sẽ đến niềm vui
Tột cùng niềm vui là nước mắt trào…
Câu hát đi bên nói cùng tôi như thế
Những nốt đen khoan thai trên dòng nhạc
Những nốt đen không trang sức
Những nốt đen từng ở rừng và khoác áo nguỵ trang

Đến bây giờ câu hát tuổi mười lăm
Tôi hiểu giọng em vẫn dư nhiều luyến láy
Nhưng với bài hát ấy
Em hãy mộc mạc hết mình, chân thật hết mình
Mặc cho ai đào phách, mặc ai thăng giáng thất thường
Em hãy hát những bước chân sức vóc và năng nổ
Của mùa xuân ngập tràn trên những đầu ô
Em hát sao cho lòng tôi vợi khát khao
Cho tôi lạc giữa thác người ào ạt
Cho tôi với Sài Gòn chung giọng hát
Lồng ngực căng trong trời rộng tháng tư
Cho Sài Gòn trong tôi nguyên vẹn
Giai điệu xưa trong câu hát bây giờ
Những nốt đen duyên dáng mà chân chất
Hát mùa xuân này về trên quê ta.

Đây là một bài thơ về mùa xuân ở thành phố Sài Gòn lúc bấy giờ. Giai điệu bài thơ như là một câu hát xưa vậy, ngân nga, da diết, còn thể hiện được cảm xúc với những luyến láy mộc mạc nhưng đầy tinh tế “hát mùa xuân này về trên quê ta”.

6. Bé gọi mùa xuân

Mùa xuân có chim én
Mùa xuân có mây bay
Mùa xuân có hoa nở
Mùa xuân vui cả ngày!

Bé bây giờ còn nhỏ
Chưa nhìn thấy én đâu
Mùa xuân ơi, bé gọi
Đừng bắt bé đợi lâu!

Mùa xuân như thổi sắc phơi phới vào hồn em tươi trẻ, khiến hoa xoan cũng nở rộ đẹp xinh, phơi phới báo hiệu mùa xuân về. Hai câu thơ “bé bây giờ còn nhỏ, chưa nhìn thấy én đâu” cho thấy được hình ảnh bé gái mong muốn mùa xuân đến nhanh nhường nào.

7. Bên anh, em là mùa xuân

Anh có nghe từ đất trời
Lời thì thầm
Rót từng giọt trong, vui
Là tình yêu dậy lên từ hương cỏ
Câu nồng nàn lao xao của gió
Lắng nghe nhé anh
Điều em muốn ngỏ
Khe khẽ thôi mà thiết tha lắm đó, anh!

Em sẽ không tìm trong ký ức mùa thu buồn
Chút mưa qua chiều…
Em biết rồi: chỉ thêm long lanh màu nắng
Lá không úa vàng vì tình xanh đang gần lắm
Mình bên nhau
Mùa yêu thương về
say đắm…
miên man…

Xin hãy nghe từ lời tình
Muôn dịu dàng
Kết ngàn hạt lung linh
Con tim rung ngân cất lời tươi trẻ
Đêm động lòng nghiêng chao rất nhẹ
Lắng nghe nhé anh
Mùa xuân vừa ghé
Nụ biếc bên cành và em mãi bên anh!

Câu chuyện mưa xuân lại được kể tiếp như nối tiếp tâm trạng bâng khuâng, khấp khởi nhớ đến anh của cô gái. Dường như khi biết yêu, tâm hồn con người cũng trở nên lãng mạn hơn, bay bổng hơn và đặc biệt là cảm xúc để sáng tác ra những tuyệt phẩm sẽ dễ hơn.

8. Bên ngoài mùa xuân

Giả dụ có một quê hương
Giả dụ có một thiên đường
Thì trên thiên đường có mặt thượng đế
Và trên quê hương có mặt tình thương.

Giả dụ đời có mùa xuân
Giả dụ mùa xuân chỉ nở một lần
Còn rất mới nguyên lòng chưa trang điểm
Một lần nhìn nhau cũng đủ quen thân.

Nếu giả dụ rằng anh sinh ra đời
Khô đọng im lìm chỉ một mình thôi
Và em sẽ không bao giờ có mặt
Thì anh vẫn là đất sét hà hơi.

Nhưng anh có đây
và em có đó
Thượng đế phủi tay đứng dậy đi rồi
Mình ngẩn ngơ tìm như người hành khất
Tình thương như đồng bạc rơi.

Cho nên quê hương
hỡi lòng ngơ ngác
Anh đứng trên đời mà vẫn lang thang
Cho nên thiên đường
vô cùng cách biệt
Anh sống trong đời rất đỗi hoang mang

Bởi không thấy em
vội vàng kêu gọi
Anh chợt thấy mình trong nỗi bâng khuâng
Mê mải đi tìm
em quên đáp lại
Anh đợi bên ngoài mùa xuân.

Bài thơ là một câu chuyện về tình yêu, về nỗi nhớ mong, tương tư của một cô gái trẻ nơi thôn quê thuần khiết. Câu chuyện chưa kết thúc, cứ khiến người đọc vừa hy vọng, lại vừa man mác buồn. Trong bài thơ có bức tranh làng quê ngày xuân, có hội làng, có nỗi lòng của một thôn nữ ở tuổi cập kê.

9. Bông hồng mùa xuân

Bán cho tôi một bông hồng đi, cô bé!
Đoá nào tươi còn búp nụ mịn màng.”
Tôi ngước lên: “Xin ông chờ tôi lựa.
Một bông hồng vừa ý nghĩa, vừa sang!”
Khách mỉm cười: “Cô thật tài quảng cáo!
Thế… hoa hồng mang ý nghĩa sao, cô?”
Tôi bối rối: “Hình như người ta bảo
Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ.”
“Cám ơn cô! Giá bao nhiêu đây nhỉ?”
Tôi lắc đầu: “Thôi, xin biếu không ông,
Một đoá hoa không bao nhiêu ông ạ!
Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng.”
Khách bỗng nhìn tôi, mặt như xoáy lốc.
“Cô bé lầm! Tôi không tặng người yêu.
Thằng bạn thân tuần qua vừa ngã gục,
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu.
Nhưng cô bé phải nhận tiền tôi đi chứ!
Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao?”
Tôi cúi mặt. “Xin gửi người xấu số,
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào!”
Khách quay đi, áo hoa rừng đã bạc,
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng.
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh:
(“Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên!”)

Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh,
Nắng vàng mơ, má con gái thêm hồng.
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ.
(Mình nhớ Người, Người có nhớ mình không?)
Chiều 29 phố phường sao tấp nập
Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau.
Mắt tôi lạc…rồi bỗng dưng bừng sáng;
“Phải anh không? Người khách lạ hôm nào?”
Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng,
Anh đến gần, lời nói cũng reo vui:
“…Sao cô bé… hàng hôm nay đắt chứ?
Có nhớ tôi… hay cô đã quên rồi!
Hành quân xong, tôi vừa về hậu cứ,
Ghé ngang đây xin cô một bông hồng
Và mong cô cho tôi xin lời chúc:
“Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng.”
Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại,
Gượng tìm hoa, rồi trao tặng tay Người.
Khách nhìn tôi, mắt bỗng dưng dịu xuống,
Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười:
“- Xin lỗi cô, nếu lời tôi đường đột,
Nhưng thật tình tôi không thể nào quên
Người con gái trong một lần gặp gỡ,
Nhớ thật nhiều… dù chưa được biết tên
Một bông hồng – như hôm nào cô nói:
Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ.”
Tôi run tay, nhận hoa hồng Người tặng
Sự thật rồi… mà cứ ngỡ đang mơ.

Bài thơ tuy dài ngắn có khác nhau nhưng khá liền mạch, khiến đã đọc là phải đọc liền một hơi. Mở đầu bài thơ ta gặp ngay một hình ảnh đẹp nhưng lạ lẫm. Có tiếng chim chiền chiện vừa hót vừa bay đọng lại thành giọt âm thanh đều đặn. Nhưng bên cạnh đó còn là giọt nắng

Xem thêm:  Những Bài Thơ Hay Viết Về Chuyện Tình Buồn Trong Quá Khứ

10. Cảm xuân

Ngắm hoa không lệ biết xuân tàn
Hồn nát nhìn hoa oán chứa chan
Công danh chưa chạm thân gần cỗi
Sách thơ há cứu cảnh bần

Tác giả triển khai thơ về mùa xuân hối hả đến với mọi tầng lớp xã hội. Đói với người cầm súng, thì đó là lộc xuân giắc đầy quanh những vòng lá ngụy trang. Còn đối với người làm ruộng thì Lộc trải dài nương mạ, hình ảnh thật đẹp.

11. Cảm xúc mùa xuân

Mùa xuân này sao đẹp thế em
Anh thấy lòng mình xao xuyến lạ
Có phải mùa xuân thắm trên chồi lá
Hay ấm lòng anh bởi có em

Anh đắm say trong sắc tươi nguyên
Của mùa xuân, của lòng em rạo rực

Xin em hãy cười
Đừng để khoé mắt
Gợn nét buồn che khuất vầng trăng

Tuy là những câu thơ khái quát như những lời hô gọi, tông hợp mà đọc lên lại không kém phần tha thiết. Ở đây cảm xúc và nhạc điệu của thơ giữ một vai trò khá trọng yếu. Bài thơ ngắn chỉ vỏn vẹn 9 câu thơ, và với thể thơ tự do tác giả đã không ngần ngại bày tỏ cảm xúc đặc biệt của mình dành cho mùa xuân.

12. Cặp đồi mùa xuân

Cặp đồi mùa xuân mồng một
Mắt mùa thu rải vàng tình yêu đôi ta khẽ bước
Những bài thơ lãng mạn bỗng ùa về
Mây đã dồn nơi hàng rào sao mi lấp lánh phất hương
Cười như kéo sợi keo môi anh giai lại
Mũi tim nào bén ngót xẻ hồn
Hoa uyển chuyển hỡi,
Bồng bềnh dây tơ sóng sánh
Không nói gì mà yếm một bùa yêu
Ôi, đừng lắc khẽ, lắc nhẹ nhàng niềm đam mê đáy thắt!
Lưng ong về trong nỗi quá mê say
Hương tất cả loài hoa ghép chung người nàng sực nức
Xoã mê lòng – ta chếnh choáng đến không gian
Ơ, trần gian sao lơ ngơ kéo dài tình yêu trẻ?
Làm già thêm chết dở tiếc thật nhiều!
Bén đôi đũa tình đi, ngọc đỏ mở cửa dâng hoa
Từ biết yêu ta ngây ngất đáng yêu đời.

Bài thơ là sự chuyển đổi tự nhiên không một chút gượng gạo. Nhịp thơ hào hứng, ý thơ tự nhiên, trở thành người mang lại niêm vui cho cuộc đời một cách khiêm tốn đáng yêu. Tuy chỉ là một nốt trầm xao xuyến song không thể thiếu được vì một dàn hòa ca có giai điệu bổng tất phải có giai điệu trầm.

13. Cây Bàng Mùa Xuân

Cây bàng phờ phạc
Suốt cả mùa đông
Sáng nay ấm nồng
Mưa xuân nhè nhẹ
Chồi non he hé
Lộc nhú đầu cành
Chim chóc vây quanh
Líu lo ca hát
Đây: ngọn gió mát!
Kia: tia nắng hồng!
Rét mướt ngày đông
Rủ nhau trốn biệt.

Chúng em tíu tít
vui quanh gốc bàng
Ngẩng đầu: nắng đỏ
Mây trời tung tăng
Mùa xuân quần tụ
Ở bên cây bàng

Cây bang là một cây to lớn và mang lại bóng mát cho chúng ta. Ở đây tác giả miêu tả hình ảnh cây bàng đâm chồi nảy lộc khi mùa xuân đến khi trải qua một mùa đông giá rét không còn lá. Hai câu thơ cuối “mùa xuân quần tụ, ở bên cây bàng” cho thấy được tác giả yêu quý cây bàng như thế nào.

14. Chạm tay nhau qua mùa xuân

Mình gắng chạm vào nhau
Qua một mùa xuân không nắng
Xa hay gần. Gần hay xa. Phố đầy hay phố vắng.
Em không biết nữa đâu, em chỉ đưa tay ra trước mặt
Bàn tay em có làm anh ấm lên chưa mà sao người em vẫn lạnh toát thế này?

Mình phải nhờ đến mùa xuân để chạm vào nhau
Dùng cái rét lần tìm ấm áp
Anh đừng cười, đừng ngồi im lặng thế
Áp môi anh vào ngón tay anh đi! Hơi ấm đã về
Hơi ấm làm run rẩy những đam mê

Đêm nay gió lại điên cuồng mang tuyết về cửa sổ nhà em
Bàn tay đừng rời nhau, dù chỉ mới chạm vào nhau mà chưa nắm chặt

Qua mùa xuân em gửi cho anh đôi mắt
Dõi nhìn về cả những bước chưa đi
Bước thận trọng nhé anh để mùa xuân của riêng ta không biến mất
Đừng để giữa chúng mình len vào một hạt tuyết khô rơi

Sáng ra tuyết tan ướt xám chân trời
Em tin rằng mùa xuân từng đến.

Ở khổ thơ gần cuối, mùa xuân được chuyển thành mùa xuân của lý tưởng, mùa xuân của tiếng lòng cao cả. Đây là tiếng hát của những con người muốn cống hiến cho đất nước cho cuộc đời tất cả những gì mình có, mà không đòi hỏi một sự đền bù.

15. Chia tay mùa xuân

Giọt nước mắt sáng nay
Trên má cô người yêu bé nhỏ
Tiễn chàng trai nhập ngũ
Lên đường…

Mưa xuân rơi như sương
Bâng khuâng đậu trên tóc
Long lanh nơi khóe mắt
Yêu dấu lần đầu chia xa…

Những ngày xuân này rồi sẽ đi qua
Sang năm, một mùa mới tới
Nhớ thương nén vào chờ đợi
Em ơi, người ấy lại về!

Bài thơ “chia tay mùa xuân” là nỗi niềm của người con gái khi “tiễn chàng trai nhập ngũ”, trong cô gái giờ đây mùa xuân đã không còn trọn vọn, mùa xuân nhưng lại phải hứng chịu cảnh chia ly với người mình yêu thương.Nhưng cô vẫn có lòng tin “người ấy lại về”

16. Cho mùa xuân rực rỡ

Gió đông như lưỡi dao
Lưỡi dao làm bằng rét
Dao cứa vào nơi nào
Thì lạnh lùng phải biết

Muôn cây xòe tán lá
Chắn gió và che thân
Còn mai tài tình quá!
Trơ cái thân trụi trần

Này cành cao cành thấp
Này cành nhỏ cành to
Từng ngày đêm ôm ấp
Những nụ xanh hẹn hò

Rồi một ngày đẹp tươi!
Những nụ vàng bừng nở
Tô đẹp thêm cho đời
Cho mùa xuân rực rỡ.

17. Cho mùa xuân rực rỡ

Gió đông như lưỡi dao
Lưỡi dao làm bằng rét
Dao cứa vào nơi nào
Thì lạnh lùng phải biết

Muôn cây xòe tán lá
Chắn gió và che thân
Còn mai tài tình quá!
Trơ cái thân trụi trần

Này cành cao cành thấp
Này cành nhỏ cành to
Từng ngày đêm ôm ấp
Những nụ xanh hẹn hò

Rồi một ngày đẹp tươi!
Những nụ vàng bừng nở
Tô đẹp thêm cho đời
Cho mùa xuân rực rỡ.

18. Có một mùa xuân

Có một mùa xuân
Tô Thị thôi nhìn trời đăm đăm
Nàng cúi nhìn đứa con bé bỏng
Đứa con tay nàng bế ẵm
Giữa bão bùng, rét cắt, nắng chang chang
Đứa trẻ ngàn năm vẫn là trẻ nhỏ
Nàng rùng mình thân đá:
-Lỗi ta chăng?

Mây trắng từ cửa động Tam Thanh
Vắt lên vai như chiếc khăn voan
Vẫn khăn che cho nàng khỏi lạnh
Bởi ý nghĩ một lần chợt đến:
Con của ta chẳng thể trưởng thành!

Bởi vì ta chỉ nghĩ đến người chồng
Biền biệt đi không trở lại
Quên đứa con phải ngàn năm đày ải
Thân đá lạnh lùng, mỏm núi chênh vênh.

Có một mùa xuân
Tô Thị thôi nhìn đăm đăm
Nàng cúi nhìn con
Rồi trông về làng cũ…

19. Còn lại gì cho mùa xuân?

– Cái rét đi về phía núi
Là lúc mùa xuân tìm về
Nhuộm trên mái tóc của bà
Bạc trắng đẹp như màu cước
Đem con bướm về giàn mướp
Bay trên những cánh hoa vàng
Mùa xuân cho những bầy chim
Ngàn giọng hót trong như nước
Cỏ vừa ngủ quên đêm trước
Sáng, bừng mắt giữa màu xanh
Hoa mang hương sắc mùa xuân
Để cho mọi người dễ nhớ…

– Mùa xuân cho đi nhiều thế
Còn lại gì cho mùa xuân!
Nếu như chỉ có một mình
Chắc mùa xuân buồn lắm nhỉ?

– Ô, con chưa biết gì cả
Mùa xuân còn có niềm vui
Niềm vui của cả muôn người
Của quả, của cây, của lá
Của điều con vừa nghĩ đó
Vì con thương yêu mùa xuân

Xem thêm:  Một chút buồn - Tùng Trần

20. Cuối lối mòn – Mùa xuân ơi!

Lối mòn – mòn nếp tư duy.
Lối mòn – mòn trong giấc mộng.
Lối mòn – rộng biển trầm tư, mặn mòi xao động.
Lối mòn – phẳng đến nôn nao!

Cuối lối mòn – mùa xuân ơi, da diết làm sao!
Theo lối gió, hanh hao đường quen thuộc,
Ta đi, cả trong mơ, không chùn bước.
Cuối lối mòn, em – ánh lửa – xuân ơi!

Bến hứa, mùa xuân, hy vọng xóa đơn côi,
xóa đói rét cháy hồng hơi lửa ấm.
Ánh lửa, lối mòn theo gió mây đưa đón,
nghe ngân nga lửa réo chốn hư không.

Bến đợi nào chẳng cuộn sóng chờ mong,
đa đoan thế heo may se chồi biếc!
Cuối lối mòn, ánh lửa giục ta bước tiềp, biết bao lần xanh biếc – xuân ơi!
Một lối mòn, ta đi, mòn cả một đời!

21. Dấu hiệu mùa xuân

Nghe tiếng xuân trong lời chim núi
Nghe tiếng xuân trong bầy quạ kêu
Thấy mùa xuân qua cơn bão tuyết
Và khi ngày ngắn trở nên dài

Và trong búp sáng cành cây dẻ
Trong tuyết vàng, trong lạch reo vui
Lạch nước dưới sương ngời ánh bạc
Như không một vết bẩn ố hoen

Xuân – trong giọt nước sa thánh thót
Khi chim hất giọt nước đầu cành
Trong cây nhạn-lai-hồng dưới tuyết
Trong những vòng khuyên cây bạch dương

Xuân trong lò rèn đầu thôn xóm
Vội vàng tiếng búa thép vang reo
Xuân cũng ở trong lùm dương liễu
Đỏ bừng bên suối, lá chen nhau

Xuân ở trong bài ca đi tới
Trong con đường gắn với lòng ta
Trong đôi mắt anh đào lóng lánh
Rạng ngời dưới tấm khăn choàng tơ

22. Đại thắng mùa xuân

Đất nước quê hương rợp bóng cờ
Mừng ngày đại thắng đẹp vần thơ
Phần tư thế kỷ gìn sông núi
Hơn bốn ngàn năm giữ cõi bờ
Đất Bắc vọng vang lời sát thát
Trời Nam rộn rã tiếng quân cơ
Hồn thiêng đất Việt ngàn năm rạng
Hào khí nước Nam chẳng nhạt mờ.

Hào khí nước Nam chẳng nhạt mờ
Khai thiên lập địa đến bây giờ
Bao phen tuốt kiếm lùa quân giặc
Mấy thuở vung gươm bắt tướng Đờ*…
Tổ quốc hoà bình ơn Đảng Bác
Muôn nhà hạnh phúc thoả lòng mơ
Quê hương đổi mới ngàn tươi đẹp
Đại thắng mùa xuân đỏ sắc cờ.

23. Đâu phải mùa xuân nào cũng Tết

Bé thơ ơi, đợi ai em ngồi khóc?
Phố đông người, không có một người quen
Em dụi mắt chờ mùa xuân vào Tết
Cho ngọt ngào vừa đủ mặn môi em.

Cỏ cây còn nôn nao thay áo mới
Thì em cũng biết mơ ước, đua đòi
Tay so đo vạt áo sờn hai phía
Che buồn chưa giáp một góc lẻ loi!

Đâu có ai hẹn hò mà em đợi
Áo mới, bánh quà nào phải của em
Đám đông hối hả giục nhau chào Tết
Em biết chào ai phố xá không quen?

Mùa xuân tượng hình trên cành lộc biếc
Những chồi non khoe nhan sắc diệu kỳ
Em đếm tuổi em trên từng chiếc lá
Còn xanh mà đâu có bóng xuân thì…

24. Điều kì diệu của mùa xuân

Trong muôn ngàn ánh sáng trong trẻo của sống
câu thơ tôi vươn ra mạch nước ngầm
đánh thức những mần xanh đang ngủ quên trong lòng đất
mùa xuân như những lời thì thầm nở hoa trong trái tim tôi
hương thơm của niềm tin đang luồn lách các ngả
nơi bóng tối của sự âu lo sẽ bị xua đi
và nỗi khắc khổ muộn phiền của những điều bất hạnh
cũng sẽ lụi tàn

Mỗi ngày tôi mỗi đi qua công việc của mình
điềm đạm và bình thản
những cảm xúc đôi khi chai lì và tôi hằng kiên nhẫn lắng nghe
chờ đợi điều kỳ diệu
tôi hằng thèm khát bắt được hơi thở của bình minh
mà mỗi chuyển động ứa ra từng giọt nhựa
dẻo quánh sự sống
như tinh tuý quý báu được lọc ra từ những điều tầm thường
vẫn nháy lên một tia chớp sáng rực
dẫn đường cho tôi đi

Đôi khi tôi thiếp ngủ trong sự mỏi mệt của mình
Mà không biết ngoài cửa sổ kia
Lũ chim non trên cành cây đã bắt đầu mở mắt
Mùa xuân đang chao liệng khắp các ngã đường
tặng tôi một bình minh trong trẻo
đôi khi tôi vẫn tự trói buộc bình minh vào những nỗi cô đơn
không đáng gì
mà quên đi âm thanhnáo nhiệt ngoài kia
cuộc sống đang chờ tôi quẫy động

Ấy là khi mùa xuân gióng giả tiếng chuông
chiếc mần tôi xanh rêu đã trồi lên dưới câu thơ vươn trải
và trái tim khô nở những chùm hoa thơm ngát dịu dàng
tôi đi qua sự hiu quạnh của mình
bàng hoàng
trong những điều tìm thấy

Hối hả như chưa từng được thở
Tôi vồ vập cuộc sống một cách tham lam
Yêu quý từng ánh mắt trẻ thơ
từng cọng cỏ thềm nhà
từng giọt sương trên đất

Trong những điều kỳ diệu của mùa xuân
Cùng với lũ chim non mở mắt
những câu thơ vươn ra như mạch nước ngầm
đánh thức tâm hồn tôi…

25. MÙA XUÂN YÊU THƯƠNG

Xuân yêu thương gieo niềm nhung nhớ,
Ánh mai hồng rực rỡ lung linh.
Không gian thắm đượm ân tình,
Giao hòa, khoảnh khắc bình minh…tuyệt vời!

Nắng Xuân về buông lơi say đắm,
Bao mong chờ đằm thắm thiết tha…
Xuân nồng… trời đất giao thoa,
Cho cây kết nụ trổ hoa tháng ngày.

Xuân hạnh phúc đong đầy nhịp sống,
Câu yêu thương gởi nhắn bao người…
Ươm mầm hy vọng sáng tươi,
Tình Xuân đem đến niềm vui cho đời.

Anh hay chăng khắp trời Xuân mới,
Hương Xuân nồng ngát với ngàn hoa…
Cung thương réo rắc hoan ca,
Cùng Xuân… anh nhé…duyên ta thắm nồng!!

26. CHỜ XUÂN

Khoảnh khắc mùa xuân đã đến gần.
Mây bàng bạc vẫn ngủ lang thang.
Cỏ hoa lấp lửng rời đông tiết.
Chim én chưa về báo hiệu xuân.
Đất nước mang hình tia chớp lửa.
Đồng bào còn rạn dấu chia phân.
Từng cơn gió chướng đầy sinh khí.
Rạo rực nàng xuân đến thật gần.

27. SẮC ĐẸP MÙA XUÂN

Xuân về tết trở lại rồi đây
Những đóa mai vàng đẹp ngất ngây
Cúc rạng tươi màu phô vẻ thắm
Đào xinh sắc rực tỏa hương đầy
Lan chờm bệ cửa khoe nụ biếc
Giữa lối hồng nhô đóa hoa gầy
Đó trạng nguyên kề bên vạn thọ
Giăng đầy khắp cả cõi trần ai.

28. KHI NÀNG XUÂN ĐẾN

Xuân về thắm đượm nét mi ai
Thục nữ đoan trang giẫm gót hài
Mắt biếc kiêu sa tình huyễn hoặc
Môi cười chớm nụ mộng liêu trai
Điểm tô luyến cúc vần thơ lạc
Thỏ thẻ bên đào khúc nhạc phai
Bướm gởi ong trao rào rạt ái
Nắng vàng ấm nhẹ lối thiên thai.

29. GỌI XUÂN

Xuân đã thẹn thùng trong áo mới
Mơn man hơi thở của đất trời
E ấp nụ mai vàng chớm nở
Ngại ngùng chi chưa đến Xuân ơi!

Ta đã chờ em trong nhớ thương
Đợi em treo lộc biếc xanh vườn
Xua đi giá lạnh Đông già cỗi
Ngàn hoa khoe sắc ngát thơm hương..

Chẳng thể chờ em thêm phút giây
Xuân ơi hãy đến ngay đêm nay
Cho ta thôi mỏi mòn trông ngóng
Khao khát tình xuân men đắm say..

30. XUÂN VỀ

Xuân về ước vọng thuở thời son
Diễm tuyệt đài trang dáng vẻ tròn
Ái mặn nồng trao tình nghĩa cỏn
Hương ngào ngạt tỏa sắc đời non
Hồi dương sức khỏe niềm vui chọn
Mãn kiếp lòng nhân bổn phận còn
Trả nợ gia đình nuôi dưỡng bón
Từ ân hiếu thảo mãi không mòn.

Trên đây là bài viết về Câu thơ, bài thơ hay về mùa xuân ý nghĩa? Mong rằng bài viết này sẽ giúp ích các bạn có thêm nhiều kiến thức bổ ích về thơ trong kho tàng văn học Việt Nam.

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …