Home / Chùm thơ chọn lọc / Thơ Đêm Khuya Thanh Vắng Cùng Làn Khói Thuốc Cô Đơn & Tâm Trạng

Thơ Đêm Khuya Thanh Vắng Cùng Làn Khói Thuốc Cô Đơn & Tâm Trạng

Thơ Đêm Khuya Thanh Vắng Cùng Làn Khói Thuốc Cô Đơn & Tâm Trạng

Ta ngồi đây, căn phòng bé nhỏ nằm gọn trên gác mái và ngó ra ngoài xa ngắm nhìn cố đô dịu dàng, trầm mặc trong đợt mưa khuya nặng hạt. Giữa đêm tối vây bủa tứ bề, một ánh đèn mờ vẫn le lói giữa không gian. Trong cái tĩnh lặng pha lẫn với thanh âm rả rích đều đặn của những hạt mưa, vẫn có những giai điệu buồn rầu vang lên khe khẽ… Tâm tư lạc vào lòng Huế một đêm nghiêng mình giấu đi cái lạnh, ai lại lần nữa bâng khuâng với mớ kỷ niệm đầu đời. Ta không chắc rằng mình có thích mưa hay không, chỉ biết rằng, mỗi lúc mưa rơi lại khiến lòng ta cô đơn nhiều quá… (Mưa Đêm)

Màn đêm và sự yên tĩnh của nó luôn làm cho con người ta có cảm giác cô đơn và buồn bã, đêm cũng là lúc con người ta nhớ nhung nhiều nhất, lạc lõng nhiều nhất. Vậy, hình ảnh của màn đêm và khói thuốc đã đi vào những hồn thơ như thế nào? Sau đây là những bài thơ tình buồn về đêm nhớ người yêu, thơ tình về đêm khuya thanh vắng cùng làn khói thuốc buồn bã và tâm trạng nhất mà tôi muốn gửi đến các bạn. Mời các bạn cùng xem qua những bài thơ tình buồn về đêm khuya thanh vắng và những áng thơ tình khói thuốc đầy cảm xúc sau đây. Chúc các bạn xem thơ vui vẻ!

1, Làn Khói Thuốc

Làn khói trắng đưa đêm về dĩ vãng

Rồi nặng nề lãng đãng vỡ yêu thương

Chút vấn vương dày xé một đêm trường

Ta đau đáu cơn yêu đương cùng khói

Hận người đời thói cuồng si yêu vội

Đến rồi đi cho lạc bước hồn hoang

Thu rơi lá, phút chia ly rơi nhớ

Nhặt trăng rơi đong đếm mảnh đợi chờ

Ta cùng khói chìm vào cơn mơ mộng

Lạnh nỗi lòng tim vỡ chốn phòng không

Ta nghe, nghe, đâu đó tiếng tình hồng

Trong tan nát màu thu tàn… òa khóc!

(Bằng Lăng Tím)

2, Gió Đêm

Đêm nghe u uẩn lời gió khóc

Trong veo như tiếng cuộc tình đầu

Khói thuốc giăng mờ khuya cô tịch

Mơ hồ chân bước chẳng về đâu

Em biết gì không người yêu dấu

Phố cũ giờ đây đã khác nhiều

Người đi bỏ lại khung trời chết

Phố cũ bây giờ mãi hoang liêu

Gió ru hoài niệm nhẹ miên man

Biết phải làm sao lúc nắng tàn

Hay đợi gió đêm mang hương tóc

Tự cõi thơ nào khuất quan san

Hỡi ơi gió hỡi tình chứa chan

Sao trả về đây tiếng thở than

Dẫu là nụ cười trong tiếng nấc

Xin chớ vỡ tan một cung đàn!

(Bằng Lăng Tím)

3, Mùi Hương

Rồi bất chợt lòng mưa như thác đổ

Giữa canh khuya loang lổ những ánh đèn

Đêm lấp loáng mắt thu vàng mấy độ

Ướt mơ hồ một nỗi nhớ không tên.

Tôi – lữ khách: bước chân thời xa vắng,

Đói mặt trời và khát những hồn trăng

Em tôi ơi? Sao em chẳng nói rằng…

Hồn lạnh lẽo, nghìn chiều tan vô vọng.

Là em thôi! Xin chớ là ngọn sóng;

Chớ là mây, là gió, những ngàn xa:

– Rong rêu là thân xác những mùa hoa;

Sóng lay lắt sẽ chìm trong biển lớn.

Tôi – lữ khách: mắt vàng trăm thu chết

Chỉ ước mơ một nỗi nhớ đời thường

Mái tóc xanh xin chớ là xuân, hạ…

Xem thêm:  Bài thơ Nhớ em – Nhà thơ Mạc Phương

Để thơm hoài một thuở vẫn còn hương!

(Bằng Lăng Tím)

4, Tiếng Vạc Sành

Thoảng tiếng vạc sành trong hương đêm

Liêu xiêu trăng úa hát bên thềm

Một kẻ than van tình ai oán

Một người khói thuốc ướp môi mềm

Thoảng tiếng vạc sành khóc tỉ tê

Khóc cho ngày cũ khóc câu thề

Khóc thương những người yêu nhau ấy!

Họ chia hai lối bước họ về

Ơi hỡi vạc sành, vạc sành ơi!

Đêm dài sương lạnh có chơi vơi?

Năm canh than thở buồn lặng lẽ

Hiu hắt thu sầu gió tả tơi!

Vạc sành ơi hỡi, vạc sành ơi!

Nỉ non chi mãi những xa vời?

Quạnh quẽ đêm đen sầu quạnh quẽ

Tiếng vạc sành ơi… một bóng người!

(Bằng Lăng Tím)

5, Ta Điên!

Hòn trời lặng chết cuối chân đồi

Ta về nhóm lửa thắp hoàng hôn

Dường như tim lạnh, chiều không lại

Chỉ có hương xưa ngập cõi hồn

Chiều ẩn vào mây: đêm ghé vai

Gió nhớ thương ai lệ ngắn dài

Thở than chi hỡi khung trời cũ

Buồn gì? Có giết được phôi phai?

Tự thuở đoạn từ vĩnh biệt nhau

Hoàng hôn buổi ấy mặn máu sầu

Tưởng theo năm tháng tình cũng đã…

Nay về vẫn đắng hạt lệ ngâu

Ta đi, phố vắng buồn cô quạnh

Phận gái thuyền quyên. Thương: ta mơ!

Duyên trao phút chốc ngàn đêm lạnh

Đã bỏ mặc ta với hững hờ…

Khói thuốc mơ hồ rớt rơi đây

Hư hư tà áo cuối phố gầy

Ta điên một thoáng trong sương khói

Xa rồi… cứ ngỡ vẫn còn say!

Đêm nay nguyệt tỏ hơn vầng nguyệt

Đêm sâu hơn vạn đêm diễm tuyệt

Ta nhớ người thương hơn nhớ thương

Ta vấn vương hơn ngàn vấn vương…

(Bằng Lăng Tím)

6, Bản Tình Thơ Vô Hồn

Ai than thở giữa đêm dài quạnh vắng

Mà đớn đau lắng lặng đáy lòng ta

Khói thuốc bay phơ phất nuốt nguyệt tà

Đêm rơi rớt bên hồn thơ ma mị

Gót ai bước xé nát lòng thi sĩ

Vạt áo nào gợi nhớ đến ngày xưa

Hỡi tình yêu ơi hỡi những ngày mưa

Đêm vàng võ người lau dòng dư lệ

Thôi cố nhân tình xưa nay đã chết

Thôi hết rồi, mờ mịt nẻo quan san

Bản tình duyên lỡ nhịp một phím đàn

Thơ lặng lẽ hồn thơ vô hồn khóc…

(Bằng Lăng Tím)

7, Anh Phải Đi

Anh phải đi thôi hỡi người yêu dấu

Ở nơi này chỉ lắng đọng sầu vơi

Anh phải đi bỏ mặc một khung trời

Kỷ niệm đầy không còn ai gìn giữ

Ngày em đi anh dặn lòng sẽ đợi

Nhưng lạc loài trong bão tố trời giông

Em thì say trong một cuộc tình nồng

Anh đợi ai mà còn mơ còn mộng?

Anh phải đi thôi đi tìm lẽ sống

Mặc bóng hình còn trong đống tàn tro

Anh phải đi dẫu thương nhớ dày vò

Anh phải đi tìm một khung trời mới…

(Bằng Lăng Tím)

8, Một Chút Tháng 8

Tháng tám mây trời xanh quá!

Mùa thu vất vưởng bên đời

Nơi ấy có sầu kỷ niệm?

Ta về thơ thẩn chiều rơi…

Tháng tám ngày không vội vã

Mắt em hoa cúc nồng nàn

Bao nhiêu ân tình mùa hạ

Thôi đành trả lại thời gian

Tháng tám ngoài ô cửa sổ

Khói chiều thoảng tiếng chuông vương?

Ta hóa tim thành cỏ dại,

Hư vô nỗi nhớ ven đường

Tháng tám về hong tóc rối

Điêu linh chiếc lá khô gầy

Ta say chút tình khờ khạo

Xem thêm:  Khói hương tan - Hàn Mặc Tử

Bẽ bàng một thoáng heo may

Tháng tám nghe lòng chới với

Thu về trong giấc mơ trưa

Bằng lăng bao chiều ngóng đợi

Tàn phai một phút giao mùa

Tháng tám sầu hoen mắt biếc

Đêm thu ánh sáng chập chờn

Ta buông đôi lời giã biệt

Nợ người một chút cô đơn.

(Bằng Lăng Tím)

9, Em Ở Đâu?

Chiều ngả dần về phía chẳng còn em

Làn tóc rối, môi mềm trong ánh mắt

Anh đâu biết xa em là sự thật

Gió đông sang hiu hắt một khoảng trời

Dòng tâm sự cũng chẳng thể nào vơi

Khi cô đơn khiến lòng anh nhung nhớ

Đêm thao thức bóng hình ôm trăn trở

Suốt canh dài khói thuốc lặng lờ bay

Em ở đâu giữa mùa đông này đây?

Sao nỡ quên giây phút mộng ban đầu

Năm canh thâu đèn khuya in một bóng

Rét trời đông lạnh lẽo những ưu sầu

Em vẫn thế trong anh những cơn mơ

Vẫn bờ vai và ánh mắt ngây thơ

Vẫn nụ cười nghiêng nghiêng chiều rạng nắng

Vẫn làm anh say đắm với thẫn thờ

Nhưng đêm nay nguyệt chết với mong chờ

Sao thôi sáng, sương mờ giăng đêm tối

Một mình anh giữa đêm dài gió thổi

Lê gót mòn thờ thẫn lối không em…

(Bằng Lăng Tím)

10, Bao Lâu?

Bao lâu rồi ta đã chẳng gặp nhau

Mà nỗi nhớ ghi nát nhàu trang vở

Ngày tháng qua đêm về là nỗi sợ

Sợ em cười trong những giấc mơ yêu

Bao lâu rồi ta chẳng gọi tên nhau?

Để nỗi đau hằn tên là ký ức

Lệ khóe mi cứ sáng chiều chờ chực

Đợi đêm về tức tưởi vỡ òa mưa

Trái tim yêu đong nỗi nhớ đâu vừa

Mà trời khuya đưa thêm niềm cô lẻ

Nỗi chia ly thế gian ai bảo nhẹ?

Giữ trong tim tê buốt cả tâm hồn

(Bằng Lăng Tím)

11, Gió Tháng Chạp

Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ

Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài

Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố

Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!”

Đông nở khẽ như một loài hoa dại

Tiễn thu đi trắng xóa những con đường

Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa

Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương

Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp

Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ

Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa

Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi…

Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi

Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu

Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm!

Thuở em cười những phút nhớ về nhau

Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh

Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài

Ai có nhớ những chiều nao mê mải?

Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!?

(Bằng Lăng Tím)

12, Hồn Thơ Đêm Nay

Đêm nay ngồi nhớ lại mối tình xưa

Tình từ thuở ngây ngô màu áo trắng

Qua mấy mùa phượng hồng rơi lẳng lặng

Chiều bâng khuâng nắng muộn khẽ hôn em

Đêm nay ngồi rót từng ánh trăng đêm

Thấy áng thơ rớt màu hoa phượng đỏ

Ừ! Thu sang, phượng tàn theo làn gió

Chút heo may nhè nhẹ chợt vô tình

Đêm nay ngồi nét bút bỗng lặng thinh

Nghiêng trên giấy hằn in hồn thơ ấy

Màu phượng vỹ có xác xơ như vậy?

Thắm máu tươi loang khói thuốc mịt mờ

Đêm nay ngồi ta chợt thấy chơ vơ

Chà! Ta hỏi: Còn đợi chờ chi nữa?

Xem thêm:  Ngủ nhé anh - Dương Bích Hạnh

Hồn tan tác sao tim còn khát lửa?

Ôi đêm nay sao ta bỗng dại khờ…

(Bằng Lăng Tím)

13, Chạng Vạng

Dạo bước cô đơn dưới nắng chiều

Sóng buồn phẳng lặng gió đìu hiu

Hoàng hôn hạ trắng chân mây bạc

Bến buồn xơ xác cõi tịch liêu

Dõi mắt nhìn về nơi chốn xa

Sao mà hờ hững nắng chiều qua

Tà áo em về còn tha thướt

Mùi hương đau đớn thật đậm đà

Ngửa tay xin hạt cát của trời

Cúi đầu dấu lệ để thảnh thơi

Nắng hạ chiều nay vô tình quá!

Nỗi lòng lữ khách vẫn đầy vơi

Ta bước về đâu để thấy người?

Rõ là tan nát, rõ mười mươi

Khói thuốc loang mờ sương mây hạ

Bụi trần xóa hết tháng ngày tươi

Đã biết cô đơn dưới nắng chiều

Sao hoài mơ mộng chuyện tình yêu?

Đường vui người đã quen chân bước

Đâu biết buồn này đến bao nhiêu…

(Bằng Lăng Tím)

14, Tình Yêu Và Hi Vọng

Một thoáng lặng cũng đầy muôn thuở nhớ

Dậy đi em, nắng rót sớm hững hờ

Những con đường thênh thang mà khép nép

Cả biển tình chắt được mấy vần thơ?

Đấy trời xanh, mây trắng, đấy tình yêu

Và đấy cô đơn vọng tiếng thở dài

Một tia nắng liệu ấm trời đông giá?

Đêm vô cùng giết chết những ngày mai!

Này, anh kể: Tình yêu và hi vọng

Chẳng đẹp tươi như những ước mơ đầu

Là thương đau trong những giấc mộng sầu

Là nuôi nấng màn đêm đầu ngọn sóng

Là bàn tay nắm bàn tay lạnh cóng

Giữ riêng mình hi vọng, đợi chờ quên!

Rồi đêm tàn ngày mới bắt đầu lên

Một khoảng lặng sẽ nuốt ngày tăm tối…

(Bằng Lăng Tím)

15, Có Lẽ Nào Ta Khóc

Mây hoang tàn hay lòng ta lạnh lẽo

Mà khói buông xé nát cả trời chiều

Nói yêu nhau nhưng lòng em có hiểu

Đã lâu rồi vàng võ một tình yêu

Chà, lạ quá! Có lẽ nào ta khóc!

Khi tim ta câm nín đến lạnh lùng

Nửa hồn ai nơi cuối đường đứng đợi

Đến bây giờ cũng hóa quá mông lung

Vì yêu thương ta trao lời từ tạ

Rồi quay về hóa đá với tâm tư

Vì yêu thương ta nuốt hạt lệ dư

Để hững hờ em đi trong tình mới

Rồi mỗi chiều gió lạc đường mang tới

Mái tóc xưa, ánh mắt tự thuở nào

Ta lại sầu với niềm nỗi hanh hao

Khi yêu đương, sỏi đá rồi cũng khóc!

(Bằng Lăng Tím)

Vừa rồi là những bài thơ tình buồn về đêm, thơ về đêm khuya thanh vắng với làn khói thuốc đầy ắp những cảm xúc cô đơn và tâm trạng mà tôi muốn gửi đến các bạn, hi vọng rằng qua những bài thơ tình đồng cảm này các bạn sẽ cảm thấy thoải mái hơn trong tâm hồn của mình. Còn rất nhiều những bài thơ đêm khuya và những chùm thơ về khói thuốc buồn bã rất hay khác trên các chuyên mục thơ của blog, hãy tự khám phá thêm nhiều hơn nữa các bạn nhé!

Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog Thuvientho.com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …