
Hỏi những kẻ lữ khách lang thang trên Đà Lạt rằng Đà Lạt thế nào, thì chỉ có thể nhận được câu trả lời rằng: lạnh, lạnh lắm! Buồn, buồn lắm… Cái xứ sở mù sương bao năm này, những tia nắng chắc chẳng đủ ấm một làn da mỏng. Nhưng Đà Lạt đẹp, không chỉ đẹp với muôn hoa, muôn màu muôn sắc mà Đà Lạt còn đẹp theo cái duyên riêng của mình, người thích những con đường quanh co đan nối lấy nhau, người thích cái mùi thông thơm lừng buổi sáng…
Và hôm nay, tôi xin gửi đến các bạn những bài thơ tình hay về Đà Lạt cùng với những áng thơ Đà Lạt buồn. Xứ sương mù này đã bao đời làm xiêu lòng những nhạc sĩ, nhà thơ, nhà văn và rất nhiều những người lữ khách, không biết nơi đây có gì mà nên thơ nên tình đến vậy? Và Đà Lạt đã đi vào những hồn thơ như thế nào? Mời các bạn xem qua và thưởng thức những bài thơ tình Đà Lạt sau đây. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những bài thơ hay về Đà Lạt này. Chúc các bạn có những phút giây thật đẹp bên những áng thơ tình Đà Lạt!
Nội dung bài viết
- 1 1, Đà Lạt Một Lần Trăng
- 2 2, Đà Lạt Mùa Không Em
- 3 3, Từ Những Bờ Hoa Gió Thổi Về
- 4 4, Đà Lạt Buồn
- 5 5, Thành Phố Sương Mờ
- 6 6, Thành Phố Sương Mờ 2
- 7 7, Đà Lạt Ta Về
- 8 8, Thiên Đường Đà Lạt
- 9 9, Người Về Đà Lạt, Tôi Về Đà Lạt
- 10 10, Đà Lạt Mơ
- 11 11, Đà Lạt Mưa Ngâu
- 12 12, Chiều Thu Đà Lạt
- 13 13, Dã Qùy Đà Lạt
- 14 14, Đà Lạt Trăng Mờ
- 15 Đà Lạt Đêm Sương
1, Đà Lạt Một Lần Trăng
Trăng ảo ảnh lập lờ trong sương trắng
ngọn gió nhà ai thấp thoáng ở bên đồi
tiếng móng ngựa gõ ròn trên dốc vắng
nghe mơ hồ một chiếc lá thông rơi
Em nhóm bếp bằng củi ngo chẻ nhỏ
ngọn lửa lấp đi khoảng vắng giữa hai người
tôi lơ đãng nhìn em nhìn lơ đãng
siêu nước pha trà vừa ấp úng sôi
Em biết chứ, chả ai lơ đãng cả
hòn than kia đang đỏ đến hết lòng
mà ngọn lửa cứ giả vờ le lói
mùi nhựa thông theo sợi khói đi vòng…
(Nguyễn Duy)
2, Đà Lạt Mùa Không Em
Hoàng hôn vắng lạnh phía chân mây
Cánh nhạn sa đàn chốn nào đây?
Đông đến bơ vơ miền giá lạnh
Tìm nhau mấy thuở được xum vầy!
Anh thích lang thang những nẻo đường
Chiều buồn lặng lẽ ánh tà dương
Khói thuốc bâng khuâng rơi nhung nhớ
Khẽ hát vu vơ nơi phố sương
Đà Lạt mùa này vẫn mưa bay
Đỏ tía hồng phai hương hoa say
Vẫn những đêm trăng nghe mưa đổ
Nhưng chẳng còn em vãng chốn này
Đà Lạt mùa này nhớ dáng em
Nhớ bờ tóc rối ngát hương đềm
Vai gầy, ánh mắt, bàn tay nhỏ
Hồn em có phải quyện vào đêm?
Thôi rồi Đà Lạt đẫm hồn thơ
Ánh đèn phố thị át trăng mơ
Ngàn hoa sao vẫn còn lạt lẽo
Để phố bơ vơ, phố thẫn thờ!
(Bằng Lăng Tím)
3, Từ Những Bờ Hoa Gió Thổi Về
Tôi bỗng gặp tuổi thơ tôi ở đây
Với bờ hoa quỳ vàng nắng
Con đường âm vang sỏi trắng
Phố trập trùng sau những đồi thông
Nghe xôn xao gió dậy trong lòng
Sương quấn quýt ta về trên phố cũ
Thông đang độ vào mùa đậu quả
Nghe mơ hồ tiếng lá xao
Như trò chơi đuổi bắt ngày nào
Vừa gặp đấy rồi lạ lùng biến mất
Căn gác nhỏ, một lời hẹn trước
Bậc thềm ẩm ướt hoa rơi
Đồi thông cao lững thững mây trôi
Thành phố hiện sau vòm trời ảo ảnh
Dãy Langbian như một vòng tay lớn
Hương ở đâu theo gió thổi về
Con đường quanh co nở rộ tường vi
Sương mỏng mảnh bay qua chiều Đà Lạt
Hoa “đừng quên tôi” tím lối vườn tha thiết
Tùng biếc xanh đứng hát với mây trời
Và nắng chiều, vàng rực, nắng chiều ơi
Cứ tuôn mãi thác vàng trên mái phố
Cứ lấp lánh một câu chuyện cổ
Đã đọc đâu rồi suốt tuổi thơ
Tôi đến đây, giao ước với người xưa
Để được sống trong chiều vàng Đà Lạt
Tóc ai bay ngang trời như tiếng hát
Từ những bờ hoa gió thổi về
(Trần Nhật Thu)
4, Đà Lạt Buồn
Đường quanh co đến bờ hồ than thở
Bỡ ngỡ lần đầu đến thành phố ngàn hoa
Hoa đó hoa đây, đẹp quá vỡ òa
Ôi Đà Lạt, phố sương mù mơ mộng
Trên sườn đồi cao vút những ngọn thông
Phía bên kia đỏ thắm quả dâu hồng
Ở sau lưng hoa thắm tràn nhựa sống
Trước mắt buồn, hồ Hương mênh mông
Nhưng hỡi ơi!
Lòng rượi buồn cảnh đẹp cũng như không
Sống phiêu du sao vướng nỗi tơ hồng
Người thì đông mà trong lòng trống rỗng
Giống khóc òa mà trong cơn mưa giông
Thôi thì…
Cứ lông bông cho hết ngày “than thở”
Rồi xa mờ những ký ức xa xôi
Mây buồn mây vẫn cứ trôi
Ta buồn ta cứ mình ta một mình
(Bằng Lăng Tím)
5, Thành Phố Sương Mờ
Vãng thăm miền đất ngỡ thiên đường
Biệt thự huy hoàng phủ trắng sương
Đỉnh núi thông xanh lồng nắng sớm
Lòng thung điện sáng tỏa đêm trường
Cam ly ngọn thác hòa mây nước
Thiền viện mái chùa quện khói hương
Đà Lạt niềm mơ người viễn xứ
Cảnh quan thơ mộng ngỡ thiên đường
(Trần Thiên)
6, Thành Phố Sương Mờ 2
Đà Lạt ngàn hoa nở rợp đường
Tinh mơ sáng sớm trắng mù sương
Bên hồ than thở Uyên Ương khóc
Thung lũng tình yêu lắm đoạn trường
Phố thị tưng bừng tràn ngập sắc
Vườn bông rực rỡ tỏa thơm hương
Ghé thăm một lần rồi nhớ mãi
Đà lạt ngàn hoa nở rợp đường
(Vũ Hùng Việt)
7, Đà Lạt Ta Về
Đà Lạt ta về tìm trái thông
Tìm thông chợt thấy má em hồng!
Má em hồng quá thông không rụng
Rụng xuống hồn ta chút gió dông!
Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ!
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ!
Đà Lạt ta về tìm trái tim
Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm?
Em nhặt được không thì trao lại
Thương giùm gã ấy mắt lim dim!
(Khuyết danh)
8, Thiên Đường Đà Lạt
Con nắng nhạt vàng ong trời Đà Lạt
Vần thơ ai bát ngát một cung tình
Hoàng hôn buông ánh điện sáng lung linh
Bao kể khát rùng mình tâm lơi lả
Đêm Đà Lạt tỏa hương thơm khôn tả
Anh tới đây uống cả giọt hồn em
Đắm say rồi! Ngắm mãi cánh hoa mềm
Tưởng chừng đã say thêm lời thơ vọng
Gió Đà Lạt nhẹ nhàng hương lay động
Dìu dịu ơi! như sống ở cung tiên
Mây bồng bềnh lượn khắp các lũng – triền
Hoa ngũ sắc cánh hiền dâng sương phủ
Lời thơ rót biết bao giờ cho đủ
Nét đậm đà buông rũ cả chân mây
Một lần thôi anh đã đến nơi đây
Tình em đó đong đầy hồn cát sỹ
Trời Đà Lạt của những ngày mộng mị
Gieo lòng người thi vị đậm thiết tha
Mưa bui giăng trên lối vắng mù xa
Thiên đường cõi bao la trời Đà Lạt!
(Khuyết danh)
9, Người Về Đà Lạt, Tôi Về Đà Lạt
Người về Đà Lạt tháng năm
Tôi về Đà Lạt hôm rằm tháng Giêng
Mỗi người đi một đường riêng
Bích Câu kỳ ngộ vô duyên, thôi đành!
Tháng Năm – nắng, núi rừng xanh
Người về chắc đứng lặng nhìn quê xưa?
Tháng Giêng – đêm có trời mưa
Tôi về nghe lạnh, không ngờ mưa Xuân!
Người về, lòng có bâng khuâng,
Có ai thầm hỏi chuyện gần, chuyện xa
Tôi về, cơn gió bay qua
Tháng Giêng Đà Lạt như là không quen!
Người về có tựa Lâm Viên,
Hay ngồi dưới thác Prenn ngậm ngùi?
Tôi thì nhìn Cam Ly trôi,
Bóng mây lãng đãng, bước người lang thang …
Tôi, người – ai nhỉ hoang mang,
Năm tàn cuộc chiến cũng tàn mộng mơ
Nếu còn đây những bài thơ
Là cơn nước mắt chỉ chờ chực tuôn!
Ôi Đà Lạt! Ôi Quê Hương
Về đây chi để thấy buồn rồi xa
Trạng nguyên đỏ những mái nhà
Máu hay lệ hỡi mưa Đà Lạt mưa?
(Huệ Thu)
10, Đà Lạt Mơ
Lắng nghe nhịp đập con tim
Lắng nghe từng bước đi tìm tình yêu
Đà lạt ngã bóng xế chiều
Dừng chân chỉ có sương mù đón đưa.
Đêm về đắm đuối trong mơ
Ngàn hoa phủ kín bao giờ từ xưa
Đồi thông ru gió trong mưa
Thác reo trắng xóa lưa thưa núi mờ…
Xuân Hương mặt nước đầy thơ
Tình yêu Than Thở ai ngờ biệt ly
Đồi cù nhớ những bước đi
Cỏ xanh man mác thầm thì miên man
Trăng đêm khi tỏ khi mờ
Tình yêu Đà lạt là tơ lụa đào
Đà lạt ta đến như thơ
Ra đi mãi nhớ khi về phải mơ.
(Anh Thi)
11, Đà Lạt Mưa Ngâu
Hình như ai khóc bên trời?
Ngưu Lang Chức Nữ một đời nhớ nhau
Ngồi nhìn từng giọt mưa sầu
Em ơi, Đà Lạt gởi đâu buồn này?
Tháng bảy xa quá tầm tay
Lệ em là giọt Ngâu đầy không gian?
Tận cùng nỗi nhớ mùa sang
Nghe trong sâu thẳm võ vàng hồn ta
Mưa thấm lạnh… mưa nhạt nhòa
Mưa qua góc phố, mưa òa trong tim
Gõ lên âm sắc không tên
Rung từng cung bậc thấm lên tâm bào
Mưa lắc thắc… mưa lao xao…
Mưa bay lấm tấm mưa vào vực tâm
Nghe tình cột buộc trăm năm
Mà sao lệ vẫn nhỏ thầm đợi nhau?
Thời gian như đã ngã màu
Tuổi trời chừng cũng qua mau một đời
Ngồi nhìn những hạt mưa rơi
Em ơi, Đà Lạt muôn đời mưa Ngâu?
(Tuyền Linh)
12, Chiều Thu Đà Lạt
Êm như tiếng sáo tơ tình
Đẹp như cánh phượng đậu trên ngô đồng
Chiều Thu Đà Lạt mênh mông
Vàng ươm sắc nhớ, mây bồng bềnh trôi
Cỏ hoa thơm ngát lưng đồi
Chiều vàng xuống chạm bờ môi thì thầm
Heo may len nhẹ qua song
Cõng câu lục bát ra hong tơ chiều
Hàng thông lóng ngóng liêu xiêu
Nhẹ reo trong gió như điều nhớ ai
Mặt hồ gợn sóng bồng lai
Trăm con chuồn đỏ lượn cài đơm hoa
Nhìn xa… xa tít mù xa
Mây hoàng hôn ửng như là tranh thêu
Rồng bay phượng múa trời chiều
Nhìn thiên nhiên vẽ mà xiêu xiêu lòng
Phố phường dìu dập bóng hồng
Nam thanh nữ tú tay trong tay đùa
Tím, vàng, xanh, đỏ se sua
Những ô dù nhỏ cợt đùa mưa thu
Xa trông đỉnh dốc sương mù
Hình như ai đó đang ru lời tình
Mây bay gió thổi lung linh
Lang Biang đứng có mình có ta
Đà Lạt trăm sắc ngàn hoa
Chiều Thu Đà Lạt như là Bồng Lai
Ai qua chắc sẽ nhớ hoài
Gởi hồn vào chốn Thiên Thai đắm tình
(Tuyền Linh)
13, Dã Qùy Đà Lạt
Sao em không chịu ngủ đông
Thức chi? Vương sợi tơ lòng thi nhân
Ngó xa rồi lại nhìn gần
Vàng em trải thảm kín chân núi đồi
Nhấp nhô như ngọn sóng dồi
Gió lay động mãi bồi hồi lòng tôi
Em về trải lụa xa xôi
Tôi, Em cút bắt rong chơi dốc tình?
Tên em, tên thật Dã Quỳ?
Sắc hoa dịu nhẹ vàng y nắng chiều
Tình em phủ kín lưng đèo
Cho ai qua đó đỡ heo hút buồn
Dưới trời nắng gội mưa tuôn
Vẫn tươi nhan sắc, vẫn luôn thắm tình
Em qua triền lũng Di Linh
Dạo đèo Bảo Lộc, gieo tình Prenn
Dọc theo quốc lộ đi lên
Em về Đà Lạt ghi tên tuổi mình
Những con dốc nhỏ xinh xinh
Em đều hiện diện đượm tình nước non
Một lòng một dạ sắt son
Sân ga Đà Lạt vẫn còn có em
Mù sa Thung Lũng Tình Yêu
Em cười gieo nắng dập dìu giai nhân
Dã Quỳ ơi, xin tri ân!
Muôn ngày Đà Lạt vẫn cần có em!
(Tuyền Linh)
14, Đà Lạt Trăng Mờ
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
(Hàn Mặc Tử)
Đà Lạt Đêm Sương
Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
Đứng dựa non sao bờ suối ngọc,
Hồn say dịu dịu mộng êm êm.
Một luồng sương bạc bỗng từ mô
Lẻn cuốn vừng trăng cuốn mặt hồ,
Cuốn cả non sao bờ suối ngọc:
Người lơ lửng đứng giữa hư vô.
– Trời đất tan ra thành thuỷ tinh –
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.
(Quách Tấn)
Vừa rồi là những bài thơ hay về Đà Lạt mộng mơ, lãng mạn nhưng cũng buồn bã và cô đơn mà tôi muốn gửi đến các bạn. Ngại ngần gì mà không ghé thăm Đà Lạt một chuyến? Tôi chắc rằng bạn sẽ yêu cái xứ sở mà có người ví như thiên đường này. Đà Lạt chậm lắm, không vội vã, xô bồ, những con ngõ đan lấy nhau và những con đường quanh co, nhỏ hẹp làm biết bao thi nhân đã phải ngả lòng. Ai chưa đi thì hãy đi khi có thể nhé! Tôi sẽ sớm viết và sưu tầm những bài thơ về Đà Lạt hay hơn nữa để gửi tặng các bạn, hãy ghé Thuvientho.com thường xuyên để cập nhật. Chúc các bạn vui vẻ với những câu thơ tình Đà Lạt vừa qua.
Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog Thuvientho.com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!
Xem thêm Thơ Về Quê Hương Đất Nước hoặc Những Bài Thơ Tình Buồn Mới Nhất và Những Chùm Thơ Hay
Theo Thuvientho.com